Khẩu Thị Tâm Phi Full

Luyện Thiên Sương hận không thể một kiếm chém chết hắn.

Lăng Phi đương nhiên cũng biết rất rõ, sau một hồi đắc ý, liền đem thanh kiếm gánh trên vai, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Hai con chim một đỏ một tím ở trong lòng bàn tay hắn thình thịch giãy dụa, hắn cũng không để ý chút nào, ngược lại tâm tình thật tốt khẽ hát, cho dù đi được rất xa, cũng nghe được hắn nói khoác tiểu xà nhà ta thế này thế nọ.
2

Trong lòng Luyện Thiên Sương vừa tức vừa buồn bực, lại có chút buồn cười, cảm thấy mình thật ưa thích nhân loại này, mặc dù chỉ mới xa nhau nhưng lại cảm thấy không nở.

Bất quá hắn vô luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận, rất nhanh liền thu liễm nỗi lòng, vội vã bước đi, đi một hướng khác.

Dọc theo đường đi rất an tĩnh.

Bốn phía đen như mực, từ nội tâm lộ ra từng đợt hàn ý.

Luyện Thiên Sương vốn không thích chỗ này, hiện tại vô cùng chán ghét, chung quy cảm thấy giữa bóng tối tựa hồ cất dấu cái gì, làm toàn thân hắn không được tự nhiên.

Lẽ nào Bạch Thất Mộng còn có đồng bọn?

Luyện Thiên Sương chăm chú suy nghĩ một chút, cảm thấy không có khả năng đó, nếu thật có người như vậy, khi hắn và Lăng Phi hành động đã tóm lấy bọn họ rồi, sao lại cho phép bọn họ càn rỡ đến giờ? Hắn giờ chỉ hy vọng Lăng Phi thuận lợi vây hãm Bạch Thất Mộng, bọn họ sẽ mang theo tiểu quai tiếp tục chạy trối chết, bất quá nếu như thất bại... Luyện Thiên Sương hắn cũng không sợ.

Nghĩ, nhẹ nhàng giũ bạch cốt tiên trong tay.

Có lẽ sát khí trên người Luyện Thiên Sương quá nặng, con mắt của đang ngủ say Lăng tiểu quai chuyển động, chậm rãi thức. Lúc trước tiểu quai bởi vì trúng pháp thuật mới ngủ, lúc này còn có chút mơ mơ màng màng, vừa mở mắt bắt đầu oa oa khóc.


Luyện Thiên Sương không thể làm gì khác hơn là nén tính khí hống tiểu hài nhi(trẻ con).

Đến nước này rồi, hắn thật sự hối hận không đổi chỗ với Lăng Phi, sau một thời gian, quả thực so với thần thú Bạch Hổ kia Lăng tiểu quai còn đáng sợ hơn.

Luyện Thiên Sương một bên nghĩ, một bên liền đem hết thảy sai lầm đổ cho Lăng Phi, mắng to người nào đó 'thành sự bất túc, bại sự hữu dư(bại nhiều hơn thành công)' đem hết thảy phiền phức đều ném cho hắn.

Đang mắng hăng say, bên tay đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Phụ cận quả nhiên có nhân!

Luyện Thiên Sương cực kỳ cảnh giác, lập tức nhìn về phía đó, trầm giọng quát lên: "Ai đó?"

Không ai lên tiếng trả lời.

Chỉ vô cớ nổi lên một trận âm phong(gió lạnh), trong nháy mắt chung quanh trở nên lạnh thấu xương.

Luyện Thiên Sương chậm rãi híp mắt lại.

Mà Lăng tiểu quai cũng ngừng khóc, vững vàng níu lại cổ áo của Luyện Thiên Sương, con ngươi đen nhánh chuyển động, dáng dấp cực kỳ khả ái.

Luyện Thiên Sương bất ngờ cười cười, nhẹ nhàng sờ đầu của hắn, nói: "Đừng sợ, cha làm phép cho ngươi coi."

Nói, một ngọn lửa màu xanh lam hiện lên trong lòng bàn tay, ngọn lửa chợt bay đi, sau đó ở giữa không trung lan rộng, trong chốc lát ánh lửa nổi lên bốn phía.

"Nha nha!"

Lăng tiểu quai thấy thế, vui vẻ vỗ tay, mơ hồ không rõ gọi, vẻ mặt hưng phấn.

Luyện Thiên Sương nhất thời không biết nói gì.

Tiểu quỷ này tại sao lại thích mấy thứ này? Cũng khó trách Thiên giới phái người đuổi giết hắn, tương lai nhất định là một cái đại ma đầu.

Hắn một bên thở dài, một bên nhờ ánh lửa thấy được bóng người núp phía sau loạn thạch, biến sắc, hung hãn vung tiên.

"Ba!"


Sau khi vang lên giòn giã, một tiên này chưa đánh thật(thăm dò thực lực đối phương chứ chưa đánh thật).

Luyện Thiên Sương cảm thấy kỳ quái, đang muốn vung tiên lên, đã thấy một đạo hắc ảnh 'vùn vụt' bay tới trước mặt hắn, mở miệng hỏi: "Luyện công tử?"

Quỷ?

Luyện Thiên Sương chăm chú nhìn kỹ, nhưng ngoại trừ hắc ảnh, cái gì cũng không thấy rõ, cho nên phòng bị nắm chặt tiên, hỏi: "Ngươi là ...?"

"Quỷ Vương đại nhân nhượng ta ở đây đợi Luyện công tử."

"Ngươi là thuộc hạ của Lăng Phi?"

Hắc ảnh run lên, mơ hồ đang gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng thấm thoát, còn mang theo tia run rẩy: "Đại vương sợ Luyện công tử không tìm được lối ra, cho nên nhượng ta dẫn đường."

"A? Tên kia nhưng không có đề cập với ta?" Luyện Thiên Sương nhíu mày suy tư một chút, khẳng định hắc ảnh này không có uy hiếp đến hắn, mới thu hồi tiên, nói, "Quên đi, ngươi dẫn đường đi."

Nhưng hắc ảnh không có di chuyển, chỉ nhìn bạch cốt tiên trong tay Luyện Thiên Sương, hỏi: "Đại vương đã dẫn Bạch Hổ vào Tà Quỷ trận(cái này ta chém) rồi?"

Tà Quỷ trận?

Luyện Thiên Sương chưa từng nghe qua trận pháp này, liêu tưởng là đề cập đến cạm bẩy, vì vậy gật đầu, nói: "Không sai."

Sau khi nghe câu trả lời, đoàn hắc ảnh kia lại run rẩy thêm một lần, chậm rãi xoay người, hướng hướng khác thật sâu nhìn một cái. Mà hàn ý xung quanh cũng theo đó tăng lên vài phần, âm phong(gió lạnh) vù vù thổi, khiến người khác vô cùng khó chịu.

Luyện Thiên Sương cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể hỏi thêm chuyện của hắc ảnh, chỉ bế Lăng tiểu quai đứng một bên chờ. Thẳng đến đoàn hắc ảnh kia lần nữa bay đi, chậm rãi dẫn đường ở phía trước, hắn chỉ có thể nhanh đi theo.


Dọc theo đường này vẫn là thất quải bát loan(bảy quẹo tám rẽ), may mà không có xảy ra chuyện gì.

Trong lúc(là kỳ gian, nhưng này ta không hiểu nên để vậy), Luyện Thiên Sương mơ hồ nghe hai tiếng hổ gầm truyền từ nơi nào đó, như ảo như thật, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn không. Trong lòng hắn lo lắng cho Lăng Phi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, thẳng đến rời khỏi sơn động, chỉ hướng đoàn hắc ảnh kia gật đầu, nói: "Được rồi, ta ở đây chờ Lăng Phi là được."

Dựa vào ước hẹn của bọn họ, vô luận thành công hay thất bại, Lăng Phi hẳn là chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.

Nhưng hắn vừa mới nói xong, đoàn hắc ảnh kia liền ngẩng đầu lên, trên gương mặt hiện lên tia bối rối, riêng đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ, nhẹ nhàng nói: "Chờ? Luyện công tử hà tất gì đợi đại vương?"

"Có ý gì?" Luyện Thiên Sương phát hiện bát quái trong giọng nói của hắn, mí mắt nhảy nhảy, cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng lần nữa.

Hắc ảnh cúi đầu lần nữa, tiếng nói vẫn là lơ lửng vô định, chậm chạp nói: "Tà Quỷ trận vừa mở, đại vương tất nhiên sẽ không ra được nữa."

Luyện Thiên Sương ngẩn ngơ, trong chốc lát không tiếp thu được những lời hắc ảnh nói.

Thẳng đến phía sau truyền đến tiếng vang ầm ầm, hắn mới chợt phục hồi tinh thần, hai mắt một mảnh đỏ đậm, xoay người chạy ngược về.

Thế nhưng đã muộn.

Cự thạch nhao nhao rơi xuống, rất nhanh đã chắn lại cửa hang động, mặt đất dưới chân không ngừng lay động, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Nhất thời, sơn băng địa liệt(núi lở đất mòn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận