Khe hở hạnh phúc

Bà thấy được ai oán trong đôi mắt con gái, nhưng không có cách nào để tác thành. Bà Lã nói đúng, không phải là lỗi ở con cái, nhưng là con gái của bà, vừa sinh ra, đã mang theo nguyên tội.
“Vì sao không thể? Cho cháu một lý do.”
Mặc Ân đứng ra, hiểu được có những chuyện người đi trước không muốn họ biết chuyện đã trôi qua, và cũng rõ ràng hơn, câu chuyện kia đang ‘làm thịt’ tương lai của bọn họ. Mà anh không muốn ‘thúc thủ chịu trói’, không muốn trơ mắt để Tồn Ngải rời khỏi người mình.
“Hai đứa…không hợp.”
Đối với Mặc Ân, bà Trữ có cảm giác mình đã làm chuyện không phải, sao bà có thể không biết đây là một đứa trẻ tốt đến mức nào?
Năm ấy bà cùng nó đã nói chuyện, tinh thần trách nhiệm, phẩm giá tính cách, một người làm mẹ, đều rất vui mừng khi Mặc Ân làm con rể mình. Chỉ là…thật xin lỗi, hai đứa không thích hợp.
“Cô quên rồi sao? Trước khi cô cùng uncle xuất ngoại, cô đã giao Tồn Ngải cho cháu. Tại sao lúc đó chúng cháu thích hợp, bây giờ lại không hợp nữa?” Nhắc lại chuyện kia, có lẽ không công bằng với người đi trước, nhưng lúc này, Lã Mặc Ân lựa chọn chính mình cùng Tồn Ngải mà ích kỷ.
Bà Trữ nhìn con gái, rồi lại nhìn qua anh, cười thê lương.
Bà không phải là người xấu, lại làm ra một chuyện tồi tệ kinh khiếp nhất, báo ứng hẳn là nên đổ lên người bà mới đúng, sao có thể để con cái hứng chịu?
Bà nhíu mày, ánh mắt chuyển qua ông Lã. Một cái nhìn kia đã khiến vợ chồng nhà họ Lã có cảnh giác.
Không thể nào? Hay Tồn Ngải là…
Vợ chồng nhà họ Lã nhìn nhau, khi lại nhìn về phía bà Trữ, bà khẽ gật đầu. Bà biết họ đã nhìn ra. “Tóm lại, hai đứa không thể kết hôn. Tồn Ngải, nói tạm biệt Mặc Ân, không cần mang theo hành lý, chỉ cần cầm theo mấy món quan trọng là được rồi, mẹ cùng uncle chờ con bên ngoài.” Bà Trữ nắm tay chồng đi ra.
Tại sao, sao chỉ có mẹ được quyền quyết định.
Không được, không thể được. Chẳng lẽ mẹ không nhìn thấy, cô yêu anh, anh yêu cô, rời khỏi anh, cô không thể sống nổi dù chỉ một ngày hay sao?
Tồn Ngải quay sang nhìn, cầu cứu bà Lã, cô đã rất cố gắng mà.
Nhưng cả ông Lã, bà Lã vẫn chưa quay mắt nhìn cô. Bọn họ đều rất hỗn loạn, trái tim, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
“Cô Trữ, thực xin lỗi, cháu sẽ không để Tồn Ngải rời đi.” Mặc Ân đứng phía trước Tồn Ngải nói. Tồn Ngải là của anh, chuyện này, không ai có thể thay đổi được.
“Con cũng không muốn.” Tồn Ngải giữ chặt tay anh, cứng rắn nói với mẹ: “Mẹ vui con cũng muốn gả cho anh, mẹ không vui con cũng muốn gả cho anh, thích hợp hay không thích hợp là việc chúng con quyết định.”
“Tồn Ngải.” Bà Trữ gọi một tiếng.
“Con nghe không được. Nếu con chỉ mới mười lăm tuổi, mẹ có thể gạt con, dùng cái cớ ‘không thích hợp’, ‘Hai đứa bên nhau sẽ không hạnh phúc’ để thuyết phục con. Nếu con chỉ mới mười tám tuổi, mẹ có thể chặt đứt viện trợ kinh tế của con để ép con đồng ý.
