Khắp Giới Tu Chân Đều Là Ngọa Hổ Tàng Long

Theo như lời nói ban nãy của thiếu nên thì hẳn nữ nhân kia là sư phụ của cậu, Thẩm Trạch tỉnh như ruồi đi đến đứng cạnh Cổ Nhật Trường Minh, cả hai sánh vai nhau đứng đợi hai sư đồ từng bước chạy lại gần.

Đợi đôi sư đồ kia đến trước mặt, Cổ Nhật Trường Minh cúi đầu coi như chào hỏi, Thẩm Trạch ở bên cạnh cũng hành lễ qua loa.

Nữ nhân cũng cúi đầu lại, mở miệng tự giới thiệu trước:

"Ta là Trịnh Giai Ý, đây là đồ đệ của ta. Lúc nãy đồ đệ ta có chút lớn miệng, mong hai vị bỏ qua cho."

"Ở Cô Giao sơn là vốn là nơi linh khí tràn đầy, thực vật phát triển phong phú, thế nhưng lại là nơi thế ngoại đào nguyên, ít người ghé đến. Linh Dược cốc nổi danh Nhân giới cũng tọa lạc tại đấy. Tại hạ vốn nghe nói chủ nhân Linh Dược cốc - Linh Dược Tiên Tử Trịnh Giai Ý là một mỹ nhân đẹp như thiên tiên hạ phàm, thủ pháp lại ảo diệu vô cùng, cải tử hoàn sinh, trường sinh bất tử gì đó chỉ là trò cỏn con. Nay tại hạ được gặp tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Thẩm Trạch lại bắt đầu bật chế độ ba hoa, thế nhưng những lời hắn nói hơn phân nửa là sự thật. Linh Dược Tiên Tử Dược cốc là đối trọng của Độc Dược Tiên Tôn Độc vực, một người chuyên hành y cứu thế, một người lại lấy độc hại nhân. Tu chân giới rất nể trọng Trịnh Giai Ý, cho dù là trưởng tôn của tam đại gia tộc khi gặp nàng cũng phải ba phần cung kính.

"Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Cho phép ta được mạo muội hỏi quý danh của hai vị được chứ?"

Cổ Nhật Trường Minh hơi nhíu mày, y vốn nghe Linh Dược Tiên Tử có tính cách dịu dàng không câu nệ thân phận, nhưng như vầy có phải hơi lịch sự quá mức không?

"Ta tên Hạ Tiêu Lan, đệ tử tại Bắc Huyền tông, vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.:

"Còn tại hạ chỉ là một lãng khách vô danh, lấy du ngoạn làm thú vui, lấy đất trời làm chân lý, không đáng nhắc tên."

Cổ Nhật Trường Minh liếc sang Thẩm Trạch, ánh mắt không mấy thân thiện, còn Trịnh Giai Ý thì che miệng mỉm cười, thiếu niên bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Đương lúc Thẩm Trạch còn đang ngây ngốc thì Cổ Nhật Trường Minh đã dùng tay gõ gõ vào lệnh bài hắn đang đeo bên hông, trên đó còn khắc ba chữ Bắc Huyền tông to lớn ngạo nghễ.

"Khụ khụ, tại hạ tên Thẩm Trạch, đệ tử Bắc Huyền tông." Lúc này hắn mới chịu thành thật một chút.

Trịnh Giai Ý vẫn lịch sự như lúc ban đầu, giới tu chân vốn là người mạnh đạp người yếu, hiểm ác khó lường, hai người trước mặt cảnh giác phòng bị cũng là điều tất nhiên.


Cổ Nhật Trường Minh nghe hắn nói xong thì quay lại với Trịnh Giai Ý, giọng nhẹ nhàng: "Linh Dược Tiên Tử là bậc tiền bối, chúng hậu bối gặp được là một vinh dự, chỉ là ngài là bậc thiên tài luyện đan Nguyên Anh kỳ, tuy không thể công kích như kiếm tu hay đạo tu nhưng đối phó với nhưng yêu thú cấp tám đổ xuống hẳn vẫn còn dư sức. Hà cớ gì phải chạy đến chỗ này."

"Ta dẫn đệ tử đến bí cảnh này để tìm một loại dược liệu quý, ai ngờ lại đụng trúng Yêu Thụ Vạn Năm, đan tu như ta không thích hợp để đấu với Yêu thụ, đây cũng là bất đắc dĩ."

Thẩm Trạch gật đầu tựa như đã hiểu, Trịnh Giai Ý có thể khiến các nhân vật máu mặt trong Nhân giới phải kiêng dè, tất nhiên là nàng có điểm gì đó hơn người để phòng thân, một trong số đó là kỹ năng sử dụng đan dược thượng thừa, nàng muốn giết một ai cũng không cần quá tốn công tốn sức. Nhưng đấy là đối với mấy loại có miệng để ăn đan ăn dược thôi, Yêu Thụ Ngàn Năm là thực vật có linh trí, hút dinh dưỡng nhờ bộ rễ, Trịnh Giai Ý không thể cố nhét đan vào miệng để thu phục nó được. Mà có nhét được cũng không xong, vì Yêu Thụ và đan dược suy cho cùng cũng là dược vật với nhau, dùng dược để trị dược thì chỉ tổ xôi hỏng bỏng không.

Hắn ngó ngó sang Cổ Nhật Trường Minh, thấy y vẫn giữ cái vẻ mặt cả tu chân giới nợ tiền ta như cũ.

Thẩm Trạch thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ, dùng giọng nói dịu dàng đáng tin cậy để nói chuyện với Trịnh Giai Ý.

"Tại hạ vốn rất thích dược tu, nhưng vì không có thiên phú y dược nên chỉ có thể tu kiếm đạo, song tại hạ vẫn rất hâm hộ Linh Dược Tiên Tử đây, nay được dịp gặp mặt, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Hay là ngài đây tham gia cùng với huynh đệ chúng ta, tuy tu vi ta không bằng người khác, nhưng suy cho cùng cũng là kiếm tu, có thể công kích yêu vật có cốt thảo. Nơi này nguy hiểm, thêm một thù chi bằng thêm một bạn."

Kèm theo đó là một nụ cười cực kỳ thân thiện.

Trịnh Giai Ý nhìn sang thiếu niên đang đội mũ trùm, suy tư một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Cổ Nhật Trường Minh không cho ý kiến.

Thế là bốn người lập thành một hiệp định cây khế mà đi cùng nhau trong bí cảnh.

Thẩm Trạch nhìn sắc trời thấy đã không còn sớm, bèn đi tìm một hang động nhỏ để tạm trú qua đêm. Hắn chạy đông chạy tây, hết dọn dẹp hang động rồi ra suối múc nước, sẵn tiện lấy vài nhánh củi khô, sẵn tiện bắt một con gà rừng rồi sẵn tiện làm thịt nướng lên luôn.

Ba người Trịnh Giai Ý, Cổ Nhật Trường Minh và thiếu niên đứng như trời trồng nhìn hắn nhiệt tình vác tù và hàng tổng.

Đến khi mọi thứ xong xuôi thì Thẩm Trạch đã mệt hết cả hơi, Cổ Nhật Trường Minh im lặng nằm nghỉ ở bên cạnh, hắn một tay cầm gà nướng một tay chống cằm nhìn vào lửa. Miệng vẫn bất chấp mà luyên thuyên liên tục.

"Tại hạ nghe nói Linh Dược Tiên Tử không thường xuyên xuất cốc cho lắm, Dược cốc vốn dĩ đã có nhiều dược liệu hiếm lắm rồi, nay ngài phải đến tận bí cảnh này để tìm dược, hẳn là loại dược đấy phải trân quý lắm nhỉ? Ngàn vàng khó cầu, trăm năm khó gặp?"

"Gọi ta Trịnh Giai Ý là được rồi. Loại dược ta kiếm tên là Hoàng U Thảo, Trích Tinh Thảo và Kim Lân Thảo, có thể gọi chung là Tam Kỳ Thảo. Nói trân quý khó tìm thì đúng thật là trân quý khó tìm."


Thẩm Trạch ồ một tiếng, gật gật đầu rồi cười.

"Ta không biết mấy loại dược này."

"..."

Cổ Nhật Trường Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng phải hé nửa con mắt khinh thường nhìn hắn xong rồi khép mắt lại.

Thẩm Trạch lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục nướng gà, đợi thịt gà chín thơm phức thì hắn đưa cho thiếu niên đang ngồi bên cạnh Trịnh Giai Ý.

Thiếu niên thấy hắn đưa đồ ăn thì cúi xuống, từ trong mũ trùm truyền ra âm thanh nhẹ nhàng.

"Ta không đói, huynh cứ ăn trước đi, lúc nãy sư phụ đã cho ta ăn linh quả rồi."

Cậu vừa dứt lời thì bụng lại ọc ọc kêu vang hai tiếng như đang kịch liệt phản đối lời nói dối kia.

Thẩm Trạch cười cười, vẫn giữ nguyên tư thế đưa gà nướng cho cậu.

"Sư huynh ta, ta và sư phụ ngươi đều đã tích cốc, không cần ăn uống. Ngươi không có tu vi, tuổi còn nhỏ nhanh đói, ăn nhiều mau lớn, ngại làm cái gì chứ? Ngay từ đầu ta nướng con gà này là để cho ngươi đó."

Trịnh Giai Ý xoa xoa đầu của thiếu niên: "Cứ nhận đi."

Nàng vừa dứt lời thì thiếu niên đã vươn tay nhận lấy gà nướng, không quên lễ phép cảm ơn Thẩm Trạch. Hắn được người khác cảm ơn thì tươi như gió xuân, nụ cười mở đến tận mang tai.

Trịnh Giai Ý vẫn xoa đầu cậu, giọng nói tràn ngập cưng chiều: "Đứa nhỏ này khi gặp người lạ thì rụt rè vậy thôi, chứ thử quen thân một chút xem, hai vị sẽ được chiêm ngưỡng sự lợi hại từ cái miệng nhỏ của nó."


Thiếu niên nhận gà xong cũng không gỡ mũ trùm xuống, chỉ vén lớp voan đen lên một chút đem thức ăn vào bên trong, cẩn thận nhấm nháp.

Thẩm Trạch cảm thấy có chút kỳ lạ, Cổ Nhật Trường Minh cũng mở mắt nhìn hành động rụt rè của thiếu niên.

Trịnh Giai Ý hình như cũng đã quá quen với việc này, nàng giải thích: "Đồ đệ của ta tên Trịnh Cảnh Bình, bởi vì trên mặt có bệnh nên không thể lộ dung nhan, mong hai vị thông cảm."

Có loại bệnh nào mà Linh Dược Tiên Tử không trị được sao? Hai người Thẩm Trạch và Cổ Nhật Trường Minh biết nàng có điều muốn giấu, thế nhưng không ai nói gì thêm.

Trời dần chuyển về khuya, Cổ Nhật Trường Minh vẫn nằm yên không nhúc nhích, Thẩm Trạch vì chạy ngược chạy xuôi cả buổi đã quay ra ngủ lăn quay, hai sư đồ Dược cốc tựa đầu vào nhau nghỉ ngơi bên đống lửa.

Không một yêu thú nào bén mảng đến nơi đây.

Bỗng đôi mắt nhạt màu của Cổ Nhật Trường Minh hiện ra trong đêm tối, y dựng người dậy, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại như bị ngàn tấn đè lên, khiến y phải chật vật lắm mới có thể đứng thẳng. Cổ Nhật Trường Minh tập tễnh bước từng bước ra khỏi hang động, ra đến cửa hang y dùng sức lập một kết giới đơn giản, sau đó biến mất trong màn đêm.

Đợi bóng dáng màu đen rời đi hẳn thì Trịnh Giai Ý mới mở mắt ra, nàng nhìn về phía Cổ Nhật Trường Minh biến mất, trong lòng có chút suy tư.

Bí cảnh Thương Uyên không được tính là rộng lớn, nhưng cũng là một bí cảnh tầm trung, có hệ sinh thái của riêng mình. Sâu trong bí cảnh có một hồ nước rộng lớn, mặt hồ yên ả không một gợn sóng, soi chiếu ánh trăng tròn vành vạch.

Thế nhưng giữa hồ lại nổi lên ánh sáng vàng kỳ lạ, luồng sáng tựa như phát ra từ trong lòng hồ nước, chiếu rọi mọi vật xung quanh. Yêu thú khắp nơi tụ tập lại đứng bên mặt nước, đôi mắt của chúng nhìn chăm chú vào nơi tạo ra ánh sáng, như muốn xuyên thủng tầng tầng lớp lớp nước hồ để có thể ngắm rõ hình dạng vật kia.

Tất cả đây là khung cảnh mà Trịnh Giai Ý nhìn được khi cố theo dấu Cổ Nhật Trường Minh. Vì sợ Cổ Nhật Trường Minh phát hiện nên nàng không dám lại quá gần, đợi đến lúc tới được hồ nước này thì đã không thấy y đâu, chỉ để lại khung cảnh kỳ lạ trước mắt Trịnh Giai Ý.

Nàng biết Cổ Nhật Trường Minh vẫn đang ở đây, chỉ là không biết vị trí cụ thể của y. Mặt hồ vẫn yên ả, bầy yêu thú vẫn lặng thinh không nhúc nhích, ánh sáng vàng vẫn rực rỡ chiếu rọi xung quanh.

Trịnh Giai Ý đợi khoản một canh giờ ánh sáng mới dần dần lịm đi, yêu thú như không có gì mà dần tản đi hết. Từ giữa hồ nổi lên một bóng người, Cổ Nhật Trường Minh từng bước từng bước đi đến phía bờ nơi Trịnh Giai Ý đang đứng. Ánh trăng dịu dàng phủ lên tường đường nét cơ thể của y, trên người y bây giờ là vô số vết nứt vằn vện phủ kín từ mắt cá đến xương quai xanh, có xu hướng lan lên đến mặt. Vết nứt tỏa ra ánh sáng vàng, Trịnh Giai Ý cũng đã lờ mờ đoán được luồng sáng nàng gặp lúc nãy là từ đâu ra.

Đường nét cơ thể của y tuy gầy nhưng rất cân xứng, không biết có phải vì ngâm nước lạnh quá lâu hay không mà làn da hiện lên dưới ánh trăng tựa như bạch ngọc, hòa với đôi mắt vốn dĩ đã rất nhạt màu khiến Cổ Nhật Trường Minh hiện lên không giống như một người ở trần giới, nhân thế tanh bẩn không giữ nổi y, cổng giới thiên tiên mới xứng để y bước vào.

Là một y sĩ, Trịnh Giai Ý không có bất kỳ ý nghĩ nào khác đối với bệnh nhân ngoài cứu người, nhưng nàng cũng biết tình huống này khá xấu hổ, đợi đến khi Cổ Nhật Trường Minh bước ra khỏi mặt nước hoàn toàn thì nàng đã quay mặt đi hướng khác.

"Thật sự xin lỗi Hạ công tử, ta thấy ngươi nửa đêm rời khỏi, bước đi vô lực, ta sợ ngươi bị thương nên mới cố ý đi theo."


Cổ Nhật Trường Minh lấy y phục lúc nãy y vứt tạm bên bờ sông thong thả mặc lên, giọng nói bình thản không nhận ra vui giận.

"Hồ này lộ thiên, cũng chẳng phải của riêng, người khác đi qua vô tình nhìn thấy, ta cũng chẳng thể vô lý trách cứ được."

Trịnh Giai Ý đợi y mặc xong y phục mới quay lại, đôi mắt dừng lại trên vết nứt đang dần mất đi ánh sáng, phần da thịt liền lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Ta sống hơn năm trăm năm, gặp qua rất nhiều loại bệnh trạng, nhưng chưa từng gặp loại nào kỳ lạ như vậy."

"Thứ này từ khi ta sinh ra đã có, không gây tổn hại, không cần chữa trị, mong Linh Dược Tiên Tử không cần quan tâm. Cùng đừng nói chuyện này với ai khác." Cổ Nhật Trường Minh đánh gãy lời nàng, y không có vẻ gì là tức giận hay hấp tấp, chỉ nằm xuống bên cạnh một gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đến lúc hoàn toàn đặt lưng y mới nói tiếp: "Tiên Tử hãy về trước, sáng mai ta sẽ quay lại hang động."

Trịnh Giai Ý nghe vậy thì gật đầu quay đi, trước khi đi nàng cúi người xuống để lại một bình dược.

"Ta không biết vấn đề Hạ công tử gặp phải là gì nên không thể đúng bệnh bốc thuốc. Đây là Ngưng Lộ hoàn, có tác dụng điều dưỡng khí tức, chữa lành ngoại thương, mong là có ích với Hạ công tử."

Cổ Nhật Trường Minh không phản ứng lại, đợi đến khi Trịnh Giai Ý đi xa y mới từ từ mở mắt ra. Nàng là y tu mấy trăm năm, làm sao không biết lúc nãy y chỉ là cậy mạnh, bước chân được đến bên bờ thì đã kiệt sức đến không nhấc nổi người, nhưng Trịnh Giai Ý tinh tế không cố ý hỏi thêm mà dời bước về lại hang động.

Y nhìn bình dược một lúc, cuối cùng cũng có chút chịu không nổi mà vươn tay cố lấy. Thế nhưng dáng vẻ của y lúc này lại chật vật khác thường, phải dùng đến tứ chi mới có thể từng chút từng chút một lết đến chỗ bình dược.

Lúc Trịnh Giai Ý vừa mới về lại hang động thì đã phát hiện hiện Thẩm Trạch vẫn đang nằm, nhưng đôi mắt của hắn như sói lóe sáng trong đêm, có vẻ như ngay từ đầu ngoại trừ Trịnh Cảnh Bình thì hang động này chẳng có ai thật sự ngủ cả. Thẩm Trạch cười cười nhìn nàng.

"Ngài và sư huynh ta đi đâu mà lâu thế? Hại ta ở chỗ này sợ hãi quá chừng."

"Ta không ngủ được nên ra ngoài hóng mát, còn Hạ công tử... ta không bắt gặp y."

"Ồ." Thẩm Trạch hô một tiếng rồi làm như không có gì tiếp tục lăn ra ngủ. Trịnh Giai Ý có chút thở dài, bệnh nhân thì không chịu hợp tác, người nhà bệnh nhân thì lúc nào cũng nửa thật nửa giả, y sĩ như nàng cũng đành bó tay.

Đến khi mặt trời trong bí cảnh dần lộ rõ thì Cổ Nhật Trường Minh đã trở về, Thẩm Trạch và Trịnh Giai Ý cũng không hỏi y về chuyện tối hôm qua, cả ba người thế mà giao tiếp với nhau một cách quỷ dị.

***

Tác giả: Truyện thuộc loại khá chậm nhiệt, nhưng đây không phải áng văn nhẹ nhàng, cứ từ từ drama sẽ lên sàng thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận