“Bác sĩ Đường ơi, tối nay anh về muộn chút nhé.” Lộ Hướng Đông nghiêng qua hôn lên trán Đường Thời, tay thì nhéo nhéo ngón tay anh.
“Đừng nghịch mà.” Đường Thời còn chưa dậy, ngồi dựa lưng vào thành giường thắt cà vạt cho Lộ Hướng Đông.
Lộ Hướng Đông mấy năm trước nhận một cậu học trò, đích thân cầm tay chỉ việc.
Mấy ngày trước cha cậu học trò qua đời, hôm nay tổ chức tang lễ.
Vốn Đường Thời cũng nên đi nhưng lúc còn sống ông cụ bên kia lại cực kỳ mê tín, tuổi Đường Thời xung khắc nên đành để Lộ Hướng Đông thay mặt mang lễ qua chứ không tới trực tiếp, để thể hiện sự tôn trọng với người đã mất.
“Bên này cũng không có mấy việc, thằng bé cũng trưởng thành rồi, hơn nữa còn họ hàng khác, anh cũng không phải làm gì bận rộn cả.” Lộ Hướng Đông nắm tay Đường Thời vuốt ve, “Nhưng chắc cũng phải muộn mới về được.”
“Được rồi, em biết rồi.” Đường Thời cuối cùng chỉnh cà vạt rồi bẻ cổ áo cho y, “Đi đi.”
Lộ Hướng Đông tham dự không nhiều tang lễ, y có chút không chịu nổi những khung cảnh như này.
Người thân của y từ sớm đã chẳng còn, dù lễ tang hôm nay không người có quan hệ máu mủ gì với y thì y vẫn thấy khổ sở.
Đường Thời bảo đó là vì y là người tốt dễ yếu lòng.
Ông cụ nhà học trò làm lễ thổ táng.
Cậu nhóc mới lớn chẳng được bao quỳ rạp bên mộ khóc hết nước hết cái.
(Thổ táng: hay còn gọi là địa táng, là hình thức mai táng chôn cất xuống đất)
Lộ Hướng Đông coi mà xót, sợ còn khóc tiếp thì sẽ hỏng mắt mất.
Thấy cậu học trò vẫn khóc tới mắt muốn lồi ra, Lộ Hướng Đông bèn qua đỡ cậu dậy rồi dỗ, “Còn anh đây mà.”
Tối đó Lộ Hướng Đông quả thật không về được.
Để học trò lại đây thì y không yên tâm nên quyết ở lại tới khi kết thúc tang lễ rồi mới dẫn người về cùng.
“Về rồi à?” Đường Thời biết hôm nay bọn họ sẽ về, nghe thấy tiếng động liền dừng việc đang làm, chạy qua giúp bê đồ.
“Anh Đường ạ.” Cậu học trò nhỏ lúc trên xe lại khóc cả quãng đường về, giọng cũng khàn rồi.
“Dương Dương vào nhà đi em, mấy nay chắc bận lắm rồi.” Đường Thời vươn tay xoa xoa đầu cậu học trò, kêu cậu vào phòng ngủ.
Lộ Hướng Đông để đồ đạc xuống rồi đi tới trước mặt Đường Thời, ôm anh vào lòng, “Bác sĩ Đường ơi, nhớ em.”
“Anh cũng vào trong ngủ đi.
Mấy hôm nay có phải không chợp mắt được chút nào không?” Quầng mắt của Lộ Hướng Đông đã thâm xanh, vừa nhìn là biết thiếu ngủ mấy ngày.
“Biết rùi, bác sĩ Đường thương anh ghê.” Lộ Hướng Đông dặt dặt dẹo dẹo không muốn chuyển động, Đường Thời đành phải đẩy y vào phòng tắm kêu y tắm rửa trước đã.
Chờ hai người kia ngủ bù đủ thì trời cũng đã nhá nhem tối, ba người họ ăn cơm xong ra phòng khách ngồi coi phim.
Cậu học trò nhỏ xem được một lúc thì về phòng.
Lộ Hướng Đông với Đường Thời cũng không ở lại lâu, được một lúc cũng tắt TV rồi về phòng.
Tâm trạng của tất cả mọi người đều hơi trầm.
Lộ Hướng Đông tựa đầu lên thành giường, một cánh tay luồn dưới gáy Đường Thời ôm lấy anh, đầu cúi gằm không nói năng gì, chỉ có tay cứ xoa xoa vai Đường Thời.
“Bác sĩ Đường à, anh đã làm liên lụy tới em rồi.” Lộ Hướng Đông không nói gì thì Đường Thời thấy lo lắng, nhưng y vừa mở miệng lại khiến Đường Thời tức tới phát điên.
Biểu hiện lúc Đường Thời tức giận cực rõ ràng, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Lộ Hướng Đông có hơi sợ nhưng vẫn nói tiếp, “Nếu em không ở bên anh thì chắc chắn cuộc đời em sẽ thật hoàn hảo.
Giờ ở cùng anh như này, nhỡ anh đi trước em một bước thì em phải làm sao đây?”
“Chúng ta không con không cái, tới lúc ấy sẽ chẳng có ai bầu bạn cùng em cả.”
Đường Thời vốn đang giận nhưng giờ lại bắt đầu thấy đau lòng vì Lộ Hướng Đông.
Anh sớm đã biết Lộ Hướng Đông rất để ý vấn đề này.
Từ sau hôm sinh nhật 35 tuổi tháng trước, có những lúc Lộ Hướng Đông sẽ thấy lo sợ, dạo này cũng chăm tập gym hơn.
Cha học trò qua đời làm Lộ Hướng Đông càng thêm nghĩ ngợi.
“Anh Lộ à, em chưa từng bao giờ hối hận, anh đừng nói làm liên lụy tới em.” Đường Thời nói rồi duỗi tay ra, Lộ Hướng Đông lấy kính đặt vào tay anh.
“Đây là con đường em tự mình chọn, không liên can tới ai cả,” Đường Thời nhận lấy kính rồi lại đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai anh của Lộ Hướng Đông, “Đã thế kỷ nào rồi, anh Lộ sao cứ để tâm chuyện này thế?”
“Anh không quan tâm người khác, anh chỉ quan tâm em thôi.” Lộ Hướng Đông nói lời này cũng không hề sến súa, chẳng ai nghiêm túc được bằng y cả.
“Thật ra lúc trước khi thật sự hẹn hò anh cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nghĩ không biết mình như vậy có phải đã hủy hoại cuộc đời bác sĩ Đường không.” Lộ Hướng Đông lấy tay xoa mặt, “Nhưng anh vẫn muốn ích kỷ.”
“Anh vẫn mong chúng ta có thể ở bên nhau.”
Đường Thời là người theo chủ nghĩa thực tế, không nhiều giả thuyết “nếu như” như Lộ Hướng Đông nhưng giờ anh đột nhiên rất muốn biết một chuyện nên bèn hỏi.
“Vậy nếu lúc đó em không chấp nhận anh thì sao?”
Lộ Hướng Đông cúi đầu không nói gì, như thể đang thật sự suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.
Một lúc lâu sau y mới lên tiếng, giọng điệu nghe có vẻ tiu nghỉu, “Nếu lúc đây em không chấp nhận anh thì anh thật sự cũng không còn cách nào cả.”
Đường Thời không nhẫn tâm thấy Lộ Hướng Đông như vậy, chỉ bảo, giờ không phải ở bên nhau rồi sao, cũng không có giả thuyết kia.
Lộ Hướng Đông “ừ” một tiếng, kêu muộn rồi nên đi ngủ.
Hai người họ bèn tắt đèn nằm xuống, chuẩn bị vào giấc.
Qua một lúc, Lộ Hướng Đông trở người ôm lấy Đường Thời, kề bên tai anh thì thầm.
“Hả?” Tiếng Lộ Hướng Đông quá bé, Đường Thời nghe không rõ.
Lộ Hướng Đông lặp lại lời vừa nói.
“Lúc đấy anh mong em có thể ở bên anh.”
“Nhưng nếu không thể, anh chỉ mong em sống thật tốt.”
Đường Thời nghe lời này mà trong lòng xót xa quá đỗi, “Đừng nghĩ nữa anh Lộ, em phải ở bên anh mới sống tốt được.”
“Bác sĩ Đường à, em bảo thật sự có kiếp sau không?” Lộ Hướng Đông bị chuyện nhà cậu học trò ảnh hưởng khá nặng.
Từ nhỏ y đã không có cha mẹ, lúc ông nội ra đi cũng chỉ lớn hơn cậu học trò bây giờ mấy tuổi.
Đường Thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi của y như nào.
Nếu nói có thì bản thân anh cũng không thật sự tin, nhưng nếu nói không có thì lại không biết nên an ủi Lộ Hướng Đông thế nào.
Nhưng Lộ Hướng Đông thực ra cũng không cần anh trả lời, đã tự mình nói tiếp, “Anh hy vọng là có.”
“Kiếp sau anh mong có thể gặp bác sĩ Đường sớm hơn một chút.”
Lúc hai người vào giấc thì trời cũng đã tờ mờ sáng, cậu học trò nấu xong xuôi bữa trưa rồi hai người mới dậy.
Hai người lớn cũng có chút ngại, nhưng cậu học trò nhỏ hiểu chuyện, tuy mắt vẫn còn hơi sưng nhưng so với lúc mới về hôm qua thì đã ổn hơn rồi.
“Anh với anh Đường dậy rồi ạ.” Cậu học trò bê bát canh nóng lên bàn, “Rửa tay rồi ăn cơm thôi ạ.”
