Buổi sáng của Tử Trúc Phong vẫn yên bình tĩnh lặng như bao ngày, Ôn Lãng vẫn ngồi trên tĩnh tọa tại chánh điện Hậu Sơn thưởng trà, thế nhưng khi hắn nếm thử trà do chính bản thân pha, Ôn Lãng tự biết hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Phong chủ đại nhân, Nhị Tịch đại nhân xin được diện kiến."
Ôn Lãng nhìn vào chén trà trầm tư một chút.
"Cho y vào."
Cổ Nhật Trường Minh từ từ bước vào đại điện, cẩn thận hành lễ với Ôn Lãng.
Ôn Lãng nhìn xuống vị đồ đệ này, mỉm cười bảo y ngồi vào bên cạnh hắn, đôi tay nhẹ nhàng rót một chén trà đưa về phía y.
Cổ Nhật Trường Minh nhìn ly trà mãi không chịu cầm lên, Ôn Lãng cũng ngồi đấy mãi không chịu cất lời. Đến cuối cùng, vẫn là Ôn Lãng thở dài một hơi đầu hàng bầu không khí gượng ép này.
"Chuyện ngày hôm qua, đa tạ con đã hộ pháp ở bên ngoài."
Cổ Nhật Trường Minh lúc này mới cầm chén trà lên xoay xoay ở trong tay.
"Đấy là bổn phận của đồ đệ, sư tôn không cần phải cảm tạ. Chỉ là..."
Y đưa đôi mắt phượng nhạt màu lên nhìn vào Ôn Lãng.
"Hôm đó đông người, đệ tử không tiện hỏi nhiều, nhưng độc trong người Tứ Tịch sư đệ mang theo yêu khí, hẳn không phải là độc của nhân giới. Có thể khiến cho một Trúc Cơ bị trọng thương không giải được, chắc chắn không thể là độc yêu cấp thấp."
"Tịch Tước làm nhiệm vụ tại nơi phụ cận biên giới yêu tộc, gặp cửu vĩ hồ ly chặn đường, lúc chạy trốn thì bị yêu độc tấn công."
Cổ Nhật Trường Minh nghe Ôn Lãng giải thích thì cũng đã hiểu, y trầm ngâm một chút rồi cất lời.
"Chuyện Tứ Tịch sư đệ gặp cửu vĩ hồ ly hẳn không phải là vô tình. Xưa này tam giới nhân, yêu, ma đã phân định rạch ròi biên giới với nhau, yêu giới dưới sự thống trị của Yêu Vương luôn luôn ổn định, đối với những yêu quái cấp cao như cửu vĩ hồ thì không được tự ý bước ra ngoài, càng không nói đến việc gây thương tổn cho một đệ tử mang tịch của Bắc Huyền Tông. Yêu Vương nghiêm khắc, yêu tà gây họa sẽ bị xử lý nghiêm minh, đối với cửu vĩ hồ ly thì việc tấn công Tứ Tịch sư đệ chỉ có hại không có lợi, hà cớ gì phải lấy phần thiệt về cho mình. Hơn nữa, hồ ly bản dâm, nhưng không có độc, yêu độc tính dâm thì chỉ có độc xà. Nếu thế thì cũng quá trùng hợp."
Ôn Lãng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không có phản ứng gì. Cổ Nhật Trường Minh đặt chén trà xuống, từ từ đi ra ngoài.
Khi bước chân đến tới cửa điện, y không quay mặt lại mà gọi một tiếng sư tôn. Ôn Lãng nghe được thì ngẩng đầu nhìn về phía y.
"Người hẳn là biết ba thứ mà Thiên Đạo bất dung nhỉ."
"Một là thần tiên quyến lữ."
"Hai là loạn luân tình ái."
Y quay đầu về phía Ôn Lãng.
"Ba là sư đồ tâm giao."
"Tuy nói trong Bắc Huyền Tông tình cảm sư đồ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng giữa người và Tứ Tịch sư đệ thì lại khác biệt. Song tu giải độc có thể bỏ qua, nhưng luyến ái bất luân buộc phải diệt. Sư tôn là người có tu vi cao siêu, đạo tâm vững vàng, chuyện cơ bản này mong người đừng quên."
