Khẩu Thị Tâm Phi Full

Lăng Phi quả nhiên nói được làm được.

Hắn đã nói sẽ không quấn lấy Luyện Thiên Sương, liền cố gắng hết sức thu liễm ánh mắt, không nhìn tới người trong lòng bên kia một cái liếc mắt. Hơn nữa thương thế đã chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, liền bắt đầu đi sớm về muộn, ngày ngày chạy không thấy bóng dáng.

Lúc này Lăng tiểu quai mới vừa học được bò tới bò lui, thích nhất bò từ đầu này đến đầu kia cái giường, động tác xoay người một lần lại nhanh hơn một lần, không ai trông không được.

Cho nên tuy rằng Luyện Thiên Sương đầy bụng tâm sự, nhưng cũng không có cách nào tìm Lăng Phi để hỏi cho rõ ràng, chỉ là mỗi lần gặp mặt, đều cảm giác người trước mắt này càng ngày càng không thích hợp, không những sắc mặt tái nhợt, ngay cả tươi cười đều ít hơn rất nhiều.

Là bởi vì bị hắn cự tuyệt sao?

Luyện Thiên Sương nhớ tới bộ dáng Lăng Phi mặt mày cợt nhả hồi trước, hơi một tí liền chế nhạo người khác, thực cảm thấy không thể hiểu nổi. Vừa hối hận không rõ tại sao, lại vừa mắng chửi người nào đó không có tiền đồ.

Không phải chỉ là bị từ chối mấy lần thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?

Gã kia hẳn là nên cố gắng nỗ lực kiên trì không ngừng mới đúng, nào có đạo lý đơn giản từ bỏ như vậy. Nhớ ngày đó lúc bọn họ cùng theo đuổi Đỗ Như Âm, cũng không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần.

Luyện Thiên Sương trong lòng còn giận, cho nên tiếp tục hơn nửa tháng, cơ hồ không cùng Lăng Phi nói chuyện nhiều, chỉ lúc ngẫu nhiên chạm mặt, mới làm bộ không chút để ý mà hàn huyên vài câu.

"Ê, ngươi gần đây đang bận gì vậy?"

"Phụ cận ngọn núi kia không tồi, tùy tiện đi dạo."


"Thế không phải là bị tinh quái trên núi mê hoặc mất rồi à?"

"Ha ", Lăng Phi nghe thấy thì cười rộ lên, đưa mắt nhìn Luyện Thiên Sương, tình ý trong ánh mắt đó, thật sự là giấu cũng không giấu được, nhẹ nhàng hỏi lại, "Làm sao có thể được?"

Luyện Thiên Sương nhất thời không nói nên lời.

Hồi bọn họ tranh phong tương đối, có thể từ hừng đông đánh tới tối trời, lại từ tối trời nháo đến hừng đông, ai ngờ hiện tại lại tới nỗi không có lời nào để nói.

Lăng Phi thấy Luyện Thiên Sương không có động tĩnh gì, liền cúi thấp đầu, xoay người lại muốn xuất môn.

Trái tim Luyện Thiên Sương giật nảy, cái loại đau nhức đó lại nổi lên, vội vàng nói câu được câu không: "Hài tử cũng không phải của một mình ta, ngươi không thể cứ lười biếng."

"Thật có lỗi, ta sẽ cố gắng hết sức trở về sớm."

"Vết thương trên cánh tay...... Đã khá lên chưa?"

"Ừ, chỉ là cử động nhắc lên không quá dễ dàng." Dừng một chút, hàng mày cong cong cười lên một chút, khinh miêu đạm tả(giọng điệu qua loa) nói, "Có lẽ ngươi nói đúng, vẫn là đổi thân thể mới thì tốt hơn."

Giọng nói kia trầm thấp khàn khàn, mơ hồ hàm chứa vô tận tịch mịch.

Ngày trước tình nguyện bị thương thống khổ bao nhiêu cũng không chịu đổi thân thể này, là bởi vì một câu thích hắn thuận miệng nói, mà hiện tại đột nhiên nói phải đổi, là có ý gì?

Luyện Thiên Sương thái dương nhức đau, tựa hồ đã biết đáp án, lại tựa hồ cái gì cũng không rõ, chỉ theo trực giác kéo lấy cánh tay Lăng Phi, bật thốt lên: "Không được đổi."

"A? Vì sao?"

"Ta nói không được là không được, cần phải giải thích với ngươi sao?" Luyện Thiên Sương nheo nheo mắt, biểu tình hung tợn, dáng vẻ rất có hơi bị hung tợn khủng bố, nhấn mạnh từng chữ một, "Với cả, hôm nay không được ra ngoài, ở nhà trông con thằng bé cho ta."

"Ấy, Luyện tiểu xà......"

"Câm miệng!"

Luyện Thiên Sương vừa nói, vừa đem Lăng tiểu quai ôm lại dúi vào trong ngực Lăng Phi, sau khi nhìn trái nhìn phải khắp một lượt, vừa lòng gật gật đầu, nói: "Hôm nay đến phiên ta đi ra ngoài chơi, ngươi cũng đừng đi đâu cả, ở chỗ này chờ ta."

Lăng Phi ngơ ngác, lộ ra chút biểu tình khó xử, nhưng cuối cùng chỉ là ôn hòa cười cười: "Được, ta chờ ngươi."

Thấy tiếu dung quen thuộc này của gã, gương mặt Luyện Thiên Sương thật sự nóng lên, không nhịn được vươn tay ra, ở trên khuôn mặt không dễ coi của Lăng Phi nhéo một cái. Sau đó chợt nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, nhớn nhác vung tay, liền quay đầu đi mất.


Sau khi bước ra khỏi cửa phòng, Luyện Thiên Sương mới cảm thấy hô hấp dồn dập, nơi đầu ngón tay không ngừng truyền đến xúc cảm nóng rực.

Rõ ràng là một cái mặt khó coi như vậy, tại sao mình lại không nỡ để Lăng Phi đổi xác? Một thoáng vừa nãy kia, thậm chí còn nghĩ muốn thân cận......

Trời!

Hắn rốt cuộc mắc bệnh gì? Trúng cái độc gì?

Luyện Thiên Sương là vì giữ Lăng Phi lại mới nói muốn đi ra ngoài chơi, lúc này tự nhiên không có chỗ để đi, sau khi do dự một lát, đột nhiên thi triển pháp thuật, về tới phụ cận thành Tô Châu.

Trong thành vẫn náo nhiệt lạ thường.

Luyện Thiên Sương tùy tiện tìm một nhà y quán, không để ý quy củ nhảy vào từ cửa sổ, trường kiếm vung lên, đem tất cả người tới khám bệnh chạy hết ra ngoài.

Lão đại phu trong quán còn tưởng gặp phải cướp, sợ tới mức run rẩy toàn thân, liên tục hô to: "Đại hiệp tha mạng!"

Luyện Thiên Sương lười nhiều lời, chỉ lấy ra đĩnh bạc để lên bàn lắc một cái, hai tay ôm cánh tay nói: "Chữa bệnh."

Lão đại phu lúc này mới trấn định lại, vụng trộm nhìn hắn vài lần, thật cẩn thận nói: "Đại hiệp thoạt nhìn trung khí mười phần, không giống như người có bệnh."

Luyện Thiên Sương trừng mắt nhìn, biểu tình lạnh lùng như băng(lãnh nhược băng sương).

"Khụ khụ, " lão đại phu lập tức thức thời sửa miệng, "Không biết công tử không thoải mái chỗ nào? Lão phu trước tiên thay ngươi bắt mạch......"

"Không cần, ngươi nghe ta nói là được rồi." Luyện Thiên Sương không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, châm chước hồi lâu mới nói, "Ta...... Không đúng, nếu người nào đó trong lòng luôn nghĩ tới một người khác, lúc nhìn thấy hắn tay chân sẽ nóng lên, lúc không gặp được thì ngực lại khó chịu, thấy hắn bị thương sẽ đau lòng, thấy hắn và người khác ở bên nhau sẽ sinh khí...... Đây là tật bệnh gì?"
5

"Mặt đỏ tai nóng?"


"Ừm."

"Tâm thần không yên?"

"Ừm."

"Ồ, chiếu cách nói này của công tử, hình như là bệnh tương tư." Lão đại phu vuốt râu, rung đùi đắc ý nói, "Lão phu làm nghề y nhiều năm, đối các loại nghi nan tạp chứng đều có tâm đắc, nhưng duy chỉ mỗi bệnh tương tư, thật sự không có thuốc chữa."
1

Vừa dứt lời, Luyện Thiên Sương cũng không dám tin mở to hai mắt, cả giận nói: "Nghĩa là nói...... Ta thích tên khốn đó?"

Lão đại phu nghiêm túc gật đầu.

Sao lại có thể? !

Luyện Thiên Sương hắn cũng không phải chưa từng rung động, ngày xưa khi thích Đỗ Như Âm, cũng không có cái đức tính loạn thất bát tao này. Nhất định là lão lang băm nhân loại này khám sai rồi, hắn chỉ bị trúng độc mà thôi.

Hắn đối Lăng Phi...... Tuyệt đối không có khả năng!

Luyện Thiên Sương cảm giác đáy lòng như có thứ gì đó vỡ òa, sắc mặt thay đổi liên tục, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi vặn vẹo, đột nhiên một quyền đánh hỏng cửa sổ kế bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói bậy linh tinh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận