Đẹp trai đến mức vượt qua sức tưởng tượng nghèo nàn của Kỷ Xuân Lâm.
Trước đây, trong 26 năm cuộc đời, anh đã gặp rất nhiều người đẹp, ví dụ như ông chủ Phương hiện tại của anh, chính là mỹ nam nổi tiếng truyền xa, hay cô giáo dạy nhạc hồi cấp ba của anh, người trong mộng của tất cả nam sinh trong trường...!Nhưng chưa từng có ai, giống như người đàn ông này, khiến anh cảm thấy như bị sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên, tê liệt cả nửa người.
Vẻ đẹp của cậu là vẻ đẹp thoát tục, không vướng bụi trần.
Làn da mịn màng, sống mũi cao, môi mỏng.
Đôi mắt xám đậm nhìn vào ống kính toát lên vẻ thanh tao, giống như hoa súng nở trong chùa chiền, tĩnh lặng, lười biếng, không chút gợn sóng.
Nhưng đuôi mắt lại hơi cụp xuống trước, rồi đột nhiên hất lên, ánh lên màu đỏ, khiến đóa hoa trắng vốn ngây thơ trong sáng nhuốm màu yêu dị sa đọa.
Đáng lẽ Kỷ Xuân Lâm phải thấy bình yên, vậy mà lại bị câu dẫn đến đứng ngồi không yên.
Thế nhưng, một vị thần vốn nên được thờ phụng cung kính như vậy lại đang phát sóng trực tiếp ăn uống trước mắt bao người, ăn không phải hoa tươi, uống không phải nước suối, mà là núi gà rán cao ngất và nước ngọt có ga loại to nhất.
Quá đỗi đời thường, khiến Kỷ Xuân Lâm cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Đối mặt với lượng người xem tăng vọt lên 120 nghìn, người đàn ông chỉ gật đầu, không nói một lời, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Đầu tiên cậu cầm một miếng gà rán vị nguyên bản, là một cái đùi gà.
Dùng ngón tay thon dài nắm lấy phần xương rồi đưa lên miệng.
Đến rồi đến rồi.
Kỷ Xuân Lâm căng thẳng nuốt nước miếng.
Người đàn ông há miệng, chiếc đùi gà căng mọng biến mất trong đó, khi lấy ra đã chỉ còn lại một khúc xương trơ trọi, sạch sẽ như vừa được đội khảo cổ đào lên.
Dòng bình luận điên cuồng hiện lên những dấu hỏi chấm.
「Cái đùi gà to đùng của bố đâu rồi?」
「Không phải chứ, miệng anh ta là hố đen à?」
「Bây giờ ngành mukbang cạnh tranh khốc liệt vậy sao? Không chỉ cần mặt đẹp, mà còn phải có kỹ thuật nữa?」
「Tôi chết mất, lưỡi của chồng đỉnh quá, hự hự」
「???」