Cuối cùng Yến Chân phải vuốt mông ngựa*, hôn hôn rồi lại ôm ôm mới dỗ được bạn trai mình vui vẻ lại.
(*Nịnh nọt)
Không biết có phải là vì duyên phận hay không, mà hai người Y Hạo gặp mặt xong đều tỏ ý vừa ý nhau.
Sau đó Yến Chân lại nhận ra mình bị Tư Tắc hố rồi. Rõ ràng là anh hận không thể lập tức ghép đôi Y Hạo với đàn chị kia.
Nghe đàn chị kể, lúc đó Tư Tắc nói với chị ấy: "Mau giải quyết anh ta đi. Đừng để anh ta lảng vảng trước mặt bạn gái em nữa."
Suýt chút nữa chị đã phì cười: "Hóa ra em cũng là một bình dấm chua* nha, bị OOC rồi à."
(*Chỉ người hay ghen)
(*Out of character: tính cách biến đổi, không như thiết lập ban đầu)
Yến Chân tức đến nỗi muốn nhét ớt cay cho anh ăn. Người gì đâu mà âm hiểm!
Một trận mưa xuân lại qua, thời tiết cũng dần ấm lên.
Hôm nay là sinh nhật Tưởng Âm Âm. Yến Chân và Nhậm Khởi Phi cùng đi mua bánh sinh nhật về kí túc xá.
Cổ Lệ Mễ Nhiệt cầm một cái khăn quàng cổ. Thấy hai cô bước vào liền vẫy vẫy tay, "Nhìn này, là bạn trai Âm Âm đan đó."
!!!
Hai người đều rất bất ngờ. Đọc Full Tại .vn
Yến Chân đã từng gặp bạn trai của Tưởng Âm Âm. Dáng người cao lớn, một chàng trai người Đông Bắc điển hình. Bỗng cô tưởng tượng ra cảnh một nam sinh to con bắt chéo chân, vừa xem hướng dẫn vừa đan khăn quàng cổ. Gió thổi êm đềm, năm tháng bình yên.
Nhậm Khởi Phi thì thầm: "Món quà này cũng đặc biệt ghê. Bình thường chẳng có bạn trai nào làm được cả." Không, có nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ tới ấy chứ.
Tưởng Âm Âm nhận lấy khăn quàng từ Cổ Lệ Mễ Nhiệt, cẩn thận cất vào ngăn tủ, "Mặc dù bây giờ chưa dùng đến, nhưng có thể cất tới mùa đông dùng."
Nhậm Khởi Phi và Cổ Lệ Mễ Nhiệt ôm chầm lấy nhau, xoa xoa cánh tay tự an ủi. Ầy, sao họ lại ngửi thấy mùi chua của tình yêu vậy.
Tưởng Âm Âm lườm hai cô một cái, sau đó quay qua hỏi Yến Chân: "Hình như sắp tới sinh nhật Yến Yến đúng không? Đại thần có nói sẽ cho cậu niềm vui bất ngờ gì không?"
Yến Chân lắc đầu. Hình như cô chưa nói cho Tư Tắc biết sinh nhật mình ngày mấy. Mà Tư Tắc cũng không có hỏi cô.
Cô ra đời vào Tiết Cốc Vũ*, mưa rào nặng hạt, là thời điểm tốt nhất cho vạn vật sinh trưởng. Khi còn bé, nhà cô thường tổ chức sinh nhật theo lịch âm cho cô. Đến khi vào đại học mới chuyển qua lịch dương để tiện nhớ.
(*Tiết khí thứ 6 trong 24 tiết khí trong năm, cũng là tiết khí cuối cùng của mùa xuân, đánh đấu bước chuyển mình vào hè của thời tiết và đất trời.)
Nhẩm tính một chút, khoảng chừng một tuần nữa là đến rồi.
Yến Chân hơi buồn bực, lỡ lúc đó Tư Tắc thật sự quên sinh nhất của cô thì sao?
Làm sao để nhắc khéo cho anh biết đây? Hay là cứ trực tiếp nói, "Ha ha, bạn trai à, sắp tới sinh nhật em rồi đó"? Không được, không được! Nghe cố ý quá. Như vậy thì sao làm giá được.
Yến Chân lấy điện thoại mở Baidu lên hỏi, rất nhanh đã có mấy người trả lời.
Lầu một: [Thêm QQ đi nha. Sau đó thiết lập thông báo sinh nhật, đến lúc đó sẽ tự thông báo!]
Pass! Tư Tắc đâu có dùng QQ đâu.
Lầu hai: [Cứ nói thẳng đi. Tình yêu chân chính là phải dùng con người thật của mình đối xử với người kia~]
Pass!
Lầu ba: [Cái này còn cần nói à?]
Anh trai à, ngầu đấy.
Lầu bốn: [Hai người thật lòng yêu nhau thì sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà chia tay!]
... Hội chứng tuổi dậy thì à.
Yến Chân tắt điện thoại đi, suy nghĩ một lát, đem tia hy vọng cuối cùng đặt lên ba vị quân sư bên cạnh, "Tư Tắc còn chưa biết sinh nhật tớ ngày nào. Có cách nào nói cho anh ấy biết mà không quá lộ liễu không?"
Nhậm Khởi Phi: "Cái gì? Yêu nhau lâu vậy rồi mà đại lão không biết sinh nhật cậu à?"
"..." Yến Châm im lặng một lúc, "Hình như tớ cũng không biết sinh nhật anh ấy."
Bình thường cũng đâu nghĩ tới mấy chuyện đó đâu!
Cổ Lệ Mễ Nhiệt: "Cứ nói thẳng ra đi." Đọc Full Tại .vn
Tưởng Âm Âm: "Hay là cậu hỏi sinh nhật đại lão ngày mấy đi, rồi tra xem thuộc cung hoàng đạo nào. Làm vậy đỡ ngại hơn nhiều. Lúc đó chắc chắn anh ấy sẽ hỏi sinh nhật cậu."
Hai mắt Yến Chân tỏa sáng: "Được đó được đó."
Cô lập tức mở điện thoại lên, áp dụng học một suy ba: [Bạn trai, anh cung gì?]
Điện thoại rung một cái, Tư Tắc: [Anh không tìm hiểu mấy cái đó.]
Yến Chân cười gian xảo: [Vậy sinh nhật anh ngày mấy, em tra cho.]
Tư Tắc: [8/8]. Tiên Hiệp Hay
Yến Chân: [Oa! Là cung Sư Tử nè. Em là Kim Ngưu á.]
Nhanh nhanh, mau hỏi cô cung Kim Ngưu là ngày mấy đi!
Nhưng kết quả, tin nhắn của Yến Chân như đá chìm đáy biển. Đối phương chẳng hề phản ứng lại.
A! Tức quá đi, đúng là không nên ôm hy vọng gì với trực nam mà!
Mắt thấy sinh nhật ngày càng gần, Yến Chân cũng không còn chờ mong gì nữa. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Dù có buồn cỡ nào thì vẫn phải sống tiếp mà.
Hai ngày trước sinh nhật, Yến Chân nhận được điện thoại của Tư Tắc. Anh nói mình phải tham dự hội nghị nghiên cứu với thầy giáo, khoảng ba ngày nữa mới về.
Yến Chân cúp máy. Nói không thất vọng là giả! Khi yêu con gái kỳ lạ như vậy đấy, luôn mong bạn trai lúc nào cũng có thể đoán đúng tâm tư của mình dù mình không nói, muốn cả hai ăn ý ngầm hiểu nhau.
Nhậm Khởi Phi lén nhìn sắc mặt Yến Chân, thấy cô vẫn bình tĩnh, do dự mấy giây rồi hỏi: "Đại lão nói gì vậy? Vẫn không nhắc gì đến chuyện kia ư? Hay hôm đó để bọn tớ tổ chức sinh nhật cho?"
Yến Chân thở dài. Đâu chỉ không nhắc đến thôi đâu, mà là không thấy bóng người, trực tiếp chạy đi nơi khác luôn rồi.
Hôm sinh nhật cô, lúc tan học giữa trưa, thầy hướng dẫn của Yến Chân gọi đến bảo cô có thư, nhắc cô đến lấy.
Yến Chân hơi khó hiểu. Chẳng phải bây giờ ai cũng dùng Gmail, Wechat, QQ à, còn ai gửi thư tay nữa chứ?
Lúc đến văn phòng, thầy hướng dẫn thấy cô liền cười như hoa nở, "Yến Chân, bài luận văn của em được đăng lên tập san trường rồi. Gửi em luôn nhé."
Yến Chân nhận lấy túi văn kiện. Lúc về kí túc xá vẫn thấy ảo diệu thật, gần đây cô đâu có gửi luận văn đâu.
Vào phòng ngủ Yến Chân mới mở ra xem. Nhậm Khởi Phi cũng tò mò lại gần.
Đúng là luận văn thật. Hơn nữa còn là luận văn toán học. Yến Chân hơi nghi ngờ, tim đập càng nhanh.
Rốt cuộc, khi cô mở ra, tác giả thứ nhất đề tên Tư Tắc, tác giả thứ hai đề tên Yến Chân.
"A!!!" Nhậm Khởi Phi kêu như chuột chũi, "Ông trời ơi! Đây là học bá lãng mạn trong truyền thuyết ư!! A! Khó thở quá nha."
Tiếng kêu quá to hấp dẫn Tưởng Âm Âm và Cổ Lệ Mễ Nhiệt tò mò lại xem có gì khiến Nhậm Khởi Phi như bị tra tấn thê thảm thế.
Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Tưởng Âm Âm trực tiếp cạn lời, "Quả nhiên không có so sánh không có đau thương mà. Đều là bạn trai, nhưng sao lại khác biệt đến vậy chứ?"
Cổ Lệ Mễ Nhiệt thêm dầu vào lửa: "Chẳng khác gì lấy tuyết trắng mùa xuân so với tiết mục cây nhà lá vườn cả."
Đôi mắt hình viên đạn của Tưởng Âm Âm phóng qua, "Tình đồng chí cùng phòng bấy lâu của chúng ta đã chết."
Nhậm Khởi Phi thở dài thườn thượt: "Ầy, ghen tị chết mất."
Lúc này Yến Chân không còn dư sức mà chú ý đến mấy đứa bạn cùng phòng nữa rồi. Bây giờ cô rất muốn gặp Tư Tắc, muốn hỏi anh sao biết sinh nhật cô, lại hỏi anh chuẩn bị bài luận văn này từ khi nào mà hoàn thành đúng sinh nhật cô vậy?
Cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu được tặng một món quà có tâm đ ến thế. Cảm động muốn khóc luôn.
Hội nghị nghiên cứu kia diễn ra vào ban ngày, không có dùng điện thoại. Vì vậy đến tối Yến Chân mới gọi điện cho Tư Tắc.
Lúc nối máy, câu đầu tiên Yến Chân nói là: "Ông nội nhà anh! Sao chuẩn bị quà lâu vậy rồi mà không thèm nói em một tiếng!"
Có biết là lúc đó tim cô như trên vỉ nướng không, lật qua lật lại nóng hừng hực cả lên! Tức chết cô mà!
Cảm giác cảm động lúc sáng đã bay hết không còn chút nào. Cô làm bạn gái chính là hay lật mặt như vật đó!
A.
Chuyện Tư Tắc ghi tên Yến Chân lên luận văn rất nhanh đã lan truyền rộng rãi. Diễn đàn trường học cũng thảo luận xôn xao.
Đa số học sinh đều chúc phúc hai người. Đương nhiên cũng có thành phần ghen tị, nói rằng thao tác này của đại lão đơn giản là một hòn đá ném trúng hai con chim thôi, chẳng tốn chút sức lực nào. Vừa nộp được luận văn, thuận tiện động tay một tí ghi thêm tên bạn gái vào thôi. Bài luận văn này có bắn đại bác cũng chẳng liên quan đến Yến Chân, chẳng có tí công dụng nào, nhất thiết phải gióng trống khua chiêng phóng đại như vậy à?
Nhưng mấy bình luận đó rất nhanh đã bị công kích bị thương khắp người. Cậu giỏi thì làm thử đi!
Về sau, tiêu chuẩn chọn bạn trai của nữ sinh thành phố S lại thêm một cái, phải yêu đến nỗi viết luôn tên các cô vào luận văn.
Vô số nam sinh khóc ngất trước màn hình máy tính.
Cuối tháng tư, cuốn sách cổ của Tư Tắc cuối cùng cũng sắp phục hồi xong.
Tựa như một bệnh nhân vốn được chuẩn bệnh là sắp chết lại đột nhiên chữa khỏi được, cuốn sách trước kia nát thành chục mảnh bây giờ đã chỉnh tề, gọn gàng nằm đó. Yến Chân bỗng thấy rất có cảm giác thành tựu.
Điện thoại rung lên mấy cái. Đọc Full Tại .vn
Yến Chân cầm lên, là số lạ. Màn hình biểu thị là số từ thành phố S, là số vùng nội địa.
Cô nhận máy, "Alo" một tiếng.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, "Yến tiểu thư phải không? Tôi là Phan Hồng Tài."
Nghe ông ta kể lại, trong nhà ông ta có một cuốn sách cổ tổ tiên truyền lại. Bởi vì không bảo quản tốt nên đã mốc hư hết lên, chỉ cần mở ra một cái thì sẽ rơi vãi vụn giấy đầy đất. Bạn bè giới thiệu Yến Chân cho ông ta, mong cô có thể giúp đỡ phục hồi lại, giá tiền cũng tùy ý cô.
Yến Chân hẹn gặp ông ta vào chiều ngày mai, vừa vặn thứ bảy cô không có tiết.
Nơi hẹn gặp cũng rất gần trường học. Yến Chân gặp được Phan Hồng Tài, khoảng chừng 45 tuổi, hói nửa đầu, hơi mập mạp.
Phan Hồng Tài cho Yến Chân xem sách cổ nhà ông ta.
Yến Chân quan sát một chút. Có vết ẩm mốc; rãnh sách có dấu hiệu bị mục nát và rách; ngoài ra còn bị mài mòn; trang giấy rõ ràng đã bị giòn, nhất là phần mép giấy.
Cô liệt kê các dấu hiệu của sách cho Phan Hồng Tài xong, tỏ ý không khó phục hồi. Nếu như tin tưởng thì cứ giao cho cô.
Phan Hồng Tài cười: "Đương nhiên là tin tưởng rồi. Chỉ là mong Yến tiểu thư có thể phục hồi nhanh một chút."
Yến Chân biểu thị không có vấn đề, cô sẽ cấp tốc làm.
Lúc về, Phan Hồng Tài còn khách sáo hỏi có cần đưa cô về không.
Yến Chân lễ phép từ chối: "Cảm ơn Phan tiên sinh. Chỗ này rất gần trường tôi, đi năm phút là đến, tự tôi về được."
Sau khi hai người tách ra, Yến Chân cầm sách đi bộ trên vỉa hè. Khi đi ngang qua một ngã rẽ, một chiếc xe hơi dừng lại, hai người đàn ông lao xuống cướp đồ trên tay cô rồi nhanh chóng leo lên xe. Vài giây sau, chiếc xa đã mất hút trong dòng xe cộ chen chúc.
Yến Chân chưa từng bị cướp bao giờ, sững sốt một lúc lâu. Chờ cô lấy lại tinh thần thì phát hiện mình không nhớ biển số xe. Chỉ còn cách lập tức báo cảnh sát, rồi lại gọi điện thoại cho Tư Tắc.
Lúc Tư Tắc và Phan Hồng Tài đến, Yến Chân đang ngòi trong đồn công an ghi lời khai.
Từ Tắc lại gần cô, thấy cô không bị thương mới yên tâm. Lại nắm tay cô, phát hiện tay cô lạnh buốt.
Phan Hồng Tài vừa tới đã rất kích động, khuôn mặt mập mạp run rẩy, nhờ các đồng chí cảnh sát hỗ trợ bắt nghi phạm, đây là bảo vật gia truyền của nhà ông ta đó.
Cảnh sát nhân dân ghi xong lời khai, để mấy người Yến Chân trở về đợi tin tức.
Trên đường về, Yến Chân không nhớ biển số xe của bọn cướp. Cho nên cảnh sát phải tra camera trên con đường kia, phát hiện đó lại không lắp camera. Hơn nữa lượng xe vào thứ bảy rất đông, tạm thời chưa tìm ra chiếc xe hôm ấy.
Tư Tắc sắp xếp lại manh mối Yến Chân nêu ra, cân nhắc một lúc mới chậm rãi nói: "Chắc chắn không phải là một vụ cướp bình thường, có lẽ là một âm mưu đã được dựng sẵn."
Bởi mọi chuyện quá mức trùng hợp