Kỷ Xuân Lâm dùng khăn lau khô mồ hôi trên cổ, bước đến trước mặt một người đàn ông, mỉm cười hỏi:
“Anh Phương, sao hôm nay anh lại đến đây?”
Người đàn ông có dáng người cao ráo, khí chất cao quý, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, là kiểu đẹp mê hoặc lòng người.
Mà sau khi tập luyện với cường độ cao trong 45 phút, mặt cũng chỉ hơi ửng đỏ, nhìn không thấy vẻ mệt mỏi.
Người này chính là ông chủ lớn đứng sau phòng tập thể hình.
“Tôi đợi chồng tôi họp xong, rảnh rỗi không có việc gì làm nên xuống chơi.” Đối phương chỉnh lại tóc, oán giận nói: “Rõ ràng cửa hàng này là mở cho anh ấy, vậy mà số lần anh ấy đến đây còn ít hơn tôi.”
“Anh Chử là người bận rộn mà.” Kỷ Xuân Lâm cười, rồi xác nhận lại với anh ta: “Chủ nhật tuần này anh muốn bao trọn phòng tập phải không?”
Đối phương cong cong mắt, nói với ý vị thâm trường: “Không cần để lại ai đâu, tôi có chìa khóa.”
“Vâng ạ.”
Anh tiễn người ta đi, rồi cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa.
Trên đường gặp nhân viên hậu cần, nói: "Chị Vương, đóng gói một phần cơm giúp em nhé, nhiều thịt gà một chút.”
“Anh Kỷ lại vội về nhà à?” Một huấn luyện viên đi ngang qua nghe thấy liền muốn hóng chuyện: “Dạo này làm sao thế? Có bạn gái rồi hả? Xinh không?”
“Đi đi đi.” Chưa đợi Kỷ Xuân Lâm trả lời, chị Vương đã thay anh đuổi người: “Ai mà xứng với huấn luyện viên Kỷ nhà chúng ta chứ? Còn cậu, suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, tháng này sắp hết rồi đấy, đừng đến lúc tính doanh số lại khóc nhè!”
Huấn luyện viên trẻ chạy trốn trối chết.
Kỷ Xuân Lâm mỉm cười, đi về phía phòng tắm vòi hoa sen.
Đường đi kẹt xe tắc nghẽn, vội vàng về đến nhà, mở iPad ra xem - giao diện phát sóng trực tiếp tối đen.
Còn năm phút nữa mới bắt đầu phát sóng.
Kỷ Xuân Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh rửa sạch tay, ngồi vào bàn ăn và mở hộp cơm của mình ra.
Ức gà nướng, măng tây xào nấm hương, khoai lang tím hấp, cà chua bi, và một nắm hạt hỗn hợp.
Đựng đầy ba hộp cơm lớn, đủ để anh no tám phần.