Nhưng mẹ, con xin lỗi, con đã hai mươi sáu tuổi, và con cũng hiểu rõ một điều, trên thế giới này, người thích hợp với con nhất ngoại trừ anh thì không còn ai thích hợp với con nữa. Con chỉ muốn anh cho con hạnh phúc, con chỉ muốn ở bên người anh, cuộc sống của con chỉ cần có anh tham dự, người khác, không vào được mắt con.
Mẹ, mẹ có uncle, mẹ thật sự hạnh phúc. Năm đó cho dù con có luyến tiếc đến đâu vẫn buông để mẹ theo đuổi hạnh phúc của mình, bây giờ xin mẹ hãy công bằng với con, tác thành cho con và anh.” Chắc chắn, chắc chắn, ai cũng không thể giao động ý chí của cô được. Đời này, ngoại trừ anh, ai cô cũng không cần.
“Con sai rồi, hai đứa bên nhau chỉ có tội lỗi, không thể hạnh phúc.”
“Chuyện này xin cô giao cho cháu, cháu cam đoan hạnh phúc của Tồn Ngải.” Siết chặt bả vai Tồn Ngải, Mặc Ân hạ quyết tâm, cho dù người lớn hai bên không thể tác thành, anh vẫn không thể nghe theo.
“Hai đứa cố chấp làm cái gì? Hãy tin tưởng người lớn một lần, sau này sẽ không phải hối hận.” Bà Trữ thực không biết phải thuyết phục cả hai như thế nào.
“Chúng cháu cũng không hiểu, nhưng cô nói sai rồi, không phải chúng cháu cố chấp, mà là bảo vệ, chúng cháu muốn bảo vệ tương lai của chính mình, không thể chỉ vì cô nói vài câu là đã bỏ xuống tình cảm nhiều năm như thế.” Anh nói.
“Bảo vệ?” Bà thì thào.
Phát ra một tiếng cười khổ. Nhiều năm trước, mẹ Mặc Ân cũng từng nói như vậy, rằng cô ta muốn bảo vệ hôn nhân của mình, bảo vệ gia đình của mình. Quả nhiên là con ruột, bảo vệ ư…
Bà Trữ nhìn bà Lã, giọng điệu mỉa mai để lộ xót xa. Lắc đầu, bà nhẹ nhàng tới gần lòng chồng mình, nước mắt kiềm nén rốt cuộc cũng trào ra.
Nước mắt của mẹ khiến cho Tồn Ngải cảm thấy mình vô cùng có lỗi. Cô đi đến trước mặt mẹ, kéo tay bà. “Mẹ, con rất xin lỗi, nhưng con thực sự không có cách nào rời khỏi anh.”
“Nếu con còn coi mẹ là mẹ con thì cùng mẹ về Mỹ.” Quả thực bi ai, đến cuối cùng, bà chỉ có thể dùng tình cảm gia đình uy hiếp con gái mình.
Tồn Ngải cắn môi. “Mẹ, con rất hiểu mẹ đã hy sinh cho con như thế nào. Mẹ có thể không sinh con ra, mẹ có thể ích kỷ một chút, vứt con ở thùng rác, nhưng mẹ không làm. Vai mẹ là một gánh nặng, vừa là cha vừa là mẹ đơn thân, dùng hết tâm sức mình nuôi con, chăm sóc con, nếu không có uncle, con chỉ sợ cả đời này cơ hội thở dốc mẹ cũng không có. Con rất yêu mẹ, trong lòng mẹ hẳn là biết. Nhưng chuyện này, thực xin lỗi, con không thể làm theo lời mẹ được.”
“Con có thể không nghe lời mẹ một trăm điều, chỉ có điều này, con không thể không nghe được.”
“Nhưng tại sao?” Ba chữ rất dễ hiểu, xuất phát từ Mặc Ân.
