Bân nói:
-Ta thực long ko muốn làm hại những đứa trẻ này 1 chút nào, chúng vô tội,, trẻ con ko có tội, từ đám sơ sinh lẫn đám 10 tuổi, thậm chí dám 10-14 tuổi.
Người có tội là cha mẹ chúng, cha mẹ chúng tội rất lớn nên ko có gì mà tội của cha mẹ thì con cái phải gánh cả.
Tuy nhiên, những đứa biết suy nghĩ và tư duy thì bọn chúng cũng đã có tội rồi đáy, tội của chúng sinh ra từ việc dung túng và tấm gương cũng như sự giáo dục của bố mẹ chúng.
Thế nên……
Bân trầm ngâm 1 lúc rồi nói :
-Đám trẻ con thì cố gắng ko được tổn hại chúng nó, chúng vô tội, tội là của cha mẹ chúng gây ra tự chúng gánh, ko liên quan đến bọn trẻ.
Tuy nhiên đám đã có suy nghĩ tầm từ 10 tuổi trở lên thì tùy từng đứa, đứa nào ko có mặt tại hiện trường thì thôi, đứa nào có mặt tại hiện trường thì cứ cho chúng nó theo bố nó luôn.
Có 1 sĩ quan trẻ đứng lên nói:
-Công tử chúng chỉ là đám trẻ con có 10 tuổi thôi mà , làm vậy có tàn nhẫn quá không? Chưa kể cả đám 11-13, 14 tuổi, chúng nó biết cái gì đâu mà chúng ta phải diệt.
Bân nói:
-Giờ ngươi hỏi bất cứ đứa trẻ nào tại căn cứ từ 10-14 tuổi hỏi xem nếu như có kẻ nó giết cha mẹ trước mặt chúng nó thì nó sẽ trả lời như thế nào.
10 đứa thì cả 10 đứa bảo sẽ báo thù, sau 1 thời gian dài thì sẽ có 5 đưá vẫn nung nấu ý định báo thù ko chết ko thôi, và sự báo thù kéo hết đời chúng nó.
Nhưng đó là người Việt, người Việt chúng ta chỉ tính toán thù hận trong đời này , tức là đời những người liên quan, ko bao giờ họ tính toán đến đời sau, họ cố gắng ko cho đời sau của mình dính vào oán thù của đời trước.
-Nhưng người Hán thì lại khác, bọn chúng từ bé đã được dạy dỗ có thù tất báo, sự báo thù đã ngấm vào máu của chúng rồi và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đời cha ko báo được thù thì đời con phải báo, đời con ko báo được thì đời cháu báo, đến khi nào báo được thù thì thôi.
Bọn 10 tuổi tức là chúng nó có suy nghĩ riêng, tư duy riêng rồi, khi chúng chứng kiến và biết các ngươi giết bố hoặc mẹ chúng nó thì chắc chắn chúng sẽ nung nấu và lên kế hoạch trả thù.
Thậm chí có cả chúng tự thiến biến thành thái giám thì chúng vẫn làm miễn sao trả được thù cho bố mẹ chúng.
Mà hỏi thật, bây giờ ngươi còn nhớ mặt chúng , vậy thì sau 10 năm, 20 năm ngươi nghĩ ngươi biết mặt chúng ko.
Ta giết đây là giết cái hậu họa về sau , giết những kẻ có thể tình nguyện đâm sau lưng chúng ta trong tương lai nếu có cơ hội.
-Chưa kể, chúng ta có tìm hiểu đạo đức những người vợ và gia đình của họ rồi mới ra tay giết chứ ko phải giết người bừa bãi, những người có đức đối xử tốt với dân chúng chúng ta ko giết.
Vì chính bọn chúng mới là người mai sau có thể thuyết phục những tên thành chủ hay thái thú cứng đầu muốn tử thủ mở cửa thành mà đầu hàng.
Nhờ vậy đỡ đổ máu cho dân ta, chúng ta có thể có thêm người để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này cũng như hồi phục đất nước.
Vì ko ai hiểu rõ thế thời hơn đám này, ko ai đầu hàng 1 cách triệt để hơn đám này.
Sau đó cho chúng bay về nhà Tùy là xong, đất nước chúng ta mà có đám này thì mất nước sớm.
-Đặc biệt khi các ngươi giết những tên ác ôn, tay sai mà ko giết bà vợ vì họ ko gây tội ác gì thì nhớ nhìn vào mắt họ nhá, mắt bọn chúng càng thù hận hay khóc lóc nhiều quá thì bắt im lại nhìn kĩ đôi mắt của chúng.
Đôi mắt đứa nào càng chất chưa nhiều hận thù thì càng phải giết, ko giết thì sau này con cái của bọn chúng sẽ được dạy dỗ đời đời lún sâu vào trả thù.
-Đội đặc công này, Nếu ko giết được thì cố gắng lấy được dấu vân tay, cả bàn tay của cả 2 bàn của bọn trẻ con.
Sau này chỉ cần tuyển ai vào xem qua dấu vân tay thì hoàn toàn có thể xác minh được bọn chúng có phải nhưng đứa trẻ mà ta bỏ xót hay ko, lúc đấy chúng ta có thể tiêu diệt luôn hoặc trơi trò nhử mồi để lôi cả tổ chức bọn chúng ra.
-Ngoài ra lão Lâm , yêu cầu toàn bộ chân rết hay nhân viên chúng ta xác định xem vợ con mấy kẻ đấy có ai đang mang thai hay ko , kẻ nào mang thai thì tiêu diệt hết.
Loại mang thai này thì ko ai biết nó sẽ hận thù và dạy dỗ con cái nó thành cái gì đau, trong khi ta chưa hề có thông tin xác minh về chúng.
Tất cả đồng thanh hô:
-Rõ ! thưa công tử.
Khi ra quyết định này Lòng Bân cũng rét lạnh, cũng run cầm cập, vì đó là 1 quyết định tàn nhẫn, ko phải nói là cực kì tàn nhẫn.
Nếu như thời hiện đại thì có chiến tranh, hắn bị tòa án quốc tế xét xử vì vi phạm tội ác chiến tranh, diệt chủng, khủng bố , tôi ác chống nhân loại rồi.
Tuy nhiên đây là thời kì đặc biệt và là thời phong kiến cổ đại, thời con người có nhiều tội ác kinh khủng hơn rất nhiều so với tội lỗi của hắn nên việc của hắn là còn nhẹ.
Trong thư phòng phong cách người Hán thời Tùy Đường , 1 người đàn ông mang tên Khâu Hòa thái thú quận Giao Chỉ đang nhìn những báo cáo của thuộc hạ, con số người chết càng ngày càng dài theo từng tuần.
Lúc mới nhận tin tức lần ám sát đầu tiên, hắn hộc máu mồm mà ngất, vì trong đây toàn tay sai đắc lực của hắn, nhiều kẻ là tay chân thân tín giúp hắn bóc lột dân cư xứ man di này, đã thế còn bị giết trong 1 ngày ko ai biết, có thằng bị giết cả nhà , thằng bị nổ chết như bị thiên lôi đánh.
Trong vài tháng từ vụ truyền đơn, hắn dã mệt óc thức thâu đêm vì nó, tất cả để tìm ra kẻ nào làm.
Sau đó mọi việc trở lại yên bình rồi đoàng 1 cái thi thoảng người dân lại thấy 1 đống truyền đơn bay khắp nơi tại 1 khu vực nào đó.
Binh lính lùng sục khắp nơi nhưng không thấy gì, hắn tìm tất cả những cửa hiệu bán giấy, những xe ra vào chở giấy vào thành bán nhưng ko có kết quả.
Chưa kể cả mực nữa, tất cả những tiệm bán mực, làm mực cũng ko có động tĩnh gì, vì ko ai có thể bán số lượng mực lớn như thế theo sổ sách, ngày đêm theo dõi nhưng ko có ai mua nhiều mực làm gì, ngoại trừ 1 số người biết chữ mua 1 hay chục thỏi mực, nhất là các thương đoàn.
Nơi mua nhiều nhất hắn tra được là quân đội và quan phủ nhưng tìm hết rồi, ai dùng , dùng bao nhiêu có cả, ko thoát đi tý nào nhất hắn ta tìm hiểu đi tìm.
Chưa kể các tiệm bán mực chỉ bán mực đen, 1 số cửa tiệm lớn mới bán mực sơn son thiếp vàng hoặc mực đỏ với giá cực kì cao, theo vàng, bạc mà tính.
Nhưng lũ phát tờ rơi lúc dùng mực đỏ, làm gì có thằng nào giàu đến mức phung phí như thế, lúc dùng mực đen, lúc dùng mực màu tím.
Mực đen thì hắn có thể hiểu là bọn này lấy mực thông dụng mà viết cũng dễ tìm nhưng mực tím thì hắn chịu , vì cả thành làm gì có ai bán mực tím.
Màu tím trong thiên hạ cực kì khó điều chế và chỉ dùng nhuộm vải cho quý tộc và giá nó cực kì đắt, làm gì có thằng điên hay thằng nào đủ giàu nào chơi loại mực hay nước màu có giá đắt đỏ này dùng để vứt ra ngoài đường liên tục như này.
Khâu Hòa đang đau đầu, gầy rộc người trong những tháng gần đây, tính khí rất dễ nóng nảy, thỉnh thoảng đau đầu như búa bổ, khám đại phu thì đại phu chỉ bảo do làm việc căng thẳng quá độ, sụt cân do suy nghĩ và ăn uống thất thường.
Nhưng dạo gần đây hắn thấy mình ko chỉ đau dàu mà đau ngực, hô hấp hơi khó khắn, trước kia ko sao, nhưng dạo gần đây từ lúc hắn sụt cân nhanh chóng thì nó xuất hiện ngày càng dày đặc hơn, có lần ho ra máu.
Mới đầu hắn còn được đại phu nói là do lao lực, hắn cũng cho là vậy khi hiện nay hắn ngủ có mấy tiếng, nhiều hôm suy nghĩ nhiều đau đầu ko tả nổi, làm hắn mất ngủ cả đêm.
Sau đó hắn thấy mình yếu sức thấy rõ, ăn nhiều hơn , mặc dù ngủ nhiều, nhất là những đồ ngọt càng ăn nhiều nhưng ko thấy tăng cân mà các triệu chứng trên ko giảm.
Hắn kiếm những đại phu tốt nhất khám cho hắn, cuối cùng có 1 vị thầy y nổi tiếng với đứa tiểu đồng đi sau, trong lúc đi du ngoạn từ trung nguyên sang khám cho hắn thì ông phát hiện hắn bị nhọt độc bên trong cơ thể.
Mắt thường nhìn ngoài cơ thể ko phát hiện gì chỉ khi người giàu kinh nghiệm khám mới biết, theo nhìn vóc dáng người và biểu hiện cũng như triệu trứng thì khả năng cao Khâu Hòa bị u nhọt độc trong đầu và phổi.
Khâu hòa nói:
-Đại phu, ta thấy sắc mặt của ngài khó nhìn quá, chẳng lẽ bệnh ta nặng quá sao, hay bệnh ta thuộc tứ chứng nan y?
Đại phu trung niên nói:
-Thưa thái thú, ngài phải thật bình tĩnh, ngài ko phải thuộc tứ chứng nan y nhưng cũng gần như vậy.
Nó ko thuộc tứ chứng nan y nhưng nó nguy hiểm chẳng kém tứ chứng nan y vì thời gian ủ bệnh và tử vong lâu hơn tứ chứng an y, nó được gọi là Thư.
Chúng giống tứ chứng nan y ở chỗ là ko có cách giải quyết, tức là ko có thuốc trị.
Nó sé gặm nhấm thân thể ngài đến khi ngài kiệt sức mà chết.
-Bệnh này nó sẽ mọc các mụn độc trong cơ thể ngài, khi mụn độc lan ra toàn thân thì cũng là lúc bệnh vô phương cứu chữa, thời gian sống thì trong 1 vài tháng có thể chết bất cứ lúc nào.
Lúc mụn độc lan ra toàn thân thì nó sẽ cực kì đau đớn, toàn thân đau đớn quằn quại cho theo con cho đến lúc chết.
Khâu Hòa sốc, hắn chết chân vì ko ngờ mình mình lại mắc loại bệnh nghiêm trọng như vậy, hắn vẫn cố nói:
-Đại phu, chẳng lẽ bệnh này ko có cách gì chữa trị sao.
Đại phu nói:
-Thực ra theo như sách y cổ và những gì tại hạ được biết là trong lịch sử thực ra có người đã chữa được bệnh này đó là Hoa đà.
Khâu Hòa :
-Thật như vậy sao?
Đại phu:
-Đúng là như vậy, cuối thời Hán, Hoa đà từng chữa những bệnh nhân có nhọt độc mọc ở bụng nhưng cách này ko phải ai cũng dám làm.
Đó là …….
Khâu hòa hắn đã biết vị đại phu này nói gì, vì điển tích Hoa đà tính bổ đầu Tào tháo hắn biết Nhưng lúc này Đại phu nói:
-Thái Thú, Hoa đà từng mổ bụng bệnh nhân cắt phần nhọt độc trong người, nhưng đó là là ở bụng bà 1 số cơ quan tại ruột người, thái thú lại bị đau ở đầu và phổi, sợ rằng phải giống Tào tháo.
Ở Phổi nếu như hoa đà còn ở đây có thể mổ và khả năng cứu chữa được mặc dù thấp, nhưng đây là ở đầu thì quả thật ko còn cách nào chữa.
Khâu hòa trầm xuống, hắn tính toán bao năm mới đc vị trí thổ hoàng đé nơi đây mà hiện nay phải bệnh tật quấn thân thế này.
Hắn muốn nói:
-Đại phu, con cái ta còn nhỏ dại, ta thực sự vẫn muốn sống thêm 1 thời gian để con cái ta trưởng thành rồi nhắm mắt cũng không muộn.
Bây giờ ta mà chết thì đám man di tại quận này làm loạn chém giết tùm lum, lúc đấy trăm họ lầm than, mà triều đình hiện nay đang bận đánh dẹp ngoại bang ko có thời giờ quản chuyện ở đây.
Nếu ta mà làm dao toàn gia ta chết, mà trăm họ cũng bị đám man di ko chịu giáo hóa kia rơi vào núi lửa, biển máu.
Vị đại phu nói:
-Tấm lòng của Thái thú quả thật cao thượng khiến tại hạ kính phục, thú thực tôi cũng đã nghiên cứu bệnh này nhiều năm, thuốc có thể kéo dài mạng sống thì có nhưng cũng có thể kéo dài thêm khoảng 1-2 năm.
Bệnh của ngài tuy nhọt độc chưa lan cả người nhưng cũng đã lớn và có thể nó đã lan ra 1 số vị trí lân cận, thuốc của tôi có thể kéo dài mạng sống cho ngài.
Ngoài ra, nếu như hôm nào ngài thấy đau quằn quại cả ngày, ăn nhiều ko thấy lên cân thì tức là nó đã lan toàn thân, cuộc sống của ngài tính bằng từng tháng từng ngày.
Tôi sẽ để đây thêm 1 phương thuốc, tuy nó ko thể chữa bệnh nhưng nó sẽ giảm bớt sự đau đớn thống khổ của ngài, có thể khiến nài sinh hoạt bình thường ko ai biết ngài bị bệnh.
Ngoài ra từ nay về sau, ngài ko được ăn thịt, chuyển qua ăn chay, đừng ăn đồ ngọt,đừng tức giận, giữ đầu óc thoải mái thì có thể kéo dài thời gian sống thêm 1 đoạn thời gian, giúp ngài có thêm thời gian mà chuẩn bị công việc phải làm của mình.
-Tại hạ đã cố hết sức rồi.
Khâu Hòa nghe vậy cũng đành vái tạ nói:
-Cảm tạ đại phu đã chữa bệnh cho tôi.
Người đâu, bày cơm để ta tảy trần cho đại phu.
Vị đại Phu nói:
-Cảm tạ thái thú đại nhân.
Tại hạ cung kính ko bằng tuân mệnh.
Đất man di này tại hạ đi 1 đoạn mà gặp rất nhiều thuốc quý, người ở đây ko biết mà dùng, tại hạ chỉ hi vọng sau này được đại nhân giúp sức để tìm nó.
Bởi vì nhiều loại rất tốt cho bệnh đại nhân, giúp ngài có thể kéo dài sự sống thêm 1 đoạn thời gian nữa.
Nói thật , giờ phút này, với ý nguyện của ngài thì chúng ta tính được ngày nào hay ngày ấy.
Khâu hòa mặt mày tươi hơn khi nghe tin này từ trên giường bệnh mà ngồi dậy chắp tay.
-Vậy thì trăm sự nhờ đại phu, tại hạ sẽ hậu tạ, tôi sẽ phái người bảo vệ và yêu cầu quan lại địa phương phối hợp để giúp ngài sưu tầm các loại thuốc quý hiếm.
Đại Phu:
-Tạ đại nhân.
-Tôn nhi , chúng ta ra ngoài để thái thú đại nhân nghỉ ngơi
Nói đoạn vị đại phu trung niên này kéo theo 1 thanh niên đi cùng.
Ra đến ngoài, lúc đang đi vị tiểu đồng thanh niên 15-16 nói :
-Thưa thầy, tại sao thầy lại nói như vậy với thái thú ạ?
Đại phu nói:
-Con còn trẻ nên chưa trải nhiều, ta tuy ko ham danh lợi lộc chỉ có tấm lòng dốc sức cứu người, nhưng nếu như vừa rồi ta chỉ bảo Khâu Hòa hỗ trợ cho chúng ta tìm thuốc thì với cái ơn kéo dài mạng sống , hắn chỉ cho chúng ta tờ giấy và dặn thuộc hạ cho chúng ta thông quan tự mà tìm.
Ngoài ra ko có bất kì sự hỗ trợ nào cả.
-Nhưng nếu ta nói là nhiều loại thuốc quý, có thể phối hợp với thuốc hiện tại khiến hắn sống thêm 1 đoạn thời gian nữa thì hắn sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta xe đưa đốn cũng như nguời bảo vệ.
Mặc dù với võ công của thầy trò chúng ta thì ko nhất thiết cần người bảo vệ, nhưng chúng ta từ nơi xa tới, lạ nước, lạ cái dễ vướng vào những rắc rối ko cần thiết với man dân bản địa, vì vậy chúng ta cần người bảo hộ để tránh rắc rối cũng như nhánh chóng thu thập thảo dược quý hiếm.
Chưa kể quan lại địa phương sẽ toàn lực giúp chúng ta tìm thuốc về.
Tuy điều này hơi nhỏ mọn và có tư tâm nhưng những loại thuốc quý kéo dài tính mạng của hắn là thật, cái này gọi là đôi bên cùng có lợi, ko ai nợ ai.
Thanh niên trẻ nói:
-Lời nói của sư phụ, học trò lĩnh hội.
Đại phu và người học trò tiếp tục đi đến 1 quán trọ, theo sau là 1 vị quản gia, quán trọ họ được đổi phòng tốt nhất , ăn món ngon nhất, mọi chi phí đi lại, ăn ở được phủ thái thú chi trả.
Sau bữa tiệc tối hôm đó, Khâu hòa ăn ngon uống say mặc lời khuyên bảo của vị đại phu này.
-Khâu Đại nhân, sức khỏe ngài chưa được tốt, ngài đừng nên uống rượu và ăn thịt nhiều mỡ này, nó ko tốt cho sức khỏe của ngài.
Khâu Hòa nói:
-Tôn đại phu, nói thật với ngài, sống bao năm qua ta chiêm nghiệm nhiều điều, đời người có khi biết sống chết lúc nào, nhân lúc ta còn có thể ăn được, uống được thì tại sao ko ăn uống cho thoải mái.
Nhưng lời của ngài ta xin ghi nhớ, hôm nay ngày vui, ta ăn uống cho thỏa thích, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ ăn uống như những gì ngài chỉ dẫn.
Nào mời Tôn Đại phu.
Cạn!
Tôn địa phu cũng nói:
-Tại hạ cung kính ko bằng tuân mệnh.
Mời Khâu đại nhân .
Cả 2 đều vui mừng mà uống cạn chén rượu đồng trong tiếng ca múa vui vercuar các vũ công, vị học trò ngồi sau cũng đã năng chén cao lương mĩ vị của thời đại này vì Đại phu họ Tôn này theo trường phái hơi khắc khổ, ko màng danh lợi, tiền bạc nên ăn uống của học trò mình cũng khắc khổ, mấy khi có món ngon này mà ăn.
Lúc này tại căn cứ của Bân có dòng tin nhắn điện báo từ Long Biên về, nhân viên điện báo trực đêm thu được và đưa cho bộ phận dịch.
Ngay lúc dịch xong, thanh niên dịch mã tức tốc đưa cho đội trưởng của mình để đi báo cáo cho Bân vì tin này liên quan đến Khâu Hòa, lúc này hắn đang xem Đoraemon tập dài về binh đoàn ROBOT.
Bân nhận bảng tin đã dịch mã hắn liền đứng phắt dậy cười lớn:
-Bao lâu chờ đợi cuối cùng đã có kết quả rồi.
Thằng cha Khâu Hòa đã mắc Ung thư não với phổi sắp chết rồi, sụt cân nghiêm trọng à.
Sụt cân nhanh tức là tế bào Ung thư đã tiến vào giai đoạn 3, thậm chí là nửa cuối giai đoạn 3 rồi, tế bào vào thời kì này chỉ có nước mổ và cắt thì mới hết, thuốc ko tác dụng, truyền hóa chất ko tác dụng.
Nhưng mà hắn nhớ là thời của hắn thuốc hóa chất trị ung thư đã tiên tiến hơn trước rất nhiều, thậm chí di căn người ta còn có thể chữa được.
Thuốc thời dại của hắn ko như những năm đầu 2000 hay những năm 90.
Thuốc háo chất của thời những năm 90 có hiệu suất thấp do nó điều trị 1 cách dàn trải và lan man cả cơ thể, vì vậy mà thuốc diệt tế bào ung thư ko nhiều mà phá cơ thể nhiều hơn.
Tuy nhiên thời của hắn là thuốc trị ung thư mang tính chất đặc trị , tức là ông bị ung thư phổi, hay gan, hay não,v..v.v thì khi truyền thuốc vào nó sẽ tập trung đánh phá vùng bị ung thư, còn các vùng khác thì nó gây hại rất hạn chế.
Nhờ vậy mà hiệu quả trị bệnh tăng cao hơn rất nhiều, nhiều người cữa khỏi ung thư nhờ phương pháp truyền hóa chất này, thậm chí có trường hợp di căn lan ra 1 số vùng xung quanh, thậm chí cả não, người bị bệnh di căn vẫn sống vài năm , tiếp tục điều trị cho đến khi hết bệnh.
Nhưng đó là thời của hắn, thời đại này bị ung thư là chết, khỏi chữa đi, thậm chí ung thư dạ dày, do ăn uống khắc khổ, tế bào ung thư mất mấy năm mới làm bệnh nhân chết, thầy thuốc ko phát hiện ra bệnh, người bệnh cứ nghĩ mình đau bụng kinh nien rồi 1 ngày suy yếu rồi lăn đùng ra chết.
Thế nên Bân khá tò mò về tay đại phu dám phán là có thể kéo dài thằng bị ung thư cuối giai đoạn 3 sống thêm 1-2 năm nữa.
Hắn nghĩ thằng này chém gió, bởi vì mà có thì thằng này được giải Noben y học rồi, thời này chưa có nhưng tiến trình chữa bệnh và điều trị bệnh ung thư của nhân loại chắc chắn có tiến bộ vượt bậc rồi chứ ko phải lẹt đẹt mãi thời của hắn.
Bân đọc tiếp tờ tin vừa nhận từ cơ sở tình báo thành Long Biên, nhất là cơ sở cài cắm được vào phủ thái thú:
-Xem nào, thái thú được 1 vị đại phu nghe nói khá nổi tiếng ở Trung Nguyên thăm khám và chữa trị.
Biệt hiệu là kẻ phá rối cho kế hoạch chúng ta
-Ukm, nổi tiếng cơ à, nghe được đấy.
Xem nào vị đại phu này họ Tôn.
-Họ tôn à, ko nhiều vị thầy thuốc họ tôn nổi tiếng, thời Tùy đường thì có mỗi 1 vị họ Tôn nào đó nổi tiếng lắm, hình như được người đời ca tụng là Dược cái gì Vương ý nhỉ.
