“Là người đó!”
“Người đó? Là ai vậy? Tôi chưa gặp bao giờ, không quen!”
“Anh chưa nghe à? Đó là cô con gái mà Thẩm gia mới tìm được, nghe nói là năm xưa bị thất lạc!”
Lúc này, trong phòng tiệc của Kim Bích Huy Hoàng đang diễn ra một bữa tiệc nhỏ.
Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm pha lê chiếu sáng rực.
Mọi người chào hỏi nhau, tiếng thủy tinh va chạm, tiếng trò chuyện, tất cả cùng hòa vào trong đám đông ồn ào.
Bọn họ đang nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cô gái đứng giữa phòng tiệc.
Cô gái với khuôn mặt tròn, đôi mắt thanh tú, làn da trắng mịn, vóc dáng nhỏ nhắn, thon gầy của một thiếu nữ mới lớn.
“Con gái thất lạc? Đùa à.” Cô gái trẻ cười lạnh: “Không phải cô ta chỉ là đứa con ngoài giá thú thôi sao? Anh nói nghe thanh cao quá!”
“Anh không thấy kì sao, người đó bằng tuổi An Nhã, cũng không phải sinh đôi, sao có thể sinh cùng một năm chứ…” Không phải con ngoài giá thú thì là gì?! Cô gái mặc váy đen bên cạnh lên tiếng, lời còn chưa nói xong nhưng ai nghe cũng hiểu.
Trong giới hào môn, số lượng con ngoài giá thú được đón về mỗi năm nhiều đến nỗi đếm không xuể, bọn họ cũng quen rồi.
“Nghe nói cô ta được đưa từ vùng quê về! Ôi, chỉ có An Nhã của chúng ta là tốt bụng, đồng ý cho đứa con hoang đó vào nhà, còn tổ chức bữa tiệc lớn như vậy.
Nếu là tôi thì đã khóc lóc làm loạn, đòi treo cổ tự tử rồi!”
“Nhìn cô ta cư xử như vậy, không lẽ cứ được đón về là có thể bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng, tự cho mình là tiểu thư hào môn sao?”
“Đủ rồi.” Cô gái tên An Nhã nhẹ nhàng khuyên: “Lạc Lạc là chị gái của tôi, không cho phép mấy người nói xấu Lạc Lạc.
Chị ấy không phải người như thế.”
“Ha.” Chàng trai tóc nhuộm bạc đứng bên cạnh, cười khẩy: “Cứ chờ mà xem, loại con gái quê mùa như cô ta, tôi dễ dàng hạ gục chỉ trong một nốt nhạc.”
Nói xong, hắn bước từng bước dài về phía giữa phòng tiệc.
Lúc này, Thẩm Lạc Lạc, người bị gọi là cô gái quê mùa, vẫn không nhận ra bản thân đang là tâm điểm của dư luận.
Cô cắn nhẹ một miếng bánh quy, chớp mắt, nhỏ giọng gọi: “Tiểu A?”
Quả nhiên, không có ai đáp lại.
Ba ngày trước, Thẩm Lạc Lạc tỉnh lại trong bệnh viện.
Lúc đó, trong đầu cô bỗng hiện lên một hệ thống tên Tiểu A.
Nó nói cô đã xuyên vào cuốn sách “Thiên kim giả nhưng số đỏ thật”, trở thành nữ phụ ngu ngốc và độc ác.
“Thiên kim giả nhưng số đỏ thật” là cuốn tiểu thuyết kể về một gia đình giàu có.
Đúng như tên của cuốn tiểu thuyết, nữ chính là cô con gái giả Thẩm An Nhã, từ nhỏ đã được trời ban cho sự may mắn.
Ngay từ khi sinh ra, do nhầm lẫn, cô ta trở thành con gái của gia đình nhà họ Thẩm giàu có nhất Bắc Kinh.
Cô ta là con gái duy nhất trong nhà, được bố mẹ và anh trai yêu thương, lớn lên trong sự bao bọc của tất cả mọi người.
Cho nên, sau khi Thẩm gia biết được cô ta không phải con ruột của mình, bọn họ không những không đuổi đi mà còn đối xử với cô ta rất tốt.
Còn cô, Thẩm Lạc Lạc, là con gái ruột không được yêu thương và là nữ phụ độc ác của cuốn tiểu thuyết.
Ngay từ khi sinh ra, cô đã có số phận trái ngược với Thẩm An Nhã.
Bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi, lúc sắp chết đói thì được giám đốc phát hiện, ông đã nuôi dưỡng cô.
Sau khi lớn lên, cô được Thẩm gia tìm thấy, nhưng vì không nuôi nấng nên không có tình cảm, người trong nhà cũng lạnh lùng và thờ ơ với cô.
Cô ghen tị với cách mọi người trong nhà đối xử tốt với Thẩm An Nhã rồi nghĩ, chỉ cần có thể đuổi cô ta đi thì cô sẽ nhận được tình yêu thương của gia đình.
Vì thế, cô luôn tìm cách gây khó dễ cho An Nhã, nhưng lần nào cô ta cũng may mắn thoát được.
Cuối cùng, Thẩm gia phát hiện ra tâm tính độc ác của cô và đuổi cô ra khỏi nhà.
Cô đã chết đói giữa trời đông, không một xu dính túi và bị mọi người ghét bỏ.
Thẩm Lạc Lạc:….
[Cô thì sao, đọc xong có thấy tức giận không! Có muốn thay đổi số phận làm bia đỡ đạn không?]
[Đúng đấy! Muốn thay đổi số phận làm bia đỡ đạn cũng rất đơn giản, chỉ cần cô không đi theo cốt truyện, tránh khỏi các âm mưu, vứt bỏ quan hệ gia đình để theo đuổi sự nghiệp, thi đỗ vào trường top đầu cả nước, là có thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời, đánh bại nữ chính!]
[Và ta, hệ thống tình báo Tiểu A, sẽ giúp cô tránh được những rào cản trên con đường trở thành thần!]
Sợ Thẩm Lạc Lạc không biết hệ thống tình báo là gì, nó còn đặc biệt nói cho cô nghe rất nhiều chuyện nhảm nhí.
Ví dụ như, nữ y tá tiêm thuốc cho cô thật chất là tình nhân của Trưởng khoa, giữa hai người còn có một đứa con trai.
Nhưng điều mà Trưởng khoa không ngờ tới chính là nữ y tá đó với Phó Trưởng khoa đã yêu nhau từ rất lâu, đứa con trai là con của cô ta và Phó Trưởng khoa! Phó Trưởng khoa còn là em trai của vợ Trưởng khoa!
Chẳng hạn, hai người phụ nữ trước đó, đầu quấn băng gạc, mặt đầy vết xước, đã cùng tranh giành một người đàn ông! Ai cũng sẽ nghĩ đây là vợ đang đánh tình nhân, nhưng không, họ là hai mẹ con.
Con gái yêu bạn trai mới của mẹ nên hai người lao vào đánh nhau!
Còn người đàn ông vừa đi qua, trông có vẻ không được tự nhiên, vì ông ta đang đến Khoa Hậu môn rực tràng.
Ông ta là người đồng tính, lúc đang “vận động” với người yêu thì chỗ đó bị rách!
Lúc đầu, Thẩm Lạc Lạc vốn không tin, nhưng sau đó, cô đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia đi vào Khoa Hậu môn trực tràng.
Ngày hôm sau, vợ Trưởng khoa đưa người đến đánh đập Trưởng khoa và nữ y tá kia, Phó Trưởng khoa đứng ra bảo vệ liền bị bà ta tát cho hai cái.
Mối quan hệ phức tạp giữa bốn người này cũng vì thế mà bị lộ.
Ai ngờ, Thẩm Lạc Lạc mới tin tưởng nó chưa được bao lâu thì Tiểu A bỗng để lại lời nhắn nói hệ thống bị lỗi, rồi biến đi mất.
Trước khi đi, nó vẫn kịp để lại rất nhiều tin tình báo.
Nghe nói, giới hào môn là nơi hỗn loạn và phiền phức nhất.
Thẩm Lạc Lạc chán nản liếc nhìn đám người xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một chàng trai đang bước về phía cô.
Chàng trai đó trông cũng trạc tuổi cô.
Hắn thấy cô đang nhìn về phía mình thì giơ tay vuốt ngược mái tóc màu bạc, nháy mắt, cười nham hiểm.
Thẩm Lạc Lạc:….
Cùng lúc đó, trong đầu của những người đứng xung quanh Thẩm Lạc Lạc bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
[Là hắn sao, để mình xem cái tên dê xồm này là ai.]
Mọi người: ???
Tất cả nhìn nhau trong sự ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Giọng nói vừa rồi là của ai?!
Chàng trai đó cũng đứng lại, giọng nói này là sao? Tên dê xồm? Không lẽ đang nói hắn? Chắc chắn là ảo giác! Hắn lắc đầu, cố gắng không nghĩ về giọng nói đó, rồi bước nhanh về phía trước.
[Ồ, hóa ra là Thượng Quan Đình Hiên.
Đúng là xuất thân từ gia đình giàu có có khác, ngay cả cái tên cũng hoàn mỹ như vậy.]
[Đợi đã, sao dáng đi của hắn lạ vậy? Giống người đàn ông hôm trước mình gặp ở bệnh viện.
Không lẽ, hắn là gay vừa mới đi hẹn hò về?]
[Để mình xem thử.]
Hết giọng nói này đến giọng nói khác vang lên trong đầu, tất cả đều ngỡ ngàng nhìn nhau, sau đó lại kinh ngạc hướng mắt về phía người vừa được nhắc đến.
Thượng Quan Đình Hiên là gay sao? Thật hay giả vậy?
Thượng Quan Đình Hiên cũng nghe thấy giọng nói đó.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình thì mặt đỏ bừng, vô cùng tức giận.
Một người từng có vô số bạn gái như hắn mà lại bị gọi là gay! Cô mới gay! Cả nhà cô đều là gay!
[Hừm, hắn không phải gay, hắn chỉ đang bị trĩ thôi.]
Thượng Quan Đình Hiên sửng sốt.
Chết tiệt, sao cô lại biết chuyện đó?
[Không phải chứ? Bị trĩ sao không đến bệnh viện khám mà lại đi tin mấy bài thuốc dân gian, còn đắp thuốc vào mông…]
“Thẩm Lạc Lạc.” Hắn tức giận cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bước chân càng nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn giẫm phải thứ gì đó, trượt chân ngã “rầm” một cái.
“Ư...” Mọi người xung quanh há hốc mồm, cú ngã này chắc chắn là rất đau.
Thẩm Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[Hắn gọi mình vội như thế làm gì? Mình cũng đâu có chạy mất.
Mà hắn té mạnh như vậy, búi trĩ có bị vỡ ra gây chảy máu không nhỉ?]
Thượng Quan Đình Hiên đau đớn nghiến răng, mặt càng lúc càng đỏ hơn.
Chàng trai bên cạnh nhanh chóng bước đến đỡ hắn dậy.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh đều mở to.
Trời ơi! Không ngờ đó là thật! Hắn bị chảy máu rồi!
Hôm nay, Thượng Quan Đình Hiên mặc nguyên một bộ vest trắng.
Lúc này, phần mông quần của hắn bỗng xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, càng lúc càng lớn.
Chàng trai vừa đỡ hắn đứng dậy cũng nhìn thấy, khiếp sợ đến mức nói không nên lời: “Hiên, anh Hiên, mông anh chảy máu rồi.”
Thượng Quan Đình Hiên theo bản năng đưa tay sờ mông, sau khi nhìn thấy máu dính trên đầu ngón tay, hắn trợn tròn mắt rồi ngất đi.
“Anh Hiên!”
“Đình Hiên! Mau gọi 120!” Đám người bắt đầu ồn ào.
Thẩm Lạc Lạc yên lặng đứng tránh sang một bên.
Cô vừa múc một miếng tiramisu cho vào miệng, vừa xem kịch hay.
[Ai cũng bảo bị trĩ thì phải đến bệnh viện, hắn lại sợ người khác biết được, xấu hổ không dám đi, lại nhét cái đó vào mông…]
Mọi người xung quanh vểnh tai lên nghe, nhét cái gì? Cô mau nói nhanh đi!
Đúng là kì quái.
Thẩm Lạc Lạc ngượng ngùng nói ra, cũng may không có ai nghe thấy, sau đó thì tiếp tục ăn dưa.
[Hắn nghĩ gì mà lại đi nhét tỏi vào mông vậy, giờ thì hay rồi, chảy máu nhiều như thế.
Ngày mai, toàn bộ người trong giới hào môn đều sẽ biết chuyện này.]
Mọi người:….
“Phụt...” Có người không nhịn được cười ra tiếng.
Trên tầng hai, người đàn ông mặc đồ đen, tai trái đeo khuyên bạc, khuỷu tay chống trên lan can, nhìn Thượng Quan Đình Hiên đang được người ta đưa ta ngoài, nhếch môi, chậm rãi nói ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
“Lạc Lạc, lại đây.”
Thẩm Lạc Lạc đang vui vẻ ăn dưa thì nghe thấy Triệu Tuệ Trinh gọi cô.
Triệu Tuệ Trinh, vợ của Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị Thẩm Đình An, mẹ ruột Thẩm Lạc Lạc.
Người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất tốt, dù đã gần bốn mươi nhưng làn da vẫn trắng mịn, khuôn mặt không hề có nếp nhăn nào.
Bà nắm tay Thẩm Lạc Lạc, kéo cô đến bên cạnh Thẩm Đình An, vui vẻ giới thiệu cô với người đàn ông trước mặt: “Chủ tịch Tần, đây là đứa con gái thất lạc mà chúng tôi vừa tìm được, tên là Thẩm Lạc Lạc.”
“Lạc Lạc, đây là Chủ tịch Tần và vợ của ông ấy, bên cạnh là Thời Nguyệt, con gái của họ.
Thời Nguyệt cũng trạc tuổi con đấy, mau chào hỏi đi.”
Thẩm Lạc Lạc hiểu rất rõ, lễ phép là vấn đề cơ bản nhất.
Vì thế, cô ngoan ngoãn chào một tiếng.
Sau khi chào xong, cô đứng bên cạnh nhìn Triệu Tuệ Trinh và Thẩm Đình An đang nói chuyện vui vẻ, không quên bật hệ thống tình báo.
[Chán quá, nghe chả hiểu gì cả, thà đọc báo lá cải còn hơn.]
[À ha! Chủ tịch Tần…]
Thẩm Lạc Lạc xem rất vui vẻ, không chú ý đến những người xung quanh đang nín thở, đồng loạt tiến sát lại gần cô.
Thẩm Đình An và Triệu Tuệ Trinh hoảng sợ mở to mắt, mấp máy miệng.
“Lạc Lạc!”
Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng đã quá muộn.