Lộ Hướng Đông thấy tâm trạng cậu nhỏ đã tạm ổn, bèn bảo chiều dẫn cậu tới tiệm, kiếm ít việc làm để phân tán sự chú ý.
Lộ Hướng Đông nói xong còn quay qua nhìn Đường Thời, “Bác sĩ Đường có đi cùng bọn anh không?”
“Em không đi đâu, ăn xong là tới thẳng Trung tâm tư vấn.” Đường Thời uống xong canh lại múc thêm một bát, kêu hai người tự đi.
Cậu học trò khẽ cười, sau đó đưa mắt nhìn qua nhìn lại hai người.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Lộ Hướng Đông quét mắt qua cậu.
“Em có chuyện này sớm đã muốn hỏi, sao anh cứ gọi anh Đường là bác sĩ Đường thế ạ?”
Lộ Hướng Đông không biết trả lời sao, chờ Đường Thời tới cứu nguy cho y.
“Anh trai em gọi vậy vì tôn trọng anh.” Đường Thời tỏ vẻ như không có chuyện gì và một đũa cơm, thực tế thì răng đã muốn rụng cả rồi.
“Em còn tưởng thú vui đặc biệt gì chớ.” Cậu học trò cười “he he”.
“Đừng nói linh tinh.“ Đường Thời xơi thêm cho cậu nhóc một muôi cơm, “Ăn nhiều vào.”
“Ù ~” Cậu học trò cầm bát kéo dài giọng, kêu lên đầy mờ ám.
“Em bị người ta bóp cổ à? Ăn xong thì nhanh dọn dẹp đi.” Lộ Hướng Đông lườm cậu, bực bội tiếp tục ăn cơm.
Đã già đầu thế này rồi, bị nói chút là thấy sượng sùng.
Ban đầu thì đúng là vì tôn trọng nhưng về sau không còn là lý do đó nữa.
Lúc trước Đường Thời cũng từng nhắc y, kêu mấy cái biệt danh trên giường đừng gọi lúc thường.
Lúc đó y trả lời thế nào hả, bảo là không sao đâu, chẳng ai biết được.
Y cũng không nghĩ thử xem người khác nghe y gọi người yêu là “Bác sĩ Đường” sẽ thấy kỳ cục tới mức nào.
Lộ Hướng Đông ăn xong liền dẫn học trò tới tiệm.
Cậu nhỏ này rất có năng khiếu, hai mắt như kính giám định, hàng thật giả như nào liếc mắt qua là biết.
“Anh ơi, cái này em học xong rồi, anh dạy em khắc ngọc đi!”
Tay Lộ Hướng Đông khựng lại, đặt chuỗi vòng gỗ sưa trên tay xuống, “Học cái đó làm chi?”
(Gỗ sưa: hay còn gọi là gỗ huỳnh đàn, là loại gỗ khá quý hiếm, có độ bền cao, không ngấm nước, có khả năng chống mối mọt, ẩm mốc hiệu quả)
“Chiếc khấu bình an anh Đường ngày nào cũng đeo là anh khắc đúng không ạ.
Em cũng muốn học, sau này có người yêu rồi em sẽ khắc cho người ta một cái.” Cậu học trò nói với bộ dạng đầy chờ mong.
“Em muốn học thì anh có thể dạy em, dù sao mấy thứ này của anh về sau cũng để cho em.” Lộ Hướng Đông đứng dậy, đi tới bên cạnh cậu học trò, “Đi nào.”
Hai người không ở tiệm được bao lâu thì đã tới gian xưởng làm việc kia.
Cậu học trò nhìn thấy đồng máy móc thì rất hứng thú, ầm ĩ đòi lập tức bắt đầu ngay.
Lộ Hướng Đông chỉ đành kêu cậu nghiêm túc chút, cậu nhỏ mới lại yên tĩnh.
Cậu cầm lấy một tờ giấy đặt trên máy đưa cho Lộ Hướng Đông, “Này hẳn là chữ viết của anh Đường rồi.”
Lộ Hướng Đông rất bất ngờ, trong ấn tượng của y thì chỉ có một lần dẫn Đường Thời tới đây từ mấy năm trước, về sau anh cũng không tới nữa, không biết Đường Thời đặt món đồ này ở đây từ lúc nào.
Y nhận lấy tờ giấy nhìn thử, đuôi mày vừa tính nhướn lên thì khựng lại.
Chờ tới lúc nhìn rõ phía trên viết gì, vành mắt Lộ Hướng Đông thấy cay cay.
Đây là lời hứa cùng sự lãnh mạn Đường Thời dành cho y, như câu “Trung với Đường Thời” y tặng Đường Thời mấy năm trước.
Trên giấy chỉ có tám chữ.
— Trăm năm hòa hợp, tới chết không đổi.– HOÀN –.