Đêm đó Lâm đ*o Hành không đi, anh bảo hộ lí trở về, kéo rèm, nằm trên giường gấp.
Phòng bệnh đã tắt đèn, rèm cửa sổ không kéo, đèn đường từ ngoái khiến Giai Bảo thấy rõ người trên giường gấp.
Lâm đ*o Hành từ từ nhắm hai mắt, lại nói: "Còn chưa ngủ?"
"...!Làm sao anh biết em không ngủ?" Giai Bảo nhỏ giọng nói.
"Vậy em đã ngủ chưa?"
"Còn chưa."
Lâm đ*o Hành mím môi, trợn mắt nhìn bên cạnh, "Nhắm mắt lại, thành thật ngủ."
Giai Bảo thành thật nhắm mắt, Lâm đ*o Hành gối tay sau đầu, một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya vắng vẻ, tiếng ngáy nặng nề, đi một hộ lí ngáy ngủ, không nghĩ tới con trai của bà cụ lại tiếp nhận nhiệm vụ.
Lâm đ*o Hành lần thứ hai mở mắt ra, nhìn trên giường, người trên giường gương mặt dán gối, lúm đồng tiền bên má, hai mắt mở to, đang nhìn anh.
Lâm đ*o Hành xoay người ngồi dậy, tới gần giường bệnh, "Ồn?"
"Vâng." Giai Bảo nhẹ giọng nói, "Ngày hôm qua ông ta không ngáy."
Đã là nửa đêm không thể đánh thức người dậy bảo đừng ngáy hay rời đi.
Lâm đ*o Hành cũng bất lực, anh ngồi trên giường, lòng bàn tay dán sát vào lỗ tai Giai Bảo, nói: "Chấp nhận ngủ đi, ngày mai mang máy trợ thính cho em."
Lòng bàn tay ấm áp, tạp âm bị ngăn ở ngoài, chỉ còn một chút tiếng ông ông, gương mặt Giai Bảo cọ vào lòng bàn tay anh, nói: "Anh nằm xuống đi."
Giường bệnh nhỏ, Lâm đ*o Hành cẩn thận nằm xuống, nửa người không có lực, nhìn Giai Bảo.
Giai Bảo rướn cổ lên, hôn một cái lên môi anh, "Ngủ ngon."
Lâm đ*o Hành cười, nằm ở phía trên hôn lại cô, cuối cùng lưu luyến hôn bên môi cô, nói nhỏ: "Ngủ ngon."
Lòng bàn tay anh dán vào lỗ tai Giai Bảo, phía sau lưng để vào tủ đầu giường, bất tri bất giác ngủ, chờ nghe thấy tiếng động, anh mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Sáng sớm con trai bà cụ chuẩn bị đi WC, ánh mắt quan sát hai người, thấy nhà trai mở mắt ra, ông ta hạ tay, săn sóc gật đầu, biểu thị "Tôi hiểu".
Lâm đ*o Hành: "..."
Mấy ngày tiếp theo, Lâm đ*o Hành chạy hai đầu công ty bệnh viện, mỗi đêm cùng ngủ, chủ nhật Giai Bảo xuất viện, Lâm đ*o Hành lái xe tới đón, mợ cũng cùng đi, đưa Giai Bảo về Ngự Cảnh.
Trong phòng khách bày đặt túi hành lý, mợ nhìn ở trong mắt, không nói gì, bà ở nhà bếp cất đồ nấu ăn, bảo Lâm đ*o Hành một giờ sau tắt bếp, giao phó xong bà vội vã trở lại tiệm.
Cửa tiệm bận rộn chân không chạm đất, mợ bớt thời giờ nói ra vài câu về Lâm đ*o Hành, cậu không lên tiếng, sau khi qua giờ cao điểm cơm, cậu lau tay vào tạp dề, gọi điện thoại cho mẹ Giai Bảo, cũng mặc kệ lệch giờ hay không, mở đầu nói luôn: "Hai vợ chồng các cô suốt ngày chỉ huy, có bản lĩnh từ chức quay về chăm sóc con gái cho tôi, thời gian Giai Bảo ở bệnh viện chịu tội các cô cậu ở đâu? Tôi với chị dâu cô không cần làm ăn? Toàn bộ dựa vào Lâm đ*o Hành, cậu ấy vừa làm cha vừa làm..."
Dùng từ không thỏa đáng, cậu đúng lúc dừng lại, tiếp tục hung hăng quở trách, cuối cùng nói: "Mấy ngày nay Giai Bảo còn phải dưỡng bệnh, con bé ở Ngự Cảnh rất tốt, cách tiệm gần, chúng tôi đưa cơm cũng tiện, quay về biệt thự ai cho con bé ăn? Cứ ở đó đi, chờ sức khỏe tốt rồi quay về biệt thự!"
Giai Bảo đã nghỉ bệnh một tuần, thứ hai cô mang theo vết thương miễn cưỡng nghe giảng bài, có chút chương trình học nghe như lọt vào trong sương mù, Lâm đ*o Hành tới đón cô tan học, cô nhân cơ hội hỏi, Lâm đ*o Hành vừa lái xe vừa giải đáp, sau khi trở về bảo cô lấy ra sách giáo khoa, thuận tiện thay cô học bù.
