Khẩu Thị Tâm Phi Full

Bạch Thất Mộng kinh ngạc không nói thành lời.

Lăng Phi liền cười thay hắn đáp: "À, được rồi, ngươi là tận mắt nhìn thấy. Bất quá một số thời khắc, tận mắt thấy cũng chưa hẳn là chính xác, có lẽ là thủ thuật che mắt của người khác thì sao?"

Bạch Thất Mộng là loại người nào, vừa nghe xong, lập tức hiểu chỗ kì diệu trong đó. Nhưng hắn lại không hờn không buồn bực, ngược lại vỗ tay cười nói: "Thì ra là thế. Lúc trước ngươi bị trọng thương, bộ dạng sắp hấp hối tới nơi, căn bản là giả để gạt ta, vì chính là muốn dẫn ta vào bẫy này. Bất quá thủ thuật che mắt bình thường nhưng không lừa được ta, ngươi chắc đã phân ra nhất hồn nhất phách trước, yên lặng giấu ở một nơi nào đó, chờ sau khi ta mắc mưu, lại nghĩ cách thu hồi lại."

Mấu chốt trong này nói rất sơ sài, nhưng nếu thật muốn làm đến bước này, cũng là rất bất chấp nguy hiểm. Dù sao hồn phách vật như vậy không thể đem ra đùa, không cẩn thận, sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ siêu sinh.

Hơn nữa đem nhất hồn nhất phách giấu ở đâu, cũng tuyệt đối là một nan đề. Nếu giấu gần, sợ rằng sẽ bị người nhìn thấu, nếu giấu xa, lại không cách nào đúng lúc thu hồi, phải tính toán cẩn thận mới được.

Như vậy xem ra, nam tử trước mắt này thật gan dạ, sáng suốt hơn người.

Bạch Thất Mộng âm thầm cảm khái trong lòng, không khỏi nhiều nhìn Lăng Phi vài lần, mở miệng khen: "Các hạ thật sự có bản lĩnh."

"Căn bản chỉ là đánh cược một lần." Lăng Phi nhìn Luyện Thiên Sương đứng ngay bên cạnh, trong con ngươi chan chứa nhu tình, hơi hơi cười yếu ớt, "Ta chẳng qua là may mắn thắng mà thôi."

"Thật không? Ta thấy thắng bại khó phân." Lúc trước Bạch Thất Mộng thấy rất kinh ngạc, nhưng chỉ là trong chốc lát, liền khôi phục tinh thần, giữa lông mày đào hoa bay loạn, "Cho dù hồn phách ngươi không tổn hại, khi phát động Tà Quỷ trận cũng hao tổn không ít linh lực, sao có thể là đối thủ của ta?"


Nghe vậy, Lăng Phi chậm rãi khều một bên lông mi, hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết Tà Quỷ trận là do ta phát động?"

"Ngươi có ý gì?" Bạch Thất Mộng đột nhiên biến sắc.

Lăng Phi nhưng cười không đáp, chỉ nhẹ nhàng búng ngón tay.

Chỉ trong nháy mắt, âm hàn khí trong sơn động lại tăng lên vài phần.

Nguyên bản một mảnh đen nhánh trên vách núi bất thình lình hiện lên một tia u quang, mang theo hàn ý làm lòng người khiếp sợ, dần dần chiếu sáng nửa bên gò má Lăng Phi. Trên gương mặt hắn thủy chung treo một nụ cười tao nhã yếu ớt, đáy mắt lại hiện lên tia sáng nội liễm, nhẹ nhàng nói: "Những thủ hạ này của ta mặc dù chỉ là cô hồn dã quỷ, lại có thể trong một tháng ngắn ngủi, đem sơn động bình thường này biến thành một nơi âm hàn, cũng giúp ta bày Tà Quỷ trận vây khốn Bạch Hổ đại nhân, bản lĩnh không tồi a!?"

Bạch Thất Mộng ngẩn ngơ, nhíu lại lông mi không nói lời nào, hai nữ tử bên cạnh nhưng lại bắt đầu la hét.

"Âm hiểm hạ lưu!"

"Hèn hạ vô sỉ!"

"Bạch Hổ đại nhân, người này căn bản là đang lừa ngài, trước khi đánh cược không giữ lời!"

"Đúng, tuyệt đối đừng trúng bẫy của hắn!"

Lăng Phi nhưng không để ý chút nào, mỉm cười phất phất tay, u quang liền ẩn vào vách núi lần nữa, phảng phất như chưa phát sinh cái gì, tất cả lại trở nên yên tĩnh.

"Bạch Hổ đại nhân có thay đổi chủ ý không?"

"Là ta sơ sót, chỉ cảm thấy âm khí trong sơn động này quá nặng, không ngờ lại có phục binh(quân mai phục)." Dừng một chút, trực tiếp nhìn Lăng Phi, "Xem ra biệt danh Quỷ vương chung quy không phải là hư danh, hôm nay nếu như ta đổi ý, chỉ sợ cả đời cũng không thể rời khỏi nơi này."

"Bạch Hổ đại nhân quả nhiên thức thời, đã như vậy, chúng ta liền động thủ đi."

Nói, giơ kiếm lên chỉ phía trước, khí thế hơn người.


Đến tận lúc này, Bạch Thất Mộng chỉ thoáng thu liễm thái độ phong lưu, "Đùng" khép lại chiết phiến trong tay, bày ra tư thế ứng chiến.

Nhưng Lăng Phi vừa mới vung kiếm ra, Bạch Thất Mộng còn chưa kịp giơ lên chiết phiến ngăn cản, viên minh châu trên trán hắn chợt phát sáng, chợt phóng xuất ánh sáng lóa mắt.

Mọi người đều sửng sốt.

Đến khi phục hồi tinh thần lại, trong quang ảnh dần dần hiện ra một đạo nhân ảnh - đó là một hắc y nam tử trẻ trung, tướng mạo thanh tú, nhưng khí chất ôn hòa trầm tĩnh, cả người như che đậy một tầng ánh sáng nhàn nhạt, làm người ta nhịn không được xem thêm vài lần.

"Lưu Quang?" Sau khi Bạch Thất Mộng thấy hắn, lập tức kêu lên, giơ tay lên vuốt ve hạt châu trên trán, lo lắng thở dài nói, "Ngươi quả nhiên đã theo tới."

"Bạch Hổ đại nhân ở đây, ta có thể không đến sao?"

"Nhưng..."

"Thuộc hạ tự ý rời cương vị, sau khi trở về sẽ lãnh phạt."

Nam tử được gọi là Lưu Quang nét mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói vài câu, liền quay đầu nhìn về phía Lăng Phi trầm giọng nói: "Bạch Hổ đại nhân lời hứa ngàn vàng, nếu đã đáp ứng đánh cược với các hạ, tự nhiên sẽ không đổi ý. Nhưng việc này có quan hệ trọng đại, vị tiểu công tử kia một thân ma khí, nếu tùy tiện bỏ qua, Thiên giới chắc chắn sẽ truy cứu. Cho nên, liền do ta thay Bạch Hổ đại nhân ứng chiến a!?"

"Ngươi?"


"Không sai." Lưu Quang rũ tròng mắt xuống, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, "Sau khi luận võ, vô luận ai thắng ai thua, hậu quả đều do một mình ta gánh chịu."

Thân hình hắn thực sự đơn bạc và mỏng manh, nhưng lúc này đứng yên lặng nới đó, lại phảng phất như có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.

Lăng Phi bất ngờ nheo lại mắt, tỉ mỉ quan sát hắn một phen, suy nghĩ thiên hồi bách chuyển(quay đi quay lại trăm ngàn lần), không đáp lời nào.

Bạch Thất Mộng luôn đứng ở đó xưa nay trấn định ung dung, cho dù biết mình bị lừa, cũng không lộ chút buồn bực, lúc này lại biến sắc, bật thốt lên: "Lưu Quang, ngươi nổi điên làm gì? Chỉ dựa vào một mình ngươi, làm sao đè xuống chuyện này? Lẽ nào... Lẽ nào ngươi muốn đi cầu người kia?"

Hắn vẫn chưa nói ra danh tự(tên) của người đó, nhưng sau khi Lưu Quang nghe thấy, mặt lại trắng thêm vài phần, bả vai hơi run lên, trầm giọng nói: "Ta sẽ không đi gặp hắn."

"Chúng ta hiện nay không có phần thắng nào, nếu ngươi thay ta ứng chiến, chắc chắn sẽ bị Thiên giới trách phạt, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm." Bạch Thất Mộng càng nói càng sốt ruột, hoàn toàn mất đi bộ dạng phong lưu lúc trước.

 Nhưng Lưu Quang vẫn là mặt không đổi sắc, mím môi cười cười, nói: "Có câu nói này của Bạch Hổ đại nhân, liền đáng giá."

Hắn tựa hồ như một người không hay cười, cho nên chỉ cười như vậy, ngũ quan thanh tú trở nên nhu hòa, trên người lại hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như viên minh châu khảm trên trán của Bạch Thất Mộng, tỏa ra ánh sáng lung linh, ôn nhuận động nhân.
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận