Khi Thẩm Trạch tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đã xuyên không rồi. Vào một buổi chiều tà như bao ngày bình thường khác, hắn đang đi trên đường thì bị viên gạch không biết bay từ đâu ra rơi trúng đầu, thế là hắn anh dũng xuyên không luôn.
Thẩm Trạch không biết bản thân may mắn hay xui xẻo nữa, mới tối hôm qua hắn còn đang dài miệng ra chê cốt truyện quyển tiểu thuyết vừa mua là nhảm nhí khinh thường trí thông minh của người đọc, thoắt cái hôm nay hắn ở trong cuốn tiểu thuyết luôn rồi.
May mắn ở chỗ hắn vẫn có thể tiếp tục sống, xui xẻo ở chỗ hắn có thể lại sắp chết rồi.
Nguyên chủ của thân xác này cũng tên là Thẩm Trạch giống như hắn, là đệ tử tam tịch của nhân vật chính thụ. Nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng nhân vật này thậm chí làm nền cho hai nhân vật chính còn chưa xứng chứ đừng nói đến được làm phản diện hay là boss, xuất hiện tròn hai chương là lập tức lãnh cơm hộp lên bàn thờ ngắm chuối xanh, không còn gì có thể tàn tạ hơn.
Mà nói đến cuốn tiểu thuyết hắn xuyên thì nó cũng không phải ánh văn trong sáng hay ho gì sất, cả quyển sách hơn 500 trang chỉ kể về cuộc tình lâm li bi đát của cặp thầy trò Ôn Lãng và Tịch Tước, cứ sau ba chương bình thường là sẽ có một chương không thích hợp với thiếu nhi.
Tịch Tước vốn là Ma Thần Thượng Cổ, năm xưa vì đánh nhau thua kèo với Thiên Đế mà phải phong ấn thần hồn để có thể chuyển kiếp tái sinh. Một ngàn năm sau khi thời cơ chín muồi, gã liền trùng sinh vào một đứa bé tại chân núi Bắc Huyền Tông. Vào năm 15 tuổi, gã vì có song linh căn băng hỏa nên được phong chủ Tử Trúc Phong nhận làm đệ tử. Sư tôn của gã danh xưng Ôn Lãng, hiệu Tử Trúc Kiếm Tôn, là phong chủ trẻ nhất trong 12 phong, năm đó y khiến cả giới tu chân chấn động khi chỉ với một người một kiếm lại có thể tàn sát cả một tòa thành tại ma giới để cứu sư huynh của y, 25 tuổi kết đan, 30 tuổi thành anh, là kỳ tài hiếm có được toàn tông môn ngưỡng mộ.
Bắc Huyền Tông có quy củ nhận để tử rất khắt khe, muốn được làm đệ tử dưới trướng phong chủ thì phải trải qua tầng tầng lớp lớp khổ ải khác nhau. Vậy mà Tịch Tước không cần phải làm gì đã được Ôn Lãng nhận làm thập tịch, trong vòng 12 năm không ai được phép gửi lệnh khiêu chiến, gã cứ một đường trơn tru mà tu luyện, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Tịch Tước dù nhận được ưu ái khiến người ta ghen ghét, nhưng gã cũng là một kỳ tài trăm năm hiếm gặp, lại được thêm Ôn Lãng tận tâm dạy bảo, tốc độ tu tiên của gã phải nói là thần tốc, chỉ mới 23 tuổi đã có thể đạt đến Trúc Cơ kỳ. Trong một lần làm nhiệm vụ, Tịch Tước vô tình bị hồ yêu hạ tình độc cần phải song tu mới có thể giải được, mặc dù được sư tôn cứu về nhưng tình độc đã ngấm quá sâu vào đan điền, hai người cứ thế mà làm nên chuyện trái luân thường đạo lý.
Chỉ mới qua một đêm xuân tiêu, Tịch Tước phát hiện bản thân gã đã động lòng với chính sư phụ của mình, còn Ôn Lãng thì lại cố gắng quên đi không dám nhắc lại đêm hoang đường đó, không dám thừa nhận y đã lung lay đạo tâm.
Chuyển biến bước ngoặc của bộ truyện chính là thời điểm Tịch Tước phát hiện gã là Ma Thần Thượng Cổ. Tình cảm trái luân thường gã dành cho sư tôn nếu bị lộ ra sẽ bị thế gian phỉ nhổ, Ôn Lãng trước giờ luôn giữ gìn lễ tiết cũng sẽ tránh xa gã. Nhưng nếu gã là người đứng trên đầu tu chân giới thì mọi chuyện sẽ rất khác, trong thế giới cường giả vi tôn này thì người mạnh chính là người đúng, Tịch Tước đặt ra quyết tâm sẽ biến toàn bộ tam giới trở thành cát vụn dưới chân, khiêu chiến với Thiên Đạo.
Tịch Tước nhập ma, một đường thẳng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật mà nhuộm máu cả tam giới. Cuối truyện, gã trở thành chủ nhân của tam giới, lấy tính mạng của trăm vạn sinh linh để cưỡng ép Ôn Lãng làm Ma Hậu của gã, thành công cướp được thứ bản thân mình hằng mong muốn.
Cuộc đời Tịch Tước trải qua phải nói là tươi sáng đến mức khi Thẩm Trạch đọc truyện phải dùng kính râm mới có thể đọc tiếp. Lúc nhỏ thì bình an lớn lên trong gia đình bình thường, lớn lên thì được sư tôn hỗ trợ mà an toàn tu tiên trong tu chân giới ăn thịt không nhả xương này, cuối cùng thì vì một lý do lãng xẹt mà nhập ma, đồ sát tam giới, ôm người đẹp về làm vợ. Vì cái cốt truyện ba xu này mà Thẩm Trạch vừa đọc vừa chửi suốt cả buổi tối, tác giả nào mà có thể viết một cách bất chấp như vậy cơ chứ?
Mà Thẩm Trạch xuất hiện ở đoạn nào trong truyện nhỉ?
À, lúc Tịch Tước bái nhập tông môn thì có giới thiệu qua hắn một câu, lúc Tịch Tước đồ sát tam giới thì hắn lên sân được thêm câu nữa xong bị nhân vật chính công phất tay cái, đầu hắn liền chia tay cái cổ bay xa năm thước, như quả bóng mà lăn đến dưới chân Ôn Lãng.
Xuất hiện tròn hai chương, ba câu, 45 chữ. Ít tới nỗi hắn muốn lãnh cơm hộp chắc chắn đoàn phim cũng sẽ mắng hắn là giúp ít mà đòi hít đồ thơm.
Thẩm Trạch che trán, trầm ngâm nhìn vào danh sách đệ tử Tử Trúc Phong trên tay. Hắn đang là đệ tử tam tịch nên có thể ra lệnh cho đệ tử dưới cấp tổng hợp tên và thông tin cơ bản của các đệ tử trong phong gửi cho hắn, nghĩ đến đây Thẩm Trạch bỗng cảm thấy thân xác này cũng không có tệ cho lắm. Mắt thấy cái tên Tịch Tước ở vị trí tứ tịch kia hắn liền biết cốt truyện chưa chạy được quá nhiều, trước khi gã nhập ma thì cũng đã leo lên vị trí được nhị tịch rồi, giờ đây hẳn là chưa quá 12 năm kể từ lúc Ôn Lãng nhận Tịch Tước làm đệ tử. Hắn vẫn còn nhiều cơ hội để lật ngược ván cờ.
Suy tư thêm một lúc thì Thẩm Trạch bắt đầu vấn tóc, thay y phục ra khỏi tĩnh thất. Nghĩ lại cũng thật lạ, tuy hắn chỉ mới xuyên không cách đây vài canh giờ, nhưng việc sử dụng phép và bùa chú lại như có vẻ thành thạo đã lâu. Song Thẩm Trạch quy rằng do cơ thể này vốn đã quen thuộc với việc thi triển phép thuật rồi, dẫu cho linh hồn xa lạ như hắn có nhập vào cũng không thay đổi được thói quen của cơ thể.
Khi phi kiếm qua hàng trăm ngọn núi nhỏ, phong cảnh hiện lên hùng vĩ hoành tráng đến mức Thẩm Trạch cảm thấy vô thực. Bắc Huyền Tông nơi hắn tu luyện được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất tông, ngay từ khi hắn mới đọc truyện đã phải kinh ngạc vì mức độ đồ sộ của tông môn này rồi, nay được chiêm ngưỡng tận mắt, thật đúng y hệt như miêu tả. Linh khí nơi đây vừa dày đặc vừa trải rộng ngàn dặm, là nơi thích hợp để tu luyện nhất, chả trách hằng năm đều có vô số người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để mong được gia nhập tông môn.
Thế nhưng đây lại là tông môn hắn ghét nhất trong suốt sự nghiệp cày tiểu thuyết. Lý do là thay vì sắp xếp đệ tự dựa theo thứ tự gia nhập tông môn như các tông môn khác, Bắc Huyền Tông lại sắp xếp thứ tự đệ tử dựa trên năng lực, kiểm tra năng lực bằng một trận tỷ thí tổ chức bốn năm một lần gọi là Huyền Chiến. Không những vậy, tông môn này còn phân chia đệ tử thành ba phần. Một là đệ tử ngoại môn, thu nhận trên danh nghĩa, không chỉ dạy, không ban phát linh thạch, mục đích bất quá cũng chỉ là hàng dự bị cho đệ tử thường mà thôi, có người dù gia nhập làm đệ tử ngoại môn từ năm 16 tuổi, đến thất thập cổ lai hi vẫn không chạm đến được cái chân núi của các Phong. Hai là đệ tử thường, loại đệ tử này được chỉ bảo dạng tập trung, được nhận linh thạch nếu hoàn thành nhiệm vụ, quần áo tự mua tại Thượng Y Cục, pháp bảo tự kiếm, không ai nhớ tên, cũng không cần thiết phải nhớ tên. Loại cuối cùng là đệ tử mang tịch, ngoại trừ đệ tử của trưởng môn là nhất tịch, các đệ tử của các phong xếp từ vị trí từ một đến chín dựa theo năng lực sẽ được mang từ nhị tịch đến thập tịch. Toàn bộ Bắc Huyền Tông có 12 phong 109 đệ tử mang tịch, đãi ngộ đối với loại đệ tử này mà so với đệ tử thông thường phải gọi là một trời một vực.
Một trời một vực là như thế nào? Chính là đệ tử mang tịch sẽ có quyền sai bảo vô điều kiện đối với đệ tử thường, miễn là không tổn hại đến tính mạng hay căn cốt là được. Nghe thì có vẻ còn biết chừng mực, nhưng sự thật thì việc đệ tử mang tịch chơi đùa mất mạng người lại là chuyện thường ở huyện, các trưởng lão và phong chủ luôn nhắm mắt làm ngơ. Ngược lại nếu như đệ tử thường dám khiến đệ tử mang tịch bị thương hoặc từ chối nhiệm vụ thì sẽ bị hình phạt rất nặng, không nhận hình phạt thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn. Thêm nữa đệ tử mang tịch sẽ được các Phong chủ đích thân chỉ dạy, một tháng sẽ được nhận linh thạch tăng dần dựa theo vị trí, cũng được tự do lựa chọn quần áo ăn mặc, không cần phải mặc đồng phục. Mỗi đệ tử sẽ có một tĩnh thất riêng, có thể ra vào Tàng Thư Các thoải mái mà không cần có lệnh từ cấp trên. Cuối cùng, đệ tử mang tịch sẽ được hiện tên lên Huyền Thạch đặt tại trung tâm Bắc Huyền tông, từ đó trở về sau sẽ được người khác nhớ tên nhớ tuổi. Tất cả những ưu đãi cách biệt như vậy cũng chỉ cần một trận Huyền Chiến là có thể được cũng có thể mất.
Mà trận Huyền Chiến bốn năm một lần kia thật ra chính là nơi thích hợp nhất để các đệ tử giải quyết ân oán với nhau. Gọi là tỷ thí giữa các đệ tử, nhưng bản chất của Huyền Chiến là thách đấu - ứng đấu, trong vòng một tháng Huyền Chiến mở cửa, bất kỳ ai cũng có quyền thách đấu vượt cấp, người được thách đấu bắt buộc phải ứng đấu, nếu đã vào đấu thì sinh tử chẳng màng. Đệ tử tam tịch có thể thách đấu với đệ tử nhị tịch hòng thăng cấp, tất nhiên, đệ tử thường cũng có thể thách đấu với đệ tử mang tịch nếu muốn đổi đời, khi đệ tử dưới cấp thắng thì có quyền lấy đi cấp bậc của người thua, ngược lại thì đệ tử trên cấp sẽ giữ được vị trí của mình.
Các đệ tử thường quanh năm bị ức hiếp, nay có một cơ hội để băm vằm kẻ khiến mình đau khổ, hà cớ gì mà lại bỏ lỡ được cơ chứ. Trong Huyền Chiến có người bị kẻ bản thân luôn cho là hèn mọn giẫm đạp dưới chân, cũng có người vì không biết tự lượng sức mà trở thành con cừu cho các đệ tử cấp cao tha hồ xẻ thịt. Còn nếu như có vị trí nào trong cửu tịch thuộc các phong còn trống, thì sẽ thăng cấp dần cho các tịch nhỏ hơn, đến khi chừa lại vị trí tịch thấp nhất còn trống, lúc này tông môn sẽ tổ chức hỗn đấu nhằm lựa chọn nhân tố bù vào vị trí kia. Chỉ trong một tháng diễn ra Huyền Chiến thì ít nhất cũng phải có 100 đệ tử bỏ mạng, huynh đệ tương tàn mà chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, tất cả đều được một ngọn linh hỏa xử lý sạch sẽ.
Thẩm Trạch cho rằng tông môn như vậy thì lấy gì gọi là đoàn kết, lấy gì gọi là huynh đệ, khi đứng trước lợi ích và danh tiếng có mấy người trong số đệ tử này còn giữ được đạo tâm vững vàng. Bắc Huyền Tông có thể phát triển nhanh chóng, chỉ cần 500 năm để trèo lên được vị trí thiên hạ đệ nhất tông là vì chế độ này, nhưng cũng có thể vì chế độ này mà hủy diệt chỉ trong một cái nháy mắt. Sự thật thì điều đó cũng đã xảy ra, lúc Tịch Tước dẫn ma quân đến đánh chiếm Bắc Huyền Tông, nơi đây có mấy người chịu bỏ qua hiềm khích mà lựa chọn hợp tác, có mấy người chịu để bản thân hi sinh cho mọi người xung quanh được sống?
"Không khác gì một cái ma môn." Thẩm Trạch không nhịn được mà nhận xét.
Hắn dừng lại tại một rừng trúc, rút thanh Tiêu Dao Kiếm của bản thân ra mà tập luyện. Chủ nhân thân thể này vốn là kiếm tu, noi gương sư tôn mà theo kiếm đạo, đến bây giờ cũng đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Giờ đây Thẩm Trạch có chút nôn nóng muốn xem kiếm pháp của hắn mạnh mẽ như thế nào.
Hắn xoay người tung ra từng đường chém uy lực, cơ thể tựa như đã quá quen với việc này mà linh động thanh thoát, bước chân dẫm lên lá trúc phía dưới nhanh nhẹn khó đoán, đầu mũi kiếm xẹt qua vài tia sét nhỏ màu vàng, làm cho bất kỳ ai chứng kiến đều phải nhíu mày suy tư, rốt cuộc là có thiên phú đến mức nào mới có thể tỏa ra kiếm lực bức người như thế dù rằng chỉ mới Trúc Cơ. Thủ pháp hắn nhanh đến mức để lại dư ảnh, kiếp pháp xuất thần nhập hóa, lá trúc lìa cành mà bay toán loạn trong không trung, linh lực như hòa cùng trời đất, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ khác thường.
Đương lúc hắn đang múa kiếm, phía xa xa trên ngọn trúc lại có một người đang đứng nhìn, đôi mắt phượng không chút ngại ngùng mà chằm chằm đánh giá, trên mặt không có chút biểu cảm nào dư thừa, chỉ đơn thuần là chiêm ngưỡng vẻ đẹp của sức mạnh tuyệt đối kia.
Hai người một người múa kiếm, một người đứng xem, cứ thế mà dây dưa đến khi hoàng hôn.
Khi cảm thấy bản thân đã nhìn đủ, y xoay gót định rời đi thì bỗng nhiên có một tia sét hướng về y mà đánh đến, y lấy trong túi trữ vật ra một chiếc gương nhỏ, hành phép lên gương rồi dùng nó để đỡ đòn tấn công kia của Thẩm Trạch. Giây phút tia sét chạm vào chiếc gương liền khiến nó vỡ thành hàng chục mảnh nhỏ, y phóng tất cả mảnh vỡ lại phía hắn, ngón tay cũng phẩy ra trăm ngàn mảnh tơ nhanh chóng bám vào mảnh kính mà lao đến, sau khi phóng xong y cũng quay gót không nhìn lại.
Thẩm Trạch vung kiếm, xuất quỷ nhập thần mà hóa giải gần như toàn bộ. Lúc xoay người lại hắn liền thấy mỹ nhân đang tiếp tục muốn rời đi, định tiến lên ngăn lại thì phát hiện xung quanh có điểm bất thường. Lúc nãy khi đẩy lùi chiêu thức của mỹ nhân Thẩm Trạch cũng đã cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao y không nhắm thẳng vào hắn tấn công toàn lực mà lại phân tán tất cả mảnh gương ra một khoảng rộng? Giờ thì hắn đã thông suốt rồi, lấy hắn làm tâm, trong vòng bán kính 10 bước chân có vô số mảnh tơ chằn chịt, tơ buộc rất lỏng nhưng cũng đã đủ khiến những cây trúc hằn lên một vết cắt, chứng tỏ sợi tơ này không tầm thường, cắt sắt như cắt thịt.
Thập diện mai phục, thiên la địa võng.
Ngay từ đầu Thẩm Trạch đã biết có người lặng lẽ xem hắn luyện kiếm, hắn liếc thử ai đang đứng xem thì nhìn thấy một mỹ nhân. Dáng người thanh niên tựa như trúc, lại đứng trên ngọn trúc cao, áo bào màu đen thêu chỉ vàng phất phơ nhẹ nhàng, tóc có phần tán loạn mềm mại theo gió, đôi mắt phượng nhạt màu dõi theo từng đường kiếm của hắn một cách chăm chú. Từ đáy lòng của hắn nổi lên một chút kiêu ngạo khi được mỹ nhân chú ý, hắn liền vận nội lực cố gắng vẽ nên những tuyệt chiêu đẹp nhất, tựa như một con công nỗ lực xòe ra chiếc đôi lộng lẫy của bản thân hòng thu hút bạn đời của nó.
Kéo dài đến khi hắn cảm nhận được mỹ nhân có ý muốn rời đi, Thẩm Trạch nhịn không được muốn giữ bước chân người đẹp mà vung kiếm tạo ra lôi quang phóng về phía y, ai dè y cũng là một người rất cao tay, chỉ cần một chiêu liền có thể phản công vây hắn lại.
Phá bẫy này để thoát ra rất dễ, Thẩm Trạch đoán mỹ nhân kia sẽ không ra tay quá nặng, nhưng đợi hắn phá xong hẳn là y cũng bỏ đi xa rồi. Hắn có chút tiếc nuối mà la vọng lên mong mỹ nhân chưa rời xa nghe được:
"Mỹ nhân nếu sau này còn muốn xem ta múa kiếm thì cứ nói với ta, ta sẽ múa đến ba ngày ba đêm cho ngươi luôn, không cần phải đứng từ xa nhìn như thế đâu. Mỹ nhân ơi! Ta tên Thẩm Trạch, Thẩm Trạch á nha!"
Cổ Nhật Trường Minh đang ngự kiếm rời đi khi nghe được liều nhíu mày.
Tên này bị ngáo à?