Anh muốn một nguyên nhân, một lý do. Trong lòng Mặc Ân biết rõ, cô Trữ không phải là một người phụ nữ không biết phân rõ phải trái là như thế nào, bà sẽ không vô duyên vô cớ lại phản đối chuyện chính mình đã ngầm đồng ý nhiều năm về trước, lại càng không phải chỉ vì một xúc động đột ngột mà lại khiến chuyện hôn nhân của ngày hôm nay thay đổi đến như vậy.
Mặc Ân phân tích, nhất định vấn đề nghiêm trọng hơn so với những gì anh có thể biết được, phải tìm cho ra đáp án.
“Bởi vì…Tồn Ngải là con gái của tôi, đúng không?”
Ông Lã, người luôn giữ im lặng từ đầu rốt cuộc đã mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã khiến hai người rúng động.
Bom rơi xuống. Rầm! Phá hủy thần kinh của Mặc Ân cùng Tồn Ngải. Cả hai bàng hoàng, ngây ngốc đứng sững. Cả hai nhìn những người chung quanh căn phòng, nuốt vào ý nghĩa câu nói kia đại diện.
Mặc Ân là một luật sư, xử lý qua rất nhiều chuyện, bất cứ tình huống đột ngột lớn nhỏ nào, phản ứng của anh luôn khiến đồng nghiệp trong giới nhìn bằng con mắt khác. Nhưng bây giờ, cũng như một Tồn Ngải chưa bao giờ được huấn luyện, lại hoảng loạn như thế.
Bà Trữ đau lòng nhìn hai đứa trẻ. Một lúc rất lâu, bà đã xác nhận. Từ ngữ như thoát khỏi kẽ răng.
“Phải.”
Ngay sau đó, không khí lặng ngắt, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tồn Ngải. Cô không khóc, chỉ ngây người ra sững sờ, sững sờ thật sự nghiêm trọng, dường như một dòng sông axit clohydric cuồn cuộn chảy trong lòng, mỗi một chỗ đều bị ăn mòn loang lổ, khắc khoải đau đớn. Đau ở nơi nào không thể nói nên lời. Chỉ biết trong một thoáng ngắn ngủi như phần ngàn giây, thế giới của cô đã hoàn toàn tăm tối.
Không thể nhìn thấy gì, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy ngày mai, không nhìn thấy vì sao tình yêu của cô lại bị bẻ nát, gãy đổ như vậy, không nhìn thấy mộng đẹp cô đã suy nghĩ hai mươi mấy năm. Tất cả bỗng chốc hóa thành một thứ lưới bén nhọn, siết chặt, vây kín cô ở giữa, từng mũi đâm xuyên thấu da thịt cô, từng cơn đau liên tiếp như bùng nổ trong lòng…
Đau. Lòng của Tồn Ngải, cô không thở được. Làm sao bây giờ? Anh…anh…cô không thấy anh của cô đâu nữa…
Ai giấu anh mất rồi? Ai hư, ai xấu như vậy, sao có thể là mẹ cô…
Ông Lã đến trước mặt Tồn Ngải. Cô bé này lại là con gái của ông, thật khó trách, lần đầu tiên gặp nhau, ông đã thích cô nhóc này. Tay ông nhẹ nhàng chạm đến mặt Tồn Ngải, nhưng cô giống như bị điện giật, gạt mạnh tay ông ra.
Lấy lại tinh thần, Tồn Ngải hốt hoảng nói: “Thực xin lỗi, chú Lã, chú tốt lắm, nhưng chú không phải ba con, ba con không giống chú…Mẹ con chỉ loạn quá nói đùa, chú không nên tưởng thật…”
Tình cũ gặp lại nhau, nhận ra nhau, không nên chọn địa điểm như  thế này, thời gian như thế này. Quá đáng! Nước mắt không thể khống chế được trào ra từ khóe mắt Tồn Ngải.
“Tồn Ngải.” Ông Lã gọi cô.
Tồn Ngại thực sự luống cuống, thân thể run rẩy, hai chân không tự chủ lui ra đằng sau. Hai cánh tay mất khống chế cào đầu mình. Không thể như vậy được, cô không thích những kiểu đùa như thế này, một chút cũng không thích. “Con không phải, thực sự, con không phải là con chú. Con xin lỗi, con xin lỗi mà.”
“Tồn Ngải, người nên xin lỗi là chú. Chú xin lỗi con cùng mẹ con, thực xin lỗi, chú không biết sự tồn tại của con.” Ông Lã nắm lấy vai Tồn Ngải. Đôi vai nhỏ như vậy, cô bé nhỏ như vậy, trên người chảy dòng máu của mình, mà quen biết nhiều năm cũng không biết nhau.
Tồn Ngải kéo siết tóc mình, cào đầu mình, trượt xuống khuôn mặt. Tồn Ngải cào phần cổ, cào lấy bả vai, dùng sức vươn tay ra sau lưng. Tồn Ngải không biết nơi nào đang đau nơi nào đang khó chịu, Tồn Ngải chỉ biết trong lồng ngực như muốn nổ tung, khiến cho cô…khiến cho cô dù há miệng ra cũng không thể hô hấp được.
“Tồn Ngải, là cô sai. Năm đó là cô yêu cầu mẹ con rời đi, thực xin lỗi.”
Bà Lã đến trước mặt Tồn Ngải. Bà yêu thương cô bé này như vậy, làm sao có thể là…Ông trời đang trừng phạt sao?
“Không có sai, mọi người, toàn bộ đều không sai, chỉ là nghĩ nhầm rồi. Không, con không lừa mọi người, thực sự không lừa, thực sự không phải là con chú Lã. Mẹ…mẹ…mẹ nói ọi người biết, mẹ nhanh nói cho họ biết là nhầm rồi đi.”
Cô hét lớn, nghẹn ngào. Bàn tay càng dùng sức, tạo ra từng vệt đỏ trên cơ thể mình.
“Tồn Ngải, mẹ biết con rất khó chịu, nhưng đây là sự thật…”
“Đủ!” Mặc Ân hét lớn một tiếng, đẩy tất cả lùi ra xa, ôm siết Tồn Ngải vào trong ngực. Bọn họ không thấy trên người cô ấy đầy những vệt đỏ sao? Bọn họ không thấy cô ấy đã lâm vào đường cùng đến mức sắp nổ tung sao? Bọn họ không phát hiện căn bản Tồn Ngải không thể hiểu được những điều đó hay sao?
Một vòng ôm đột ngột, rất ấm áp. Tồn Ngải ngẩng đầu nhìn anh, vừa khóc vừa cười thê thảm. Vẫn là anh trai tốt nhất, cô vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh được. “Anh…anh không cần làm anh của em, được không?”
“Được.” Mặc Ân đáp không chút do dự.
“Chúng mình đi tìm chứng cứ, chứng minh bọn họ sai rồi, được không?” Nước mũi Tồn Ngải chảy xuống, anh dùng tay áo mình lau cho cô.
“Được.” Mặc Ân hôn trán Tồn Ngải, rồi lại ôm trọn cô vào trong lòng.
“Ảnh cưới hai đứa mình cũng chụp xong rồi, nhất định phải kết hôn mới được, đúng không?”
Tồn Ngải ép sát mình vào lòng anh nói chuyện, không nhìn ba mẹ, không nhìn những người lớn nhà họ Lã. Trên thế giới này cô không cần ai khác, chỉ cần một Lã Mặc Ân là được.
“Đúng.”
“Bọn họ chỉ lừa thôi đúng không, chỉ đang muốn chỉnh chúng mình một chút, cho rằng đây là tiết mục đầy bất ngờ, nhưng mà…bọn họ dọa chết em rồi. Anh, em thực sự bị dọa chết…” Cô rốt cuộc không nhịn được, bật khóc nức nở.
“Không sợ, anh ở đây, anh ở cùng em, chăm sóc em.”
Trái tim Mặc Ân giờ đây cũng bị phá thành một cái lỗ sâu hoắm, cõi lòng tan nát không gì cứu vớt được như Tồn Ngải, cũng hoảng hốt cũng bàng hoàng, nhưng phải đứng thẳng, phải chống cự, bởi vì Tồn Ngải của anh chỉ có thể dựa vào mình anh.
