Eo của Khúc Xuyên rất nhỏ, chỉ cần một cánh tay thôi cũng đủ trói chặt cậu lại.Tiêu Hành ôm qua cậu qua, dùng ngón tai vuốt ve âu yếm vết sẹo hồng hồng bên trên cái bụng bằng phẳng của cậu.Cách đây không lâu vết sẹo kia đã bong lớp vảy bên trên ra, cho nên đầu ngón tay của tiên sinh cứ thế mà vuốt ve lên lớp da non mới vừa hình thành kia của cậu.Người trong ngực cực kỳ mẩn cảm, chỉ mới thử chạm nhẹ vào một chút mà cậu đã run lên."Đi vào trong phòng nhìn một chút, thích món đồ chơi nào đặt trên giá, cũng có thể chôm một cái đem về phòng ngủ."Rốt cục anh cũng kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng xuống, lúc này Tiêu Hành mới buông cái tay đang đặt ở trên làn eo nhỏ nhắn kia ra.Nghe thấy tiên sinh nói vậy, mặt của Khúc Xuyên lập tức đỏ lên.Cậu nhớ tới căn giả dương cụ cùng với tấm thảm bị ném mất kia của cậu bèn cắn cắn môi, trong tâm lý tràn ngập nét ngượng ngùng không biết truyền đến từ đâu."Tiên sinh..."Khúc Xuyên khẽ hô một tiếng.Trong giọng nói mang theo sự nhu mà êm dịu,Có chút ngọt.Tiêu Hành bừng tỉnh trong nháy mắt.
Khúc Xuyên đang đứng trước mặt cậu cùng với người trốn ở sau lưng rèm cửa sổ trường đại học lén lút nhòm ngó vào mười năm trước tựa hồ như trùng lặp lên nhau.Khi đó, lão sư trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề đoan chính.Bộ dáng gầy gò mà cấm dục.Tại mọi thời khắc đều dẫn dụ thiếu niên Tiêu Hành.Dụ dỗ anh suy nghĩ, dưới lớp sơ minh trắng đơn bạc của lão sư đến tột cùng là ẩn giấu một bộ cơ thể như thế nào.Có thể sẽ trắng hơn so với đường cong yết hầu đầy gợi cảm kia sao?Hay là nó vẫn như trẻ sơ sinh, vừa ngọt ngào lại mềm mại?Hiện tại, bộ thân thể mà anh đã tưởng tượng qua vô số lần kia đang lõa thể không hề che một chút nào mà trưng bày trước mặt anh.Tiếp nhận sự chi phối cùng bảo vệ của anh.Tiêu Hành cảm thấy cuống họng mình khẽ căng lên.Anh có chút khát.Mặc dù thân thể Khúc Xuyên không giống như trong tưởng tượng của anh——Khô khốc, khô héo, gầy yếu cùng tái nhợt.Không tương xứng với hình ảnh ngọt ngào mọng nước kia.Nhưng vẫn khiến anh mê muội như cũ, nó vẫn chuẩn xác mà đánh vào khát vọng đen tối mà bẩn thỉu kia của anh...Diện tích phòng dạy dỗ chiếm cứ hơn phân nữa diện tích của lầu hai, riêng những kệ đặt dụng cụ dạy dỗ cũng phải có đến tám chín cái xếp một cách chỉnh tề.Phẩm loại cũng cực kỳ phong phú lại đầy đủ, những thứ đặt ở nơi đây có thể sánh ngang với một cái viện bảo tàng SM nhỏ.Sau lưng giá sách màu đen kia là một gian thư phòng nhỏ, trên giá sách bằng gỗ thật kia đặt rất nhiều sách, hoàn chỉnh mà che kín toàn bộ bốn mặt của vách tường."Những lúc không huấn luyện, ngươi có thể sang đây đọc sách."Tiên sinh nắm lấy tay cậu, trong lòng bàn tay tỏa ra nhiệt độ của tiên sinh.Trái ngược với giọng nói đầy băng lãnh không mang theo cảm xúc kia.Khúc Xuyên lén lút liếc mắt nhìn vào căm phòng bên trong cánh cửa kim loại vừa dày vừa nặng kia một chút."Tạm thời nơi này không thể đi vào."Anh chú ý đến ánh mắt của cậu khẽ dừng ở nơi đó một chút bèn nhẹ nhàng nói cho cậu biết.Khúc Xuyên ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi sẽ không vào đâu thưa tiên sinh.""Ngoan." Tiêu Hành sờ sờ cái lỗ tai ửng hồng mềm mại của cậu.
"Ngươi không cần phải hiếu kỳ, chờ đến khi ta cảm thấy có thể thì ngươi sẽ biết nơi đó là gì."Tiên sinh nói cậu rất ngoan...Tim khẽ đập nhanh, hàng lông mi đen nhánh nhẹ nhàng buông xuống, Khúc Xuyên cảm thấy trước ngực cậu dần nóng lên.Cậu thích được tiên sinh khích lệ....Tiêu Hành ngồi xuống cái ghế đặt trước cửa sổ trong thư phòng, vỗ vỗ đầu gối mình ý bảo Khúc Xuyên đi qua dựa lên trên chân anh.Ngoài cửa sổ là từng làn tuyết băng lãnh bay qua, bên truyên cửa sổ còn ngưng kết một tầng hơi ẩm.Thế giới bên ngoài bị phản chiếu trở nên mông lung mà yên tĩnh.Khúc Xuyên thoải mái gối lên trên đầu gối của tiên sinh.Cậu cảm thấy có chút uể oải, rất nhanh đã mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.Dưới ánh mặt trời nhu hòa lộ ra thân thể trắng bệch cùng với vô số vết thương ngang dọc.Cũ mới nông sâu đan xen vào nhau tựa như mặt đất vì thiếu nước cực độ mà trở nên rạn nứt, cần phải có một trận mưa thật lâu mới có thể cung cấp đủ nước mà khiến những hạt giống đặt bên dưới nở hoa.Tiêu Hành ôm Khúc Xuyên đang ngủ say trở về phòng.Anh tự nói với bản thân rằng ngày hôm nay vậy là đủ rồi không thể quá nóng vội được.Thời điểm nằm dài trên giường, Khúc Xuyên có chút mê man mà trợn tròn mắt.
Thời điểm nhìn thấy anh mới mở miệng nói một cách ngọt ngào: "Tiên sinh ngủ ngon."Việc sinh hoạt trường kỳ bên dưới tầng hầm không thể thấy ánh mặt trời khiến cho Khúc Xuyên rất trì độn với thời gian.
Cậu cho là chỉ cần bản thân buồn ngủ vậy thì nhất định là trời đã tối rồi.Có điều hiện tại khôn phải là buổi tối.
Ngoài cửa sổ tràn ngập một mảng trắng thuần sạch sẽ.Tiêu Hành nở nụ cười, nhưng vẫn khắc chế độ cong nơi khóe môi.Câu nói "Tiên sinh ngủ ngon" thực sự quá mức ngọt ngào trong trẻo.Không nhịn được ý nghĩ muốn xoa xoa cậu, đầu ngón tay thon dài thuận theo suy nghĩ của anh mà dần chui vào bên trong tấm chăn.Đầu ngón tay mang theo sự ôn nhu xoẹt qua làn da cậu, lực đạo có chút ẩn nhẫn.Anh ấy quá ngoan.Tiêu Hành không muốn đánh thức cậu....