Nói xong y hành lễ rồi ngự kiếm mà rời khỏi Hậu Sơn, để lại một mình Ôn Lãng ở tại chánh điện. Hắn nhìn về phía chén trà hắn rót cho y, nước trong ly trà không vơi đi dù chỉ một giọt.
*
Thẩm Trạch vừa mới thoải mái ngủ dậy thì đã nghe thị hầu báo Nhị Tịch đại nhân muốn được gặp. Hắn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã bị thị hầu dựng dậy, mặc y phục rồi vệ sinh nhanh chóng. Hắn khó chịu cả người, buộc lòng nghĩ thầm: Cái tông môn kiểu gì mà như hoàng cung phàm giới vậy? Cao hơn một bậc rồi thích làm gì thì làm à?
"Các ngươi lui ra hết, để ta tự mặc y phục."
Thẩm Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt khó ở đến gặp Cổ Nhật Trường Minh, y nhìn thấy dáng vẻ ngáp ngủ của hắn thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
"Người tu chân khi vào được Luyện Khí kỳ thì đã có thể hấp thu linh khí của đất trời nhằm bồi dưỡng thân thể, không cần nhất thiết phải ngủ nhiều để hồi phục nguyên khí. Ngươi nay cũng đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, cớ gì mà vẫn còn ham luyến việc này."
"Tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ có thể lên đến 180 năm, thời gian dài như thế mà chỉ có tu luyện thì chán chết, ăn uống ngủ nghỉ là lạc thú của nhân gian, hưởng thụ một chút, có chết cũng không còn gì luyến tiếc."
Thẩm Trạch vừa nói vừa đến bên cạnh tĩnh tọa, tự rót cho bản thân một ly trà rồi uống cạn, uống xong còn thở dài một hơi thỏa mãn. Hắn ngả ngớn nhìn Cổ Nhật Trường Minh, sau đó cũng tỏ ra vẻ thân sĩ mà rót cho y một chén trà, miệng không ngừng ba hoa:
"Trường Minh sư huynh đã cất công đến tận đây rồi, hay là nếm thử trà do sư đệ tự tay pha, tuy không phải là hiếm lạ gì, nhưng đó là cả tấm lòng của đệ."
Cổ Nhật Trường Minh nhìn chén trà, ngay cả đụng cũng không thèm đụng vào. Y có chút mất kiên nhẫn nói:
"Không cần phải vòng vo nữa, chuyện tối hôm qua, ngươi giải thích như thế nào."
Thẩm Trạch ở bên cạnh đang một hớp uống hết chén trà thứ ba, trà ngậm trong miệng cũng không nhịn được phun ra. Tuy biết ý sư huynh của hắn muốn nói là cái gì, nhưng cái kiểu nói của y hơi tối nghĩa. Thoạt nghe qua giống như hắn đã làm chuyện gì đó mờ ám với y vậy.
"Sư huynh, chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đều xem như không có chuyện gì xảy ra, được chứ?"
À há, hắn nói xong nghe còn mờ ám hơn, còn riêng hắn thì vừa mờ ám vừa khốn nạn.
"Chuyện tối qua ngươi làm, tự ngươi phải giải thích, thứ lỗi cho ta không thể xem việc này như không có gì."
Thẩm Trạch có chút cạn lời, hắn phải đưa câu chuyên đi về đúng quỹ đạo.
"Tối hôm qua không phải đệ đã giải thích rõ rồi sao?"
"Kết giới sư tôn giăng là trận pháp kết giới, suy yếu hay không dựa vào mắt trận, không phải linh lực. Thế nên cho dù sư tôn có đi ra ngoài thì kết giới vẫn còn. Cho dù linh lực của sư tôn và Tứ Tịch sư đệ có bị nhiễu loạn, thì kết giới bên ngoài vẫn chặn được không để chuyện linh lực lộ ra. Tam Tịch sư đệ, khả năng cảm nhận linh lực của đệ cũng quá khác người rồi."
Thẩm Trạch nghe vậy thì thu lại vẻ ngả ngớn lúc nãy, nửa đùa nửa thật mà nói với Cổ Nhật Trường Minh.
"Đệ sinh ra đã là đơn hệ lôi linh căn, phẩm chất thuộc hàng cao nhất, chút khả năng này không đáng nhắc tới làm gì. Ngược lại đệ cũng có điều thắc mắc về sư huynh, nếu đệ không cảm nhận được linh lực nhiễu loạn của sư tôn, thì huynh có thể cảm nhận được sao? Vả lại sư tôn và sư đệ đã xảy ra chuyện gì? Huynh biết, đệ không thể biết sao? Nếu như sư huynh hộ pháp thì ở bên ngoài là được, việc gì phải vào trong kết giới để hộ pháp."
Cổ Nhật Trường Minh không phân biệt được trong lời nói của Thẩm Trạch có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Nhưng y cũng tự xác nhận một điều, những thắc mắc của hắn, y không thể trả lời.
Sau một khoảng yên tĩnh lạ thường thì Cổ Nhật Trường Minh mới xuống nước mà cất tiếng. "Hôm qua sư tôn và Tứ Tịch sư đệ không xảy ra chuyện gì, ta không hộ pháp, ngươi cũng chưa từng tới Hậu Sơn."
Thẩm Trạch nghe vậy thì lại mỉm cười rạng rỡ mà mời Cổ Nhật Trường Minh uống trà.
Hai người đều có thắc mắc, thế nhưng cả hai đều không yêu cầu đối phương trả lời, không dám cùng nhau Trạng chết Chúa cũng băng hà. Thế nhưng Cổ Nhật Trường Minh và Thẩm Trạch đã nhận thức rõ, mỗi người trong này đều có tâm tư riêng của bản thân.
Cổ Nhật Trường Minh thấy mọi chuyện không nhất thiết phải đào bới sâu thêm nữa liền đứng lên định rời đi. Thẩm Trạch ở phía sau không ngăn cản, chỉ buồn miệng nói.
"Năm xưa Thánh Tâm công tử được thế nhân ca tụng là thiên hương, thiên sắc, vì tam giới mà hương vẫn hồn tan tại Hỗn Độn vực. Người đời sau không hiểu, chỉ mắng một câu lo chuyện bao đồng. Sư huynh, huynh cũng đừng như Thánh Tâm công tử kia, lo chuyện bao đồng không đáng có."
Cổ Nhật Trường Minh đang đi thì khựng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía Thẩm Trạch, thấy hắn vẫn ung dung thưởng trà, dường như câu nói vừa nãy chỉ là lời bâng quơ không quan trọng. Y xoay gót một lần nữa rời đi, bước chân có phần nặng nề.
Bốn chữ thiên hương thiên sắc chính là trích ra từ hai câu thơ dân gian miêu tả Thánh Tâm công tử.
Thiên hương thiên sắc thiên tài,
Đắm say nhân thế một hai tiếng cười.
Phong trần tam giới trong ngươi,
Một khi hồn vẫn mấy người nhớ thương.
Chuyện của Thánh Tâm công tử cũng đã xảy ra vào vài trăm năm trước, đến giờ bất quá cũng chỉ như một câu chuyện rôm tai xa xưa. Thẩm Trạch nhắc đến cùng lắm thì bảo y bớt xen vào chuyện của hắn, không có lý do ngoài lề nào khác. Thế nhưng Cổ Nhật Trường Minh vẫn âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Thẩm Trạch nhìn theo bóng lưng của y, thả tách trà xuống không thèm uống thêm nữa. Trà này là linh trà hiếm gặp, nhưng không phải loại thượng hạng, hắn chỉ là ngữ giả vờ thanh cao, thế nên mấy việc thưởng trà đối thơ này chỉ là để cho Cổ Nhật Trường Minh xem mà thôi.
Chuyện của Ôn Lãng và Tịch Tước, y không nói hắn cũng đã biết. Nhưng kể từ khi xuyên đến thế giới này hắn mới phát hiện điều hắn biết chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Thế giới này chia làm thượng hạ nhị tầng. Thượng tầng là Thiên giới, nơi chúng tiên do đất trời đắp nặn sinh sống và cai quản hạ tầng. Hạ tầng là tam giới Nhân, Yêu, Ma, phân chia đồng đều trên Đại Bình Nguyên. Tam giới lại chia thành tứ đại thế lực, lần lượt là Bắc Huyền tông đại diện cho Nhân giới, Yêu Vương cung đại diện cho Yêu giới, Ma Vực đại diện cho Ma giới, cuối cùng là Tứ Điện làm phe trung lập.
Tám trăm năm trước kể từ khi Thánh Tâm công tử hồn vẫn tại Hỗn Độn vực thì tam giới dần rơi vào thế căng như dây đàn. Việc Cửu Vĩ Hồ tấn công Tịch Tước hoàn toàn có thể hiểu thành hành vi khiêu chiến của Yêu giới đối với Nhân giới, chuyện này khi lộ ra có thể gây ra một hồi gió tanh mưa máu. Yêu Vương trước giờ luôn theo phái chủ hòa, nếu không phải ai cố tình bước vào phận địa yêu giới gây chiến thì gã sẽ không bao giờ chủ động kiếm chuyện, nhất là đối với một Đại thế lực của nhân giới như Bắc Huyền tông. Thế nên con hồ ly kia chắc chắn có trá.
Chuyện Tịch Tước bị hồ yêu tấn công ở trong truyện không bị thế nhân biết được, một phần là do độc tố đã được Ôn Lãng giải quyết, một phần hẳn là do Cổ Nhật Trường Minh trợ giúp phong bế tin tức. Kẻ đứng sau chắc chắn không dám cố đấm ăn xôi đem chuyện này ra ánh sáng, vì một khi đem ra cũng sẽ không có gì chứng minh, lại dễ bại lộ danh tính, thân phận của kẻ này có lẽ là có điểm đặc thù.
Khi hắn còn là một độc giả thưởng thức tác phẩm, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua những điều nhỏ nhặt, chỉ quan tâm cái kết cục tổng thể. Thế nhưng giờ đây hắn là một nhân vật ở trong bộ truyện, là một trong những người chịu ảnh hưởng trực tiếp của tuyến tình tiết, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào cho dù là nhỏ nhất.
Thẩm Trạch nhớ lúc Tịch Tước thống nhất Ma giới, dẫn quân tiến đánh Yêu Vương cung thì chiếc ghế Yêu Vương đã đổi chủ từ lâu, Yêu giới đang trong khung cảnh khốn cùng lầm than, Tân Vương vô đức, độc sủng ác phi. Tịch Tước chỉ cần ba năm để có thể hoàn toàn thu phục Yêu giới vào tay. Trong đó âm mưu dương mưu được sắp xếp như thế nào, Thẩm Trạch hắn muốn tự bản thân tìm hiểu rõ.
***
Ngoài lề:
Tại một quán phở nọ, có hai người đàn ông đang ngồi ăn phở.
Thẩm Trạch: "Ngươi khi ăn phở thì dùng thìa gạt hành sang một bên, chứng tỏ ngươi không thích ăn hành. Thế nhưng lúc ngươi gọi thì chỉ đơn giản là một tô phở nạm, không có dặn không hành. Vậy tức là chỉ có hai trường hợp, hoặc là ngươi quên, nhưng tính cách ngươi luôn cẩn thận, 1000 ta mượn ngươi hai tháng trước ngươi còn không quên, làm sao có thể quên dặn không hành. Vậy chỉ còn một trường hợp còn lại là ngươi sĩ diện, không ăn được hành mà còn bày đặt, chứng tỏ ngươi có lòng tự ái rất cao."
Cổ Nhật Trường Minh: "Lúc nãy ta hỏi ngươi đi ăn gì, ngươi lập tức trả lời là phở Lý Quốc Sư, ngươi lúc ăn phở không nặn thêm chanh, không cho thêm tương, không châm thêm mắm. Lúc gọi món thì ngươi bon miệng gọi một phở tái nạm có hành, một trứng chần và hai cái quẩy. Chứng tỏ ngươi rất thích phở, đặc biệt là phở Hà Nội, hẳn là phải có gốc Bắc, ngươi không chấp nhận phở có một chút biến tấu gì, hẳn ngươi là người khá cứng nhắc, quy tắc và giáo điều."
Tác giả chủ quán: "Hai đứa bây có tin là tụi bây phọt ra thêm bất cứ câu nào nữa là bà úp bát phở lên đầu cả hai đứa luôn không?"
Áng văn được viết trong khi tác giả đang phê deadline, đừng quan tâm.