Giai Bảo cảm giác sâu sắc Lâm đ*o Hành chuyên ngành vẫn cao hơn giảng viên của cô, có lúc một đôi lời khiến cô được lợi ích không nhỏ.
Năm đầu tiên đại học thực ra cô được chăng hay chớ, hôm nay cô không muốn tiếp tục không lý tưởng, cô chăm chỉ học tập, chỉ thiếu nước treo cổ.
Lâm đ*o Hành để ở trong mắt, chờ vết thương Giai Bảo tốt, anh lập tức đưa người tới phòng làm việc.
Giai Bảo nghe Lão Hàn đề cập qua rất nhiều lần dáng vẻ lúc Lâm đ*o Hành làm việc, ví dụ như hung thần ác sát, ví dụ như sắc thái không giả, cô có thể tưởng tượng, nhưng tưởng tượng dù sao không bằng tận mắt nhìn thấy, lại càng không giống tự trải nghiệm.
Tuần đầu tiên Giai Bảo bị mắng, cô cắn răng học hỏi, tuần thứ ba đã có thể cùng Lâm đ*o Hành tranh cãi mặt đỏ tới mang tai.
Có rất ít đồng nghiệp dám cùng tranh cãi với Lâm đ*o Hành, Giai Bảo cũng biết, cô chỉ là ỷ vào Lâm đ*o Hành thích cô, cho nên mới khăng khăng như vậy.
Giai Bảo phát hiệm chính mình có tiềm chất cuồng công tác, không biết bản tính cô như vậy, hay là bởi vì ở chung lâu với Lâm đ*o Hành.
Có lúc nghĩ ra một ý tưởng, cô sẽ lôi kéo Lâm đ*o Hành thương lượng đến hai giờ sáng, thời gian quá trễ, có lần Lâm đ*o Hành chấp nhận ở phòng khách một đêm, sau đó Giai Bảo sắp xếp lại, một lần nữa mua đồ trên giường, tạo ra một phòng ngủ cho khách để Lâm đ*o Hành thỉnh thoảng ngủ lại.
Cậu cô rốt cuộc không nhịn nổi, tìm cơ hội nói với Giai Bảo: "Nếu không hiện tại chuyển về biệt thự?"
Cậu cảm thấy không thể bỏ mặc con trẻ, mắt thấy sắp tới năm mới, vết thương của Giai Bảo cũng đã tốt hơn nhiều, người trẻ tuổi nên kiềm lòng thích hợp, tiếp nhận sự giám sát của người lớn.
Giai Bảo hiện tại vừa đi học vừa làm thêm, cô thực ra càng muốn sinh hoạt độc lập.
Cô từ ánh mắt lóe lên của cậu đoán được đầu mối, nhưng cũng không thể nói thẳng với cậu, cô biết đúng mực, sẽ không vượt rào với Lâm đ*o Hành.
Mặt cô đỏ tới mang tai, ba phải cái nào cũng được trả lời một câu, chuẩn bị đồ tết.
Đón năm mới cần chuẩn bị rất nhiều thứ, hôm nay cô và Lâm đ*o Hành đi dạo mua đồ.
"Nghiêm Nghiêm gần đây thích chơi bóng rổ...!Mua ít đồ thể thao cho cậu bé nhé?" Giai Bảo đề nghị.
Lão Hàn gần nhất nước mắt không ngừng rơi, tính cách Nghiêm Nghiêm càng ngày càng tốt, còn có thể tham gia hoạt động thể dục, chỉ là hơi quá ham vận động, trước đó không lâu bị thương đầu gối, hành động không tiện.
Nghiêm Nghiêm đến trường anh có thể đưa, thời gian tan học anh thực sự không thể phối hợp, mấy lần anh nhờ Thi Khai Khai đón người, Thi Khai Khai nghĩa khí, có lúc ngay cả cơm tối của Nghiêm Nghiêm cũng do cô lo luôn.
Giai Bảo là từ trong miệng Thi Khai Khai biết được sở thích gần đây của Nghiêm Nghiêm, quà năm mới tất nhiên phải mua đồ Nghiêm Nghiêm thích.
Lâm đ*o Hành không ý kiến, Giai Bảo không hiểu đồ thể thao, Lâm đ*o Hành khéo tay chọn, thuận tiện giúp Giai Bảo mua đồ cho người nhà, còn hỏi cha mẹ Giai Bảo thích gì.
Giai Bảo nói: "Bọn họ không hút thuốc lá không uống rượu, thích đọc sách xem phim."
Lâm đ*o Hành suy nghĩ một chút, "Anh đi tìm sách đĩa không xuất bản nữa, bọn họ có lẽ sẽ thích."
Giai Bảo liếc trộm anh, anh tặng quà năm mới cho cha mẹ cô?
"Nhìn cái gì?" Lâm đ*o Hành liếc cô.
"Không..." Giai Bảo cầm chìa khóa mở cửa, đưa dép cho Lâm đ*o Hành.
Lâm đ*o Hành đặt một đống quà lên sàn nhà, thay dép nói: "Rót cho anh cốc nước."
"Vâng."
Giai Bảo đi nhà bếp rót nước, bưng cốc nước đi ra, đưa cho Lâm đ*o Hành, nói: "Được rồi, cậu bảo em trước năm mới dọn về biệt thự."
Lâm đ*o Hành để môi ở miệng cốc, dừng một chút, à một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, uống xong để cốc xuống, đi đến sô pha dựa vào một chút, chậm rãi cởi áo khoác.
Giai Bảo nhìn anh, dịch chân, tựa ở bên cạnh anh, "Có chuyện em vẫn quên hỏi anh."
"Cái gì?" Lâm đ*o Hành cởi một cúc áo.
"Có nhớ lần trước em viêm ruột thừa không?"
"Ừ? Nhớ kỹ, làm sao vậy?"
"Hình như em nghe anh nói cái gì, không muốn chuyển thì không chuyển..."
Động tác Lâm đ*o Hành bị kiềm hãm.
Giai Bảo ngoẹo đầu, ánh mắt vô tội: "Khi đó em đã cảm thấy là lạ, lời này của anh không đầu không đuôi.
Vì sao anh đột nhiên nói như vậy?"
Lâm đ*o Hành nhìn chằm chằm cô, chậm rãi cởi cúc áo, chậm rãi nói: "Được tiện nghi còn khoe mã."
Hai mắt Giai Bảo sáng long lanh, "Hả?"
Lâm đ*o Hành kéo áo trong, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, Giai Bảo tới gần, tóc dài rũ xuống đùi anh.
Lâm đ*o Hành kéo cô, đầu ngón tay khẽ cong lên, hôn lên ánh mắt mẫn cảm của cô, Giai Bảo khẽ kêu, hai mắt nhắm thật chặc, cười hì hì giãy dụa.
Giai Bảo còn nhỏ, chạy trốn như con cá, trơn bóng, Lâm đ*o Hành mất chút sức mới giữ được người, vây cô ở trước chỗ tựa lưng sô pha, anh thấp giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"
Giai Bảo tóc loạn thành quỷ, cô thở hổn hển, vén tóc, Lâm đ*o Hành giữ cổ tay cô, "Còn động?"
Giai Bảo nháy mắt: "Tóc em..."
Lâm đ*o Hành gạt ra cho cô.
Giai Bảo chớp mắt mấy cái, cô cười mệt mỏi, bảo Lâm đ*o Hành đứng lên, Lâm đ*o Hành không nhúc nhích.
"Cuối tuần cha mẹ sang đây thăm anh, theo anh đi sân bay?" Lâm đ*o Hành nói.
"Ra sân bay?" Gặp cha mẹ anh, thích hợp sao?
Lâm đ*o Hành nhìn ra Giai Bảo do dự, ánh mắt của anh sâu thẳm, nhẹ nhàng nhéo cằm cô, "Quan hệ của chúng ta sẽ có chuyện xấu sao?"
Giai Bảo lắc đầu, cô không muốn có biến số.
"Sớm muộn gì đều phải gặp, sợ cái gì?"
Giai Bảo không thừa nhận, "Ai sợ!"
Lâm đ*o Hành cười khẽ, "Được, lá gan em to nhất."
Nói xong anh lưu loát đứng dậy, đưa lưng về phía Giai Bảo, cầm lấy cốc nước, đi nhà bếp rót nước, nói: "Lúc nào chuyển, nói với anh một tiếng, anh giúp em để ý đồ."
"Vâng..." Giai Bảo lại ở trên ghế sa lon, mặt ửng đỏ, nhìn bóng lưng của anh.
Lâm đ*o Hành biết Giai Bảo nghe hiểu, Giai Bảo cũng hiểu ý Lâm đ*o Hành.
Cô mới vừa cảm giác được, nhưng Lâm đ*o Hành đã khắc chế.
Giai Bảo nắm lên đệm, vùi mặt xuống.
Lâm đ*o Hành rót cốc nước, nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn chằm chằm người trên ghế sa lon.
Chiều thứ sáu, cách tết âm lịch chỉ còn hơn một tuần, Lâm đ*o Hành lái xe cùng Giai Bảo đi sân bay.
Gió lạnh cách trở ở ngoài cửa sổ, bên trong xe ấm áp vui vẻ, Giai Bảo đón gió.
Xe phát thanh đang phát tin tức, vụ án của Vạn Khôn sang năm sẽ có quyết định cuối cùng, mọi người chờ mong.
Cuối năm này đã sắp có kết quả cuối cùng.
Lâm đ*o Hành liếc Giai Bảo, cô chạm vào gió giống như đứa trẻ.
"Chơi rất vui sao?" Anh hỏi.
"Nóng quá..." Giai Bảo khẽ nói, "Như mùa hè vậy.".