Bọn họ luống cuống đưa người đến bệnh viện, may mắn thay không có chuyện gì lớn, chỉ là nhất thời không chấp nhận được, tức giận quá nên ngất đi.
Thẩm Đình An đã thông báo cho người nhà bà ta.
Mọi người đứng bên giường, Triệu Tuệ Trinh rất tò mò nhưng không thể hỏi trực tiếp Thẩm Lạc Lạc, chỉ có thể giả vờ quan tâm: “Con nói xem rốt cuộc giữa Chu Kiến với Tiểu Tuệ xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây không phải đang rất tốt sao? Sao đột nhiên lại yêu nhau rồi cùng bỏ trốn?”
Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc bỗng vang lên…
[Không phải đột nhiên mà là hai người họ biết nhau từ lâu, còn là mối tình đầu của nhau.]
Triệu Tuệ Trinh nhìn Thẩm Đình An, mối tình đầu?! Thật không thể tin nổi!
[Hai người họ là bạn cùng lớp thời cấp ba.
Khi còn đi học, cả hai đã ở bên nhau, chỉ là sau này vì một số lý do không thể tránh khỏi nên mới phải chia tay.]
[ Dù sao thì hai người họ cũng chia tay trong hòa bình.
Sau chia tay, mỗi người đều có cuộc sống riêng và quen người mới, đáng ra không còn liên hệ gì nữa, không ngờ lại vô tình gặp nhau trong đám cưới của cô ta, chồng cô ta còn là anh vợ của bạn trai cũ.]
Triệu Tuệ Trinh mở to mắt, mối tình đầu trở thành chị dâu.
Hừm, chuyện này đúng là có chút kích thích.
Gặp lại tình cũ, còn sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hèn gì bọn họ lại quyết định bỏ trốn.
Người nhà bà ta vẫn chưa đến, trên giường bệnh, Khâu Thục Mẫn đã tỉnh lại.
Bà ta từ từ mở mắt, “Ôi…” một tiếng, khóc lớn.
“Đúng là xui xẻo mà!” Khâu Thục Mẫn đau khổ đập mạnh lên giường bệnh, khóc lóc: “Sao số tôi lại khổ như vậy, gặp phải hai đứa vô ơn bạc nghĩa, không bằng súc sinh! Tôi còn nói hai đứa nó suốt ngày ở nhà không làm gì, chỉ biết lườm nguýt nhau, chắc chắn không phải loại tốt đẹp, đúng thật là! Đúng thật là!”
“Đường Tuệ, cái con hồ ly tinh đó, mặt mũi trông chẳng khác nào hồ ly tinh! Tôi đã nói không được, không cho Thẩm Vũ cưới cô ta nhưng Thẩm Vũ lại sống chết phải cưới cho bằng được, cưới về rồi thì cung phụng không khác gì tổ tiên! Suốt ngày chỉ biết ăn uống, đi vệ sinh, sau đó thì ngủ, không làm được trò trống gì! Đúng là chỉ giỏi quyến rũ người khác!”
Thẩm Lạc Lạc không nghe nổi nữa, nhịn không được mà cảm thấy châm biếm trong lòng.
[Quả nhiên bà mẹ chồng nào cũng mù quáng như vậy, lúc người ta giặt giũ, nấu ăn, làm việc nhà thì không thấy, chỉ toàn thấy người ta ngủ!]
Triệu Tuệ Trinh đồng cảm gật đầu, đúng đúng!
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, bà nhìn về phía Thẩm Cảnh Nghiêu, ánh mắt ra hiệu: Yên tâm, sau này mẹ sẽ không như vậy đâu!
Thẩm Cảnh Nghiêu: …
Tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc lại vang lên…
[Dù sao thì việc con dâu và con rể bỏ trốn đều do bà ta gây ra.
Nếu không phải bà ta suốt ngày tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cho con dâu thì cô ta cũng không cãi nhau với chồng, càng không tìm em rể để tâm sự!]
[Thường xuyên tiếp xúc qua lại với nhau, không nối lại tình xưa mới là lạ!]
[Hơn nữa, con trai và con dâu kết hôn hai năm vẫn chưa có con, con rể mới về nhà thì con dâu liền có thai… để mình xem thử!]
Triệu Tuệ Trinh càng lúc càng tò mò, vô thức tiến lại gần Thẩm Lạc Lạc, muốn nghe rõ hơn.
Mắt thấy người bên cạnh cũng tiến lại gần, bà liền trợn mắt: “Thẩm Đình An, anh là đàn ông mà tiến lại gần làm gì!”