-À ĐÚNG RÔI! DưỢC Vương.
Xem tên họ đầy đủ nào.
Tên họ đầy đủ Tôn Tư Mặc.
-Vãi là Tôn Tư Mặc.
Dược vương Tôn Thiên Y Tôn Tư Mặc.
-Thằng cha Khâu Hòa này sao số nó đỏ vãi lồng thế, gặp ai ko gặp lại gặp dược vương Tôn Tư Mặc.
-Tôn tư mặc ko bao giờ nói dối tình hình bệnh tật cho người bệnh, khả năng cao hắn có bản lĩnh này.
Tại sao sách y của hắn truyền cho hậu thế ko có ghi.
Nhất là tay này ko phải cái loại phương thuốc bí truyền trong các gia đình, gia tộc lớn chỉ truyền cho con cháu, ông ta muốn truyền bá toàn bộ kiến thức của mình cho hậu thế cơ mà.
Đến đây Bân nghĩ khả năng cao có 2 lí do, 1 là do quá trình chiến tranh loạn lạc nên bị đốt phá, thất lạc.
Lí do thứ 2 là sau khi ông chết thì kiến thức lưu truyền của ông bị chiếm dụng làm của riêng , xóa khỏi lịch sử nên hậu thế ko được biết.
Bân lúc này lòng khá rối vì hắn biết nếu như thế này thì kế hoạch của hắn lại hoãn mất, ko hoãn thì cũng khiến cho dân tộc bị đổ máu nhiều thêm.
Hắn biết là kẻ thông minh, có tài, có ăn học đàng hoàng, lõi đời hơn cả cáo già như Khâu Hòa cho hắn thêm 1-2 năm, nhất là hắn biết trước ngày chết của mình thì hắn chuẩn bị hậu sự cho con cháu, hay giải quyết những vướng bận lúc hắn còn sóng trong 3 năm cuối đời này kinh khủng đến mức nào.
Bân ko thể so với hắn ta về sự lõi đời , khả năng nhìn xa, bởi lúc này hắn mới đang chập chứng đi, đấy là nhờ có tầm nhìn vượt thời và công nghệ đi kèm.
Chứ Khâu hào là đẳng cấp khác bọt đấy, cái tài của Khâu Hòa đủ để hắn làm xưng vương xứng bá làm quân phiệt chư hầu 1 phương đấy.
Thế nên kẻ này biết trước cái chết mà chuẩn bị hậu sự còn kinh khbungr hơn để cho hắn làng tang sống qua ngày đoạn tháng.
Bân tính muốn giết Tôn Tư mạc đẻ hắn khỏi chữa bệnh cho khâu hòa nhưng khi hắn biết cuộc đối thoại của Khâu Hòa và Tôn Tư mạc thì hắn nghĩ là khỏi cần giết làm chi cho mệt.
Hắn đang tính có nên bắt cóc thằng cha này để phục vụ nghiên cứu thuốc cho dân tộc mình hay không đây.
Còn Khâu Hòa, đáng nhẽ với những thằng ung thư cuối giai đoạn 3 như hắn, với chế độ ăn đồ bổ, càng bệnh yếu càng ăn lắm đồ bổ thì thằng này cần 2 thằng để đến bắt đầu di căn và 3-4 tháng di căn toàn thân và chết, tức là nó ko sống quá 6 tháng.
Hiện giờ có Tôn Tư Mạc mà nó thành 2 năm rưỡi, nhất là thời này nhân sâm hay linh chi nghìn năm vẫn còn nhiều , nhiều loại thuốc quý lâu năm có và Tôn tư mạc nghiên cứu ra thì khả năng cao nó sống được 3 năm ko phải ko thể.
Quá lâu, quá ảnh hưởng kế hoạch, Bân bèn bảo người của mình đánh điện lại cho nhân viên tình báo cốt cán của mình tại Long Biên.
Bân nói:
-Cậu bảo nhân viên điện tín đánh điện lại cho Z5, nói rõ đây là chỉ thị của ta, nhắn lại với hắn rằng :
-Kế hoạch đẩy nhanh.
Chuyển sang kế hoạch B.
Dùng Pb lên X.
Người đội trưởng nói:
-Rõ.
Bân :
-Đợi đã
-Nói với Z5, cử người theo dõi mọi hành tung của kẻ phá rối bất ngờ.
Ta sẽ thông báo cho đơn vị bạn hỗ trợ.
Cần 1 Photo của kẻ phá rối.
Người đội trưởng nhận lệnh rồi di tahwngr đến bộ phận chuyển mật mã và mật đã đã được đưa lên bàn của điện tín viên và dòng tin đã được gửi đi đến 1 tầng hầm dưới 1 quán trọ của Long Biên.
Dưới tầng hầm cũng có mấy con người cũng là việc y hệt như căn cứ, 1 điện báo viên , 1 người dịch mã, và 1 vị đội trưởng đang ngồi hút thuốc lá với thân phận trưởng quầy 1 quán trọ.
Đọc tin nhắn xong hắn cứ zít thuốc liên tục mà suy nghĩ, buổi sáng hắn zit thuốc lào vì hắn thích vị này hơn, còn ban đêm phải dùng thuốc lá vì nó ko gây tiếng ồn, nhất là ngành nghề của hắn phải có thuốc mới làm việc được.
Người đội trưởng nói:
-Ê ! Hùng, ngày mai mày bảo với zich1 đến chỗ chúng ta nói chuyện, có việc quan trọng cần hắn làm gấp.
Nhớ mang thuốc phiện và tiền cho hắn đấy.
Hùng nói:
-Rõ ! thưa đội trưởng.
Người đội trưởng nói:
-Tiến ! mày nhớ theo dõi kẻ phá rối, là lão trung niên họ Tôn ý.
Hắn đi đâu mày theo đấy , rồi mày đi theo dõi lão nếu hắn đi khỏi thành long biên này, bên ngoài sẽ có người hỗ trợ như công tử bảo, đồng bạn của chúng ta sẽ giúp mày.
-À đúng rồi , công tử bảo cần 1 tấm ảnh của lão, mày đi chụp ảnh cả lão lẫn đồ đệ rồi tao phái người đưa ảnh và phim về cho công tử, sau đó phát ảnh cho đội bạn.
Tiến nói:
-Đội trưởng, còn việc rải truyền đơn sáng sớm hôm sau có cần phải làm ko ?
Đội trưởng:
-Làm chứ! Cái đấy ko bỏ được, mặt trận tuyên truyền ko bỏ được.
lúc chúng ta rải truyền đơn cũng là lúc đội bạn tiêu diệt lũ quan quân người Hán mà, ko rải thì họ ko biết lệnh, họ còn sợ chúng ta lộ mà làm gián đoạn công việc.
-Hài ! lắm việc quá, thôi mọi người trực đêm đi, có trà hay cà phê ta pha sẵn rồi đấy, tự lấy mà uống, chợp mắt cái đã.
Có việc gì nhớ gọi dậy.
Sáng hôm sau, cũng vào lúc mọi người ra đường, bắt đầu đông, 1 loạt truyền đơn lại tung bay 1 vài vị trí, lại khung cảnh bắt bớ, lùng sục tìm người truyền đơn, lại có 3 vị đội trưởng là bách phu trưởng và vài chục người chết vì ám khí và nổ chết.
Lúc này trời sáng , tờ truyền đơn đã được đưa đến tay Tôn tư mạc, hắn nghe về câu truyện của đồ đệ mình về thiệt hại hôm nay và nói:
-Xem ra vùng đất này sắp có biến động lớn rồi, đất dữ đấy, người Hán chúng ta bao năm ko thuần phục và giáo hóa dân xứ man di này.
Xem ra đám man dân nơi này đang định học tổ tiên chúng dựng lại nước cách đây mấy chục năm đây.
Ta phải nhanh chóng rời đi khỏi thành Long bIên để tránh vũng nước đục này vậy.
Sauk hi thăm khám, kê đơn, bốc thuố , xem tình hình bệnh Tình Khâu Hòa, 7 ngày sau Tôn tư mặc lên xe Trâu rời khỏi thành Long Biên với 1 tốp lính đi theo bảo vệ.
Lúc này, trên bàn Bân đã có tấm hình của thầy trò Tôn Tư Mạc với mật danh là T1, T2