Thời gian trôi qua là đã được một tháng...thế mà cô Yến vẫn chưa tỉnh lại.Sau khi cô ấy phẫu thuật,An và Long lại càng lo lắng...Vẫn là cảnh tượng đó...bánh vẫn ở đó nhưng đã thiu...hoa cũng vẫn cắm ở đó nhưng đã héo...Nhưng người thì vẫn nằm đó,vẫn một bịch nước và bịch máu để truyền vào người.Vẫn là An và Long ngồi đó...An thì khóc còn Long thì buồn rầu lo lắng.
....Hôm nay,tự nhiên Đan lại gửi thư cho mẹ :
- "Con xin lỗi mẹ!!Bây giờ mẹ sao rồi,mai con sẽ về nhà,mẹ cứ yên tâm nhé! Con không sao đâu =))) Con yêu mẹ nhiều!!Mong mẹ vẫn khỏe để mong con trở về!!"
Ngày hôm sau,An ngồi trong phòng bệnh và nói với cô Yến :
- Cô Yến...Cô hãy cố lên...Con gái "báu vật" của cô sắp về rồi!Cô yên tâm...Nhưng rồi con sẽ không để cho con cô vào thăm cô ngay đâu...
Sau đó,Đan nhận được tin mẹ phải vào bệnh viện nên đã chạy vội vàng đến và lao vào phòng,thấy thế nên An giữ tay Đan lại.Đan vẫn đang hốt hoảng nói :
- Mẹ tớ đâu??An??
- Kia kìa!!
-...*Sững lại* MẸ MẸ *Khóc*
- Cô mà cũng biết khóc cho mẹ cô à!!HẢ??
- Chứ sao?Mẹ của tớ mà!bà ấy bị sao vậy??
- Bị ung thư máu...mà cô cũng biết quan tâm cho mẹ cô cơ à!
- Cậu sao vậy An???
- RA NGOÀI...
- AN...CẬU....?? =(((
- RA NGOÀI!?!?!?!!
- Tại sao??
- CÚT RA NGOÀI CHO TÔI!!CÔ - KHÔNG - CÓ - TƯ - CÁCH - ĐỂ - GẶP - CÔ - YẾN!!!
- T..tại sao chứ?
- Cô không biết mình làm gì sai sao?
- Mình...à tớ...Tớ xin lỗi! Tớ không cố ý mà!Vì tớ muốn tĩnh tâm tinh thần nên mới đi du lịch thôi mà!
- Cô du lịch vui vẻ khi mẹ cô và mọi người mong ngóng cô à...Cô Đan!!
- Mình không cố ý!!Mình đã biết lỗi rồi mà ><
- Vậy thì cô vào thăm mẹ Yến đi...Nhanh!!
- Cảm ơn An nhiều =(((
Nói như thế thôi chứ thực sự An rất thương Đan,do nóng tính bồng bột.Mà cũng chỉ vì lo cho Đan và lo cho cô Yến...Vì vậy,An cũng tha lỗi cho Đan sau đó nấu cơm cho Đan ăn.Hằng ngày,Đan cầm tay mẹ và khóc,liên tục nói lời "xin lỗi" mẹ!!Mong cho mẹ tha thứ!!Rồi dần dần,như phép màu.Trong khi Đan ngủ gật và cầm tay mẹ thì cô Yến tỉnh dậy và ngồi lên,sau đó vuốt tóc Đan rồi Đan cũng dậy.
Khi tỉnh dậy...Đan khóc to và liên tục nói xin lỗi mẹ.Cô Yến cũng đã tha lỗi cho Đan...Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng,êm xuôi rồi...
HAIZZ!!Đúng là 'Chết hụt" mà =)))
Ngày hôm sau “mẹ” Yến xuất viện nhưng vẫn chưa thể đi làm được.Yên Đan ở nhà chăm sóc mẹ vì Yên Đan cũng xin cô giáo nghỉ vài ngày.Từ lúc đi xa nhà đến khi đi về thì Đan đã rỗng kiến thức âm nhạc nên được thầy Tuệ về nhà dạy cho.An với Long thì cũng dạy lại Đan một số thứ.Lần này thầy Tuệ cũng không nói gì nhiều,chỉ dạy và đối xử với An như thầy và trò bình thường thôi.Nhưng chả hiểu sao hình như Đan cảm thấy không thoải mái gì cả.Tự nhiên…Đan nói với thầy Tuệ nhưng cũng hỏi có vẻ ngại ngùng :….=)))
-T..Thầy Tuệ…Em có chuyện muốn nói với thầy!!Được không ạ!!! :’)))
- Ừm….đang trong giờ học,miễn nói chuyện nhé!!
-THẦY!!Thì giờ cho em nghỉ xíu đi…nhá!! =))))
- Thôi thì…nghỉ 10’ nhé!nào!Em muốn nói gì!Em nói đi!!!
-Em có thể nói chuyện với thầy như là hai người bạn có được không ạ???
-Ok em!!Em..à Đan nói đi!!
-Tuệ này!Nếu một cô gái giảm cân vì Tuệ mà lại xinh đẹp thì Tuệ có nghĩ lại không?Ví dụ cô gái đó tỏ tình với Tuệ trước thì sao?
-Thì…Tuệ sẽ nghĩ lại,nếu xinh đẹp thì có thể =))) Mà sao Đan hỏi vậy?
-Đan sẽ giảm cân…Tuệ có nghĩ lại không?
-…*Gãi đầu*
- Sao không nói?!!
- Thì…thấy bất ngờ quá!Có thật giảm cân không?
-Thầy Tuê..giờ em nói nghiêm túc thầy có nghĩ lại không?Em hỏi nghiêm túc đó! =)))
-Ừm!Vậy thử xem sao?
-Em cảm ơn thầy ạ!!!
-Cố lên Đan!Fightings!!!
-Em cảm ơn ạ =)))
-Đừng lễ phép quá với tôi!Chưa chắc đâu nhá Đan!!
-Vâng =(((
-Học tiếp đi
- Dạ =))) hihi x 100
Vậy là Đan lại phải cố gắng thôi chứ biết làm sao đây.Nói chung Đan nên vững tâm và hỏi Đan xem cách giảm cân như thể nào vì An đã có thời kỳ giảm cân rồi.
Quả là mấy ngày hôm nay hoặc mấy tháng nay nhà Đan gặp khá nhiều chuyện.Nhất là vụ “chết hụt” của mẹ Yến.Thật ra trong khi phẫu thuật bác sĩ đã nói là khó có thể qua khỏi vì không đủ máu để phẫu thuật,nhưng may mắn là có thầy Tuệ giúp và hiến máu cho mẹ của Đan nên mới qua khỏi.Đan cũng đã cảm ơn thầy Tuệ,An và Long rồi….Haizz!!!Đúng là “chết hụt” mà..Haizzzz =)))