Thẩm Đình An ngượng ngùng sờ mũi, ông cũng không muốn nhưng cơ thể cứ vô thức tiến lại gần!
Thẩm Cảnh Nghiêu nhìn ba người họ dính sát vào nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
[Tìm ra rồi! Quả nhiên là như vậy, con trai bà ta không thể có con, không chịu đi kiểm tra mà vô cớ đổ lỗi cho con dâu, còn giễu cợt cô ta là gà mái không biết đẻ trứng, khiến cô ta không chịu nổi nữa mới tìm đến em rể!]
[Ban đầu, hai người họ còn định giả vờ không quen biết nhưng khi cô ta có con, bà ta vẫn đối xử tệ với con dâu mình, sau đó thì trong quá trình sống chung, hai người họ nối lại tình xưa.
Không thể chịu được cảnh người phụ nữ mình yêu bị đối xử như vậy, thế nên hai người họ mới quyết định ôm tiền bỏ trốn.]
[Ừm…cũng khó trách.]
[Chỉ có thể nói là đáng đời bà ta!]
“Đúng! Đáng đời!”
Mọi người đều bất ngờ, đồng loạt nhìn về phía Triệu Tuệ Trinh.
Lúc này, Triệu Tuệ Trinh mới nhận ra bà vừa lỡ miệng nói ra những lời trong lòng, nhanh trí nhìn về phía Khâu Thục Mẫn: “Khâu Thục Mẫn, em đang nói là chị đáng đời!”
“Nhìn những chuyện chị đã làm đi, suốt ngày chỉ biết nghĩ xấu cho người ta! Còn ỷ vào việc bọn em không biết gì mà giới thiệu mấy cô gái tệ hại như vậy! Ai cũng thấy con dâu chị vừa đẹp vừa tài giỏi, còn chị thì sao? Không những không khen con bé lấy một câu, mà còn thường xuyên nói xấu con bé trước mặt bọn em! Cái gì cũng không tốt!”
“Làm gì có ai chịu được tính khí này của chị! Con dâu bỏ đi với người khác, đây không phải là xui xẻo mà là báo ứng! Chị tự xem xét lại bản thân mình đi!”
[Chửi hay lắm!] Thẩm Lạc Lạc suýt chút nữa thì vỗ tay!
Sau khi mắng xong, Triệu Tuệ Trinh cảm thấy thoải mái: “Chúng ta đi!”
*
Chiếc xe rời khỏi cổng bệnh viện, Triệu Tuệ Trinh ngồi ở hàng ghế sau, vẫn không quên tự kiểm điểm lại mình.
“Cảnh Nghiêu, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, đáng lẽ không nên thúc ép con kết hôn.
Giống như Lạc…”
“À hừm, giống như những gì mọi người nói, con chỉ mới 26 tuổi, còn trẻ không nên vội vàng.
Con yên tâm, mẹ sẽ không làm vậy nữa, sẽ không thúc ép con kết hôn, con muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn lúc đó!”
Nếu không phải do bà quá nóng vội muốn có cháu thì cũng sẽ không xảy ra chuyện rắc rối như ngày hôm nay.
Nói thật, trước khi nghe được tiếng lòng của Lạc Lạc, bà thật sự đã nghĩ đến việc bắt Thẩm Cảnh Nghiêu phải đi xem mắt.
May là vẫn còn kịp!
Triệu Tuệ Trinh dừng một chút: “Tuy nhiên, nếu gặp được người thích hợp thì con có thể thử một chút, chủ động hơn, đừng lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy, đơn độc mãi cũng không tốt.”
Mắt Thẩm Lạc Lạc sáng lên, như thể ngửi thấy mùi “mối lương duyên”.
[Người ưu tú như vậy mà vẫn còn độc thân? Không hợp lý lắm, có lẽ anh ấy không thích phụ nữ mà thích…]
Mọi người hoảng hốt: !!!
“Xe! Xe! Cẩn thận phía trước!”
*
Bên kia, biệt thự nhà họ Thẩm.
Sau khi Thẩm Gia Ngôn liên tiếp giết được năm mạng, vinh quang giành MVP thì Đoạn Dịch Tinh nhịn không được, hỏi: “Anh Gia Ngôn, sao tối nay lại hăng say thế, cứ như không cần mạng mà lao vào chém giết, có chuyện gì vậy? Ai chọc giận anh à?”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Gia Ngôn liền nhớ đến việc mình đứng một mình ở cửa hít khói xe, càng thêm tức giận.
“Chỉ biết lắm mồm, không đánh được thì im miệng đi!”
Đoạn Dịch Tinh không những không tức giận mà còn bật cười: “Sao lại cáu kỉnh thế này! Tối nay anh Gia Ngôn mạnh như vậy, bọn em nào dám không theo kịp, chỉ chờ anh dẫn bọn em đi tăng hạng thôi!”
“Đúng vậy, tối nay anh Gia Ngôn đúng là vượt trội!” Lục Diễn Trạch đồng tình.
“Gia Ngôn, ba mẹ và anh trai đâu rồi?” Lúc này, Thẩm An Nhã bỗng chen vào.
Thẩm Gia Ngôn không kiên nhẫn trả lời: “Họ đi bệnh viện rồi.”
“Đi bệnh viện?” Thẩm An Nhã ngẩn người: “Họ làm sao vậy, sao phải đi bệnh viện?”
Thẩm Gia Ngôn vốn đang bực bội, khó chịu muốn chết, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này thì không còn tức giận nữa.
Dù sao cậu ta cũng nghe được một phần, chỉ là không nghe hết, còn Thẩm An Nhã thì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
So với trước đây, cảm giác cũng không khó chịu đến vậy.
Hiếm khi Thẩm Gia Ngôn trả lời nhẹ nhàng: “Em không biết, chị đi mà hỏi họ đi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vọng đến tiếng xe hơi dừng lại.
“Ba mẹ về rồi.” Thẩm An Nhã vui vẻ chạy ra cửa.
Thẩm Gia Ngôn theo phản xạ đứng bật dậy, muốn đi theo ra ngoài nhưng chợt nhớ ra mình đang tức giận, lại ngồi phịch xuống ghế sofa.
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Ba mẹ, mọi người vừa đi đâu vậy?” Gương mặt đang tươi cười của cô ta bỗng cứng đờ khi nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc và Thẩm Cảnh Nghiêu cùng nhau bước vào.
Tại sao Thẩm Lạc Lạc lại ở cùng với ba mẹ!
Suốt một đêm bận rộn, Triệu Tuệ Trinh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bà không để ý đến vẻ mặt có chút thay đổi của mọi người, tùy tiện trả lời: “Bác gái của con xảy ra chuyện nên mọi người đưa bà ấy đến bệnh viện.”
“Bác gái bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Thẩm An Nhã không chịu thua, tiếp tục hỏi.
“Chẳng có gì nghiêm trọng, chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm nhiều.” Lần này là Thẩm Đình An trả lời, một câu nói ngay lập tức chặt đứt mọi thắc mắc của cô ta.
Thẩm An Nhã đứng ngẩn người tại chỗ.
Quả nhiên, mỗi lần như vậy, Thẩm Gia Ngôn lại bất lực nhún vai, dời tầm mắt về phía màn hình điện thoại.
Đúng lúc đó, trong đầu cậu ta vang lên tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc…
[Lại chết nữa rồi? Đúng là kém cỏi.]
Thẩm Gia Ngôn siết chặt tay, đây là do cậu ta không chú ý nên mới chết, không phải kém cỏi! Hoàn toàn không phải do kém cỏi!!
Nhịn không nổi nữa, không thể nhịn được nữa!
Thẩm Gia Ngôn cắn răng, nhìn về phía Thẩm Lạc Lạc: “Cô biết chơi không?”
Thẩm Lạc Lạc chỉ vô tình đi ngang qua, không ngờ Thẩm Gia Ngôn lại mở miệng nói chuyện với mình.
Cô không kịp phản ứng, chỉ trả lời theo phản xạ: “Từng chơi qua rồi.”
Thẩm Gia Ngôn cười lạnh một tiếng, từng chơi qua nghĩa là biết chơi.
Hôm nay cậu ta nhất định phải cho cô thấy ai mới thật sự là kém cỏi!
*
Thẩm Lạc Lạc không hiểu vì sao cô lại đồng ý chơi game với Thẩm Gia Ngôn, còn theo cậu ta vào đội.
Thẩm Gia Ngôn nói với Đoạn Dịch Tinh và những người khác là cậu ta sẽ thêm Thẩm Lạc Lạc vào đội.
Đoạn Dịch Tinh không quên trêu chọc: “Anh Gia Ngôn, lại đưa em gái nào vào đội à?”
Thẩm Gia Ngôn: “Im miệng, chơi cho tốt vào!”
Đoạn Dịch Tinh không biết cậu ta đang nghĩ gì, lập tức đáp: “Không thành vấn đề, bọn tôi nhất định sẽ chơi thật tốt!”
Mới đầu, Thẩm Gia Ngôn còn lịch sự, để Thẩm Lạc Lạc chọn nhân vật mà cô thành thạo nhất.
Mười mấy phút sau, khi nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc giết được hàng chục mạng và giành nhiều thành tích MVP, cậu ta liền rơi vào im lặng.
Không thể tin được, cậu ta nghĩ có thể là do cấp độ của cô quá thấp nên không gặp được cao thủ nào.
Vì vậy, cậu ta nhanh chóng mượn tài khoản của Khương Di, kéo Thẩm Lạc Lạc chơi thêm hai ván nữa, kết quả vẫn bị cô dẫn trước.
Cuối cùng, Thẩm Lạc Lạc còn đạt được thành tích năm mạng liên tiếp.
Đến nỗi Đoạn Dịch Tinh và Lục Diễn Trạch cũng không nhịn được mà thán phục.
Không phải bọn họ dẫn dắt em gái, mà là em gái dẫn dắt bọn họ!
Thẩm Lạc Lạc thấy không còn sớm liền quyết định rút lui.
Dù sao hiện tại cô vẫn là học sinh lớp 11, còn nhiều bài tập và đề thi đang chờ cô làm!
Trước khi cô rời đi, Thẩm Gia Ngôn không nhịn được, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô thường chơi trò này à?”
“Có thể coi là vậy.” Trước khi xuyên đến đây, cô thường chơi thì có được tính không? Đương nhiên Thẩm Lạc Lạc không thể nói với cậu ta rằng sau kỳ thi đại học, vì bị chê là kém cỏi nên cô đã dành cả mùa hè để leo từ cấp độ đồng lên đến cấp độ Vương Giả Danh Dự!
Sau khi cô rời đi, Đoạn Dịch Tinh và Lục Diễn Trạch lại tiếp tục hỏi thăm.
Cơ quan tình báo ngầm.
[Đoạn Dịch Tinh: Gia Ngôn, cậu quen được em gái chơi giỏi như vậy, sao không nói cho bọn tớ biết! Nếu cậu đưa em ấy vào đội sớm hơn thì bây giờ bọn tớ không phải chỉ đứng ở cấp sao! Có khi đã lên đến cấp vương rồi!]
[Lục Diễn Trạch: Đúng vậy! Gia Ngôn, đừng im lặng nữa, nói gì đi, em gái này rốt cuộc là ai, bọn tớ có quen không?]
[Đoạn Dịch Tinh: Gia Ngôn, hay là cậu đưa thông tin liên lạc của em ấy cho tớ, tớ sẽ giúp cậu có được em ấy!]
[Lục Diễn Trạch: Nếu cậu không làm được thì vẫn còn tớ và Dịch Tinh, ba người bọn tớ chắc chắn có thể khiến em ấy hài lòng!]
Ngón tay Thẩm Gia Ngôn bắt đầu co giật, bọn họ đang nghĩ cái gì vậy chứ!
[Thẩm Gia Ngôn: Mấy cậu đang nghĩ cái quái gì thế! Đó là chị gái của tớ!]
[Khương Di: Chị của cậu? Tớ nhớ Thẩm An Nhã không biết chơi game, không lẽ là Thẩm Lạc Lạc?]
[Thẩm Gia Ngôn: Chính là người đó.]
[Đoạn Dịch Tinh: Trời ơi! Thẩm Gia Ngôn, chị của cậu đúng là đỉnh thật, không ngờ lại chơi game giỏi đến vậy!]
[Đoạn Dịch Tinh: Hay cậu hỏi giúp tớ xem chị ấy có thiếu em trai không? Tớ có thể làm!]
[Lục Diễn Trạch: Cả tớ, cả tớ nữa! Tớ cũng có thể!]
[Thẩm Gia Ngôn: Biến đi!]
Sau khi mắng xong, Thẩm Gia Ngôn lại nhìn vào kết quả trận đấu trên màn hình điện thoại, không thể tin nổi! Sao cậu ta có thể kém hơn Thẩm Lạc Lạc! Tối nay cậu ta nhất định phải lên cấp vương để đám người này phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác!
Sự thật chứng minh việc lên cấp vương không phải chuyện cậu ta muốn là có thể đạt được.
Hậu quả của việc thức suốt một đêm chính là sáng hôm sau, cậu ta ra khỏi phòng với đôi mắt sưng như gấu trúc.
Thẩm Lạc Lạc xuống lầu ăn sáng, nhìn đôi mắt gấu trúc cùng gương mặt đầy vẻ u sầu của Thẩm Gia Ngôn, nhịn không được bật cười.
[Cậu ta bị sao vậy? Tối qua ra ngoài làm chuyện xấu bị người ta đánh à?]
Thẩm Gia Ngôn nằm dài trên bàn, mơ màng buồn ngủ, hoàn toàn không có tâm trạng cãi nhau với cô.
“Lạc Lạc, nhanh ăn sáng đi, nếu không sẽ muộn đấy.” Triệu Tuệ Trinh vội nói.
Thẩm Đình An rót cho Thẩm Lạc Lạc một cốc sữa, tranh thủ lúc ăn, hỏi: “Lạc Lạc, lớp mới thế nào? Có thích nghi được không? Có theo kịp thầy cô giảng bài không?”
“Con thấy cũng ổn.” Thẩm Lạc Lạc thành thật trả lời.
Hôm qua, sau khi nhận sách giáo khoa và bài kiểm tra, cô đã xem qua một chút.
Đối với một người từng tham gia kỳ thi đại học, việc phải trải qua chuyện đó thêm lần nữa thật sự rất đau khổ.
Nhưng Thẩm Lạc Lạc không còn cách nào khác, vào đại học chính là con đường ngắn nhất để rời khỏi nơi này.
May mắn là, sách giáo khoa ở đây không khác nhiều so với những gì cô đã học ở thế giới thực, cộng với việc trước khi xuyên không, cô đã chuẩn bị rất nhiều cho kỳ thi, khả năng học tập không hề giảm sút.
Vì vậy, cô vẫn có lợi thế trong việc đối phó với kỳ thi đại học.
Thẩm Đình An vui mừng nói: “Vậy thì tốt.”
Thẩm An Nhã cười lạnh một tiếng, cứ tiếp tục giả vờ đi! Không sao cả, cô dựa vào mối quan hệ để được học lớp Hỏa tiễn thì đã sao, theo truyền thống, ba người có điểm thấp nhất sẽ bị đuổi khỏi lớp.
Đợi đến ngày công bố điểm kiểm tra tháng, cô ta sẽ xem cô còn có thể tiếp tục giả vờ như thế nào!
*
Thẩm Lạc Lạc đến trường, vừa bước vào lớp liền thấy các bạn học khác đang tụ tập lại nói chuyện với nhau.
Đi đến chỗ ngồi, cô hỏi Tần Thời Nguyệt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Thời Nguyệt vốn còn đang ngái ngủ, nghe Thẩm Lạc Lạc hỏi vậy thì lập tức tỉnh táo: “Cậu không biết sao? Đây là chuyện thường tình ở lớp chúng ta! Hôm nay giáo viên chủ nhiệm không trang điểm, bọn họ đang đoán xem cô ấy bị làm sao.”
Giáo viên chủ nhiệm của lớp họ là giáo viên tiếng Anh.
Như mọi người đều biết, giáo viên tiếng Anh thường là những người biết trang điểm và có gu ăn mặc nhất trong số các giáo viên.
Nếu cô ấy trang điểm tức là tâm trạng cô ấy đang rất vui, còn nếu không trang điểm thì có thể là tâm trạng cô ấy đang không được tốt.
Dần dần, bọn họ đã học được cách xem giáo viên chủ nhiệm có trang điểm hay không để xác định tâm trạng của cô ấy.
Ví dụ như hôm nay, giáo viên chủ nhiệm không trang điểm nghĩa là bọn họ phải ngoan ngoãn, không được làm cô ấy tức giận, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
“Khi giáo viên chủ nhiệm không vui, ngay cả Kỳ Dạng cũng không dám gây rối, mọi người đều cực kỳ ngoan ngoãn!”
Thẩm Lạc Lạc chớp mắt.
[Tại sao giáo viên chủ nhiệm lại không vui ư? Chuyện này mình biết!]
Các bạn học trong lớp: !!!
Tần Thời Nguyệt: !!!
Đúng rồi, sao cô ấy lại quên mất, Thẩm Lạc Lạc có thể biết được chuyện mẹ kế của cô ấy lừa dối bố mình, thì chắc chắn cô cũng biết lý do vì sao giáo viên chủ nhiệm lại không vui!
Cô ấy thử hỏi: “Lạc Lạc, cậu nghĩ tại sao tâm trạng hôm nay của giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta lại không tốt?”
Thẩm Lạc Lạc mở hệ thống tình báo.
[Để mình xem nào.]
Lúc này, mọi người không còn đoán nữa, tất cả đều chăm chú lắng nghe thông tin từ Thẩm Lạc Lạc.
[Cái gì? Bị một ông chú tự xưng là ngôi sao mạng lừa, còn mất hơn hai mươi vạn?]
Cả lớp: ???
Chuyện gì vậy!
Mọi người phản ứng lại, không thể xảy ra chuyện như vậy được!