...*Vì hôm trước,chương 24 Chi có việc bận nên là viết hơi qua loa,mong mọi người thông cảm*...=)))
Ngày hôm nay,sau khi Long,An và thầy Tuệ biết Đan bỏ đi chỉ để lại một bức thư :
- "Ba mẹ à!Con là Đan đây ạ!Con sẽ đi một nơi xa xôi để tĩnh tâm cho thoải mái.Ba mẹ và mọi người đừng lo cho con!Con không biết bao giờ có thể trở về với ba mẹ được nhưng con sẽ sống tốt,con ăn uống đầy đủ.Mỗi tháng con sẽ gửi một bức thư cho mẹ và anh hai nhé!Tiện thể mẹ có thể nói với An,Long và thầy...Tuệ hộ con nhé!Con cảm ơn mẹ,ba nhiều =)))"
Bức thư làm cho mọi người lo sợ rằng An sẽ làm gì dại dột.Mẹ của Đan đã rơi lệ vì bức thư này,chỉ sợ mất đứa con gái giỏi giang của mình.
Thật sự hoàn cảnh gia đình Yên Đan rất khó khăn và khổ cực.Đan có đầy đủ ba mẹ,một anh trai.Ba tên Vương Ngô Quyền,bị nghiện ma túy và quy tội giết người đang ở tù chung thân.Anh hai phải đi làm ăn xa tận Campuchia,nhưng sang Campuchia bị kỳ thị,phân biệt đối xử nên rất khổ sở (Anh tên Vương Tú Nam).Bây giờ chỉ còn mẹ ở với Đan và nuôi Đan,bây giờ dường như mất Đan thì mọi điều bị gánh lên đôi vai gầy gò của mình.Mẹ của Yên Đan tên là Hoàng Yến,từ bé đã mất ba mẹ,làm ăn khổ cực lại bị bác cả cho "tảo hôn" nên lấy một người con trai ăn chơi và sinh ra một đứa con trai và con gái (là anh của Đan và Đan bây giờ) trong sự không có tình yêu vợ chồng.Vì sinh con vào 16 tuổi nên mẹ của Đan phải đi làm khổ cực nuôi con.Nước mắt đấy,mồ hôi cũng chảy,không được đi học nhưng vì con,vì chồng mà "cô bé" đó đã rất cố gắng.Yêu chồng là thế nhưng "chú" ấy - chú Quyền không hiểu cho cô Yến,chỉ uống rượu say chơi bời,về đánh vợ chửi con.Lại còn đâm chết hàng xóm nên bị quy tội giết người và lãnh án "tù chung thân" khiến cô Yến phải lao động cực khổ rồi nuôi con một mình đến bây giờ...=(((
Quay lại chuyện của Đan..Hôm nay,An và Long đến nhà của An và gặp cô Yến. An thấy cô buồn và yếu dần.thấy cô đang xách nước rồi nấu cơm nên Long và An cũng sang nhà cô Yến để giúp cô.Rồi An cũng ngồi tâm sự với cô Yến.
- Cô Yến,cô có mệt và buồn lắm không? =(((
- Không sao đâu con!!Có Long và An ở bên cô là vui rồi =)))
- Con thấy cô mệt đi!Cô đã quá khổ rồi,cô cũng đừng lo nhé! Con sẽ tìm và đưa Đan về cho cô!! =)))
- Ừm!Cô cảm ơn con nhé!!
- Con ôm cô được không?
- Ôm!!! =))) *Ôm An ,cười!!*
- Vậy tối nay cô muốn ăn gì để con nấu cho =)))
- Canh...
- Kim chi nhé!!
- Không!Cô thích ăn canh rong biển!!!
- Oke cô!
- =)))
- =)))
Một lúc sau,Long và An bê mâm cơm ra ngoài bàn để ăn với cô Yến.An xơi cơm ra rồi Long gắp thức ăn cho cô.Ba người ăn cơm rồi cười nói vui vẻ :
- Cô yến!!Con đi lấy nước cho cô nhé!! =)))
- Vậy cảm ơn con nhé Long =)))
- Dạ!... *đi lấy nước*
- Cô Yến!Con đi vệ sinh đã nhé!! =VV
- Ừm...nhanh lên
Một lúc sau,An và Long đi ra với bánh gato và hoa hồng.Hóa ra hôm nay là ngày sinh nhật của cô Yến.Nhưng,cô Yến đã ngất ra đó và trên tay cầm bát cơm bị vỡ bắn tung tóe.An và Long hốt hoảng đỡ cô dậy và gọi cấp cứu cho cô.Đến bệnh viện khám thì bác sĩ đi ra khỏi phòng thì vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu: ....=(((
- Bác sĩ!Cô Yến sao rồi ạ?
- Cháu là cháu của cô Yến sao??
- Dạ vâng!Sao rồi bác sĩ???
- Cô Yến bị ung thư máu,cần phải có lượng máu để thay cho cô....Nhất là vào lúc cô ấy cần phẫu thuật...Haizz!! =(((
- Cô ấy sẽ phẫu thuật...Được không bác sĩ?
- Nhưng tỉ lệ rất thấp =((
- Là bao nhiêu ạ???
- 1/100% sẽ thành công nhưng chúng tôi sẽ cố gắng
- Dạ...vâng!! *Khóc*
An thấy buồn rồi ôm Long khóc to,Long an ủi một lúc rồi đi làm thủ tục.An vào thăm cô Yến.Để bánh gato và tủ lạnh của bệnh viện,hoa thì cắm ở trong bình hoa của bệnh viện.An với Long ngồi đó trông ngóng cô Yến nhưng vẫn chưa hề tỉnh....Bác sĩ nói chắc phải 3-4 tuần mới tỉnh,lúc đó thì mới phẫu thuật được.Và đến bây giờ cũng chẳng thấy thư của Đan gửi và cũng chẳng tìm được Đan.Thầy Tuệ cũng vẫn tìm và đến thăm cô Yến thường xuyên.Có lẽ cuộc truy tìm chưa hề kết thúc...=(((