“Em không cần mẹ với uncle, không cần chú Lã cô Lã, em chỉ muốn anh, chỉ cần có anh là được rồi.”
“Được.” Mặc Ân giương mắt, nhìn lướt qua từng người một trong phòng, xoay người, mang Tồn Ngải ra khỏi phòng.
Bà Trữ muốn đuổi theo, nhưng chồng bà ngăn lại. Ông nói: “Để hai đứa yên tĩnh một chút. Chúng lớn rồi, lại rất ngoan, sẽ nghĩ thông.”
Gật đầu, bà xoay người nhìn hai vợ chồng nhà họ Lã. Sai lầm năm đó, sao có thể đổ hết xuống đầu con cái?
Đêm khuya, Mặc Ân vẫn còn ở lại văn phòng.
Anh khoanh hai tay trước ngực, đọc đi đọc lại lá thư của Tồn Ngải.
Chuyện năm ấy đã đi qua hai mươi mấy tháng dài đằng đẵng, nhưng vẫn rõ ràng trước mắt như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nước mắt Tồn Ngải, đau đớn của cô ấy, như khắc như  rạch từng vết dao sắc vào tim anh.
Mặc Ân vẫn còn nhớ rất rõ. Sau khi rời khỏi nhà, anh đưa Tồn Ngải ra biển, là bờ biển hai người chụp ảnh cưới, không có ánh nến bập bùng, chỉ có đèn pin của ánh, ánh sáng mong manh chiếu không sáng nổi hai trái tim đang chìm nơi đáy sâu.
Mặc Ân cùng Tồn Ngải vai kề vai, như sáng sớm ngày hôm ấy.
Anh nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa cả hai, từng chút từng chút một. Những chuyện khiến người ta mỉm cười, khiến người ta tức giận, khiến người ta hạnh phúc, khiến người ta muốn hét lên thật to…Quá khứ của cả hai đầy những tình cảm như thế, cùng vô số nhỏ nhặt nhưng khiến người ta không thể buông tay được.
Tồn Ngải nghĩ, nếu biết sớm mọi chuyện sẽ thành như vậy, cô đã lên xe trước rồi mua vé bổ sung. Cô muốn đi ngược lại quy luật tự nhiên, cô muốn mình giống như rất nhiều người khác, chỉ gởi ẹ một e-mail, rồi báo sơ sài như vậy ẹ biết, nói ẹ đã quyết định kết hôn. Cô muốn giật dây anh trai, cùng nhau chuyển đến một nơi thâm sơn cùng cốc không ai biết, làm một đôi thần điêu hiệp lữ vui vẻ. Dương Quá có thể cưới cô cô (Dương Quá bái Tiểu Long Nữ làm sư phụ, nhưng không gọi sư phụ mà gọi là cô cô), ai bảo em gái không thể gả cho anh trai?
Pin đã hết, đèn pin mất đi ánh sáng, nhưng sắc trời vẫn còn chưa hửng. Những ngón tay giao nhau không thể nhìn thấy giữa khơi đen mịt mùng, trong tai chỉ còn nghe tiếng sóng biển rì rào.
“Tồn Ngải.” Mặc Ân liếm đôi môi khô ran.
“Ưm.” Mệt quá, nhưng là cô không muốn nhắm mắt lại, sợ ngủ rồi sẽ chìm vào cơn ác mộng không tỉnh lại được nữa.
“Chúng mình làm xét nghiệm DNA.”
“Tồn Ngải.” Hắn liếm liếm môi khô ráp.
“Ừm.”
Sao cũng được, cô nghĩ, những chuyện đó quan trọng không? Quan trọng không phải là quá khứ, mà là ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, cô muốn mỗi một buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy bóng anh. Tồn Ngải không muốn về Mỹ, không muốn chặt đầu tình yêu của họ, trị tội trước công chúng.
“Anh sẽ tìm cô Trữ nói chuyện, tìm ra chứng cứ em không phải em gái anh.”
“Ừm.” Tồn Ngải đáp.
“Anh cũng sẽ tìm bố, hỏi rõ ràng chuyện năm đó.”
“Ừm.”
“Nếu…chúng mình không thể thay đổi được kết quả…” Anh sẽ thỏa hiệp, đúng không? Tồn Ngải không cho anh nói xong, nghiêng người, ngả đầu vào lòng anh.
Tồn Ngải rất cố chấp, cứng rắn nói: “Mặc kệ thế nào em cũng không đi. Dù sao Trái đất cũng sắp tận thế rồi, con người phải hưởng thụ lạc thú trước mắt; Dù sao pháp luật cũng không biết hai đứa mình là anh em, sẽ không bị bắt đâu; Huyết thống gần thì chuyện lo sợ nhất là sinh con dị dạng, thì bọn mình đâu cần sinh em bé đâu, thế là tốt mà; Nếu Thiên Chúa Đức mẹ không tán thành, không cổ vũ, ha ha! Chẳng sao cả, chúng mình đổi tôn giáo.”
Tồn Ngải vốn là một đứa trẻ hư, chưa bao giờ tuân thủ pháp luật, cô không cần chui qua lỗ hổng, chỉ có thể cột chặt mình và anh trai cùng nhau, thậm chí cô còn có thể từ bỏ lương tâm mình.
“Như vậy…không tốt.” Mặc Ân căm ghét lý trí của mình, nhưng không thể thay đổi được tính cách mình. “Vì sao không tốt?”
“Nói không chừng, khi em rời khỏi anh có thể gặp được một người khác rất tốt.” Tồn Ngải không có cách nào cùng anh sinh con dưỡng cái, nhưng làm mẹ, là tâm nguyện lớn nhất của cô, anh làm sao có thể cướp đi quyền lợi ấy của cô?
“Em không cần, hạnh phúc của em chỉ có anh mới cho được.” Tồn Ngải không nghe theo, nức nở.
“Đời người rất dài, em không biết hành trình phía trước sẽ có những điều gì ngạc nhiên, điều gì vui vẻ đang chờ mình. Không phải em thích mạo hiểm sao? Nói không chừng em sẽ gặp một người đàn ông khác thích mạo hiểm, cả hai rồi sẽ cùng nhau du lịch khắp thế gian…” Mỗi một lời, cũng là lăng trì trái tim chính mình.
Tồn Ngải lắc đầu, cố gắng giữ giọng nói ở mức thoải mái nhất, cố gắng nheo mắt cười: “Anh, nói cho anh biết, bây giờ em sửa lại, từ lúc này trở đi, em không cần gì bất ngờ, không cần mạo hiểm, em muốn ngoan ngoãn làm một bà chủ nhà. Còn chúng mình cố gắng kiếm tiền, để dành, không sinh em bé, nuôi một đàn cún con. Chúng mình, sẽ bình an yên ổn đi qua một đời, anh làm luật sư Lã, em làm vợ hiền, không có rang cơm cũng không sao, em cũng không phải là đứa con gái có ham muốn mãnh liệt nha. Con người của em…có vẻ tôn trọng tâm linh…” Những chữ cuối, giọng nói Tồn Ngải bắt đầu nghẹn ngào.
Tim như vụn. Đau. Mặc Ân nâng cằm lên nói: “Giữ lấy anh, mất đi chính em? Như vậy không tốt, nếu cuộc đời của chúng mình không thể kết hợp với nhau, em cũng phải sống ình một cuộc đời thật tốt. Nhớ kỹ, anh muốn Tồn Ngải vui vẻ, muốn Tồn Ngải đặt hạnh phúc của mình lên hàng đầu.”
“Anh, anh muốn khuyên em rời đi sao?”
“Chúng mình sẽ không rời đi. Cho dù hai đứa mình là anh em thì vẫn sẽ quan tâm nhau, thương yêu nhau. Tồn Ngải vĩnh viễn là cô gái anh yêu thương nhất.”
Nếu trong tay có một con dao, anh sẽ tự giết chết lý trí của mình.
“Cho nên…anh, anh đã quyết định rồi, không cần em nữa?”
Anh muốn! Nhưng cái lý trí vốn nên bị giết chết vẫn ngăn trở câu trả lời của anh.
Cánh tay Tồn Ngải đang siết lấy anh bỗng nhiên buông ra. Cô đột nhiên nhớ tới Chu Li Uy, nhớ tới hạnh phúc bên anh vốn nằm trong bàn tay mình, thì cô ta dựa vào cái gì mà cản? Giữ bồn cầu nhưng không đi, cô ta chính là những người như thế.
Trái tim bị ăn mòn lại một lần nữa đau đớn. Hơi ấm của anh đã ủ được tay chân cô, nhưng không sao truyền tới trái tim như thể đã đông lạnh dưới lớp băng dày. Anh không cần cô, Tồn Ngải chậm rãi nhấm nháp cái sự thật này.
“Tồn Ngải.” Mặc Ân muốn kéo tay cô.
Tồn Ngải rụt tay lại theo bản năng. Nếu tim đã lạnh, thì tay chân ấm còn có tác dụng gì?
“Nghe anh nói, đừng cáu kỉnh. Chờ em lớn thêm một chút nữa em sẽ hiểu được. Buông tay, chúng ta mới có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác. Không buông tay, đến cuối cùng vẫn là chúng ta không thể thở được.”
Cô im lặng.
Tiếp đó, cả hai không nói chuyện nữa. Tồn Ngải đưa lưng về phía anh, co người lại thành một khối nho nhỏ. Gió biển ù ù thổi, đông lạnh người cô, từ mọi ngóc ngách trở thành băng đá. Mà Mặc Ân, sinh mệnh của người đàn ông đó, từ giờ khắc này đã héo rũ.
Hôm nay, cả hai không chờ bình minh lên nữa, chỉ chờ một cơn mưa đến không báo trước, xối ướt hai thân thể, xối ướt hai trái tim. Đôi nam nữ không còn một cơ hội nào đó, ở bãi biển này, tạm dừng tình yêu.
Uncle Peter nói đúng rồi, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, sau khi Mặc Ân lần lượt tìm đến hai bên nói chuyện, sau khi có kết quả kiểm tra DNA, Tồn Ngải chuyển đi khỏi nhà Mặc Ân.
Cô nhớ rất kỹ những lời anh nói — buông tay, chúng ta mới có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác. Không buông tay, đến cuối cùng vẫn là chúng ta không thể thở được.
Tồn Ngải cô có thể không hít thở, lại không muốn Mặc Ân không thể hít thở, cô có thể buông mọi cơ hội khác xuống, nhưng lại không muốn ngăn cản Mặc Ân theo đuổi cơ hội.
Mở ra một văn bản mới, Mặc Ân theo quán tính gõ “Em gái, anh vui vẻ bởi vì em hạnh phúc”, suy nghĩ một lúc lâu, rồi delete.
Anh biết, Tồn Ngải cũng không vui vẻ, cho nên anh không thể nào vui vẻ.
Sai lầm rồi, anh từng cho rằng năm tháng là phương thuốc trị liệu tốt nhất, cho rằng thời gian sẽ hòa loãng tình yêu đậm đặc giữa hai người, cho rằng, chỉ cần bước qua đủ lâu, cả hai sẽ tự tìm đến những chuyện khiến cho chính bản thân mình vui vẻ. Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cả hai vẫn là chung một sinh mệnh như trước.
Một khi tình yêu không thể thay đổi, hai người bên nhau mới chính là đáp án đúng đắn nhất. Anh làm gì mà phải khăng khăng chia lìa đau khổ, làm gì mà khiến hay người đều đắm trong đau thương tương tư?
Thở sâu. Là Tồn Ngải đúng, là anh cứng nhắc gây ra bi thảm giữa hai người.
Em, anh không vui vẻ, bởi vì em không vui vẻ.
Anh hiểu được, em chỉ vì anh mà làm bộ vui vẻ, chỉ là…Chúng mình làm bộ lâu đến như vậy, hiệu quả dường như cũng có giới hạn. Đúng không?
Anh vẫn luôn cảm thấy không công bằng, cảm thấy ông trời đang đối nghịch mình. Chúng ta yêu thương nhau như vậy, vì sao không cho chúng ta hoàn hảo? Đời này có nhiều tình huống là thế, tại sao chỉ có chuyện của chúng ta lại cố tình không thể miễn tội? Người làm sai cũng không phải là chúng ta.
Mà anh không thể oán trách được bất kỳ ai. Bố anh cùng cô Trữ không thoát khỏi vòng xoáy tình cảm, đã tạo ra một sai lầm lớn, và cũng vì thế mà tự trách không biết bao nhiêu năm, cái giá phải trả cũng đã trả. Mà mẹ anh, anh có thể trách cứ mẹ, vì ba anh em trong nhà mà bảo vệ hôn nhân gia đình? Vi nữ tắc yếu, vi mẫu tắc cường! (Phái nữ là phái yếu, nhưng làm mẹ rồi sẽ mạnh mẽ.)
Mẹ tự trách mình. Mẹ nói, nếu biết cô Trữ mang thai, mẹ sẽ không ép cô rời đi. Nếu năm đó mẹ nhận em, dưỡng dục em, như vậy chúng ta sẽ thành tay chân thật sự, phát triển tình cảm gia đình chân chính.
Đáng tiếc, mọi chuyện không thể quay lại từ đầu, không ai có thể quay về để bù đắp những sai lầm, mà giữa chúng ta đã đi từng bước một từ lâu, đi đến ngày hôm nay.
Tồn Ngải, nói thật cho anh biết, đi du lịch vòng quanh thế giới như vậy có thay đổi tầm nhìn của em không? Em còn giống như trước đây, cho rằng chỉ cần trốn đến nơi không ai biết, tình cảm của chúng mình sẽ tiếp tục? Em có hay không có được một cuộc gặp gỡ, rằng người đàn ông từ đất nước xa lạ nào đó đi vào trái tim em, có hay không anh chàng hàng xóm tích cực theo đuổi?
Nếu có, em phải nắm giữ hạnh phúc thật chặt, đừng để hạnh phúc trốn khỏi bàn tay mình lần nữa. Còn nếu không đúng…
Tồn Ngải, giả thiết tình cảm của em đối với anh không thay đổi, giả thiết em vẫn còn nguyện lòng cùng anh làm Tiểu Long Nữ và Dương Quá, giả thiết em không để ý cơm rang của người khác ngon miệng đến cỡ nào, mà chúng ta chỉ có thể lựa chọn ăn món Pháp…
Nếu như vậy, em hãy về đi, anh nguyện lòng từ bỏ Thiên chúa Đức mẹ vì em, chúng mình vẫn có thể tay trong tay siết nhau thật chặt, vẫn có thể đi dạo trên bờ biển xinh đẹp kia hết lần này đến lần khác, vẫn còn có thể cùng nhau đi qua ‘thiên trường địa cửu’ như em hay nói.
Lúc này, anh sẽ chuẩn bị nhiều thật nhiều nến cùng pháo hoa, anh muốn cùng em, chúng mình ngắm bình minh, chờ hoàng hôn. Có lẽ chúng mình sẽ xây một căn nhà thật lớn cạnh bờ biển, nuôi hai chú mèo, hai chú cún. Vào lúc triều dâng, chúng ta sẽ đi dạo, cười đùa với nhau, làm một đôi vợ chồng mà không giống vợ chồng, dùng phương pháp gắn bó khác với người ta để gắn bó tình yêu của chúng em, em nói được không?
Chờ em hồi âm.
Anh Mặc Ân
Đóng máy tính lại, khóe miệng Mặc Ân chợt gợi lên ý cười. Chuyện đơn giản là vậy, nhưng anh lại dùng đến hai năm, nhiều thời giờ đến thế mới có thể nghĩ rõ ràng. Đều do Mặc Ân anh rất thế tục, không hiểu chuyện phải thay đổi. Vẫn là Tồn Ngải thông minh, biết không cần để ý tới ánh mắt người khác mới có thể khiến cuộc đời của chính mình ngập tràn vui vẻ hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui