Khe hở hạnh phúc

Cho tới bây giờ Tồn Ngải cũng không phải là một cô gái có kế hoạch hay quy củ gì, nhưng chỉ riêng việc viết thư lại biểu hiện đầy đủ nguyên tắc của mình. Mặc kệ là anh đã viết cho cô bao nhiêu lá thư, mặc kệ là anh đã cho cô ipen viết trên ghostwrites note, mỗi một tháng, vào một ngày cố định, Tồn Ngải mới gởi thư hồi âm cho anh. 
Người lười, lười đến mức có quy luật có nguyên tắc như vậy, có phải anh nên vỗ vỗ tay cổ vũ cô bé này không đây.
Mở hộp thư ra. Hôm nay là lần thứ ba Lã Mặc Ân làm việc này, nhưng thư của Tồn Ngải vẫn chưa đến.
Phiền!
“Luật sư Lã, Chủ tịch Hà gọi điện thoại đến.” Thư ký Kim gọi nội tuyến vào phòng làm việc anh.
“Đã biết.” Lã Mặc Ân ấn nút nhận điện thoại. “Chào Chủ tịch Hà.”
“Đã lâu không gặp luật sư Lã, gần đây cậu có khỏe không?”
“Rất tốt, cảm ơn Chủ tịch Hà quan tâm.” Mặc Ân cầm một phần tài liệu tố tụng lên, đọc kỹ nội dung bên trong.
“Là như vậy, lần trước khi chúng ta dùng cơm có gặp một vị là Chủ tịch Lưu, không biết cậu còn nhớ hay không?”
Đối phương cẩn trọng thử.
“Nhớ, có ấn tượng.”
“Ông ấy muốn cậu làm cố vấn pháp luật của công ty, cậu cảm thấy thế nào?”
Mặc Ân nhíu mày. Chuyên môn của anh là về hôn nhân gia đình, trong ngành cũng được xưng là sát thủ của giới hôn nhân, làm sao lại có người nảy ra ý tưởng để anh làm cố vấn pháp luật của công ty nào đó?
“Có thể, nhưng luật sư Chu Li Uy đầy hứa hẹn trong văn phòng của chúng tôi đối với việc kinh doanh có nghiên cứu, Chủ tịch Lưu có nên cân nhắc…”
“Không cân nhắc, Chủ tịch Lưu chỉ mong được mời luật sư Lã.”
Giọng điệu của Chủ tịch Hà lại chắc như đinh đóng cột khiến Lã Mặc Ân hơi hoài nghi. Anh cũng chẳng quen biết gì với Giám đốc Lưu này, vì sao đối phương cứ một mực muốn thuê mình? “Tại sao?”
“Đó là bởi vì Chủ tịch Lưu…”
Bạn có thư mới.
Lúc máy tính nhảy ra một cửa sổ mới, Mặc Ân vô cùng phấn khởi, lập tức mở ra. Là em gái Tồn Ngải nhà anh! Ha, con nhóc lười biếng này quả thật nguyên tắc quá mức rồi.
Anh trai, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.
Lần này em đi Italy. Italy chính là quốc gia có ‘cái nôi’ của ẩm thực, dựa vào kiến trúc cùng văn hóa người xưa để lại, dùng tiền lãi du lịch hằng năm cũng đủ để nuôi sống chính phủ cùng dân chúng.
Nơi để lại cho em nhiều ấn tượng nhất chính là Florence, ở đây, trên mỗi cung đường đều có thể thấy những nghệ sĩ hóa trang thành pho tượng, có thể biến thành những chiến sĩ thời cổ, ‘duy điệu duy tiếu’ (hình dung một việc bắt chước giống y như thật), khách du lịch chỉ cần bỏ ra một đồng euro là có thể chụp ảnh cùng họ.
Em đặt biệt thích những bức tượng ở quảng trường Piazza della Signoria, mỗi một pho tượng đều chứng kiến hàng ngàn năm lịch sử. Họ quan sát cuộc sống của con người, những năm tháng trôi qua, để lại dấu tích trên người họ. Nghiêm túc nghĩ lại, thật ra, một trăm năm, năm trăm năm cũng không chỉ là một chuyện trong nháy mắt, đúng không?
Con người hẳn nên buông chấp niệm xuống. Anh, anh cũng thế.
Chấp niệm [执念] : Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ).
Trong hành trình đoàn còn đến Venice, em dành vài đồng euro mua thức ăn rồi cho chim bồ câu ở Quảng trường Trafalgar ăn. Nơi này bồ câu không sợ người đó anh, sẽ bay tới ăn thức ăn trên tay em, điều này khiến em nhớ đến những con khỉ núi Chaishan [1]. Động vật cũng giống như người, không thể nuông chiều nhiều được [Những lời này anh trai phải nhớ thiệt kỹ, không nên làm hư Tồn Ngải, bạn í là đất mềm dễ đào, là một đứa hư hỏng được voi đòi tiên], càng nuông chiều, càng quá mức.
Đúng rồi, anh trai, anh có từng xem “Roman Holiday”? Đó là một bộ phim được chiếu nhiều năm, thiệt nhiều năm về trước. Lúc ở chỗ đài phun nước, hướng dẫn viên du lịch nói cho bọn em biết, “Roman Holiday” được quay ở Quảng trường này, kem mà nữ nhân vật chính ăn cũng mua ngay tại đây.
Hướng dẫn viên du lịch vừa nói, mọi người đều vội chạy đi mua kem. Woa, một viên kem là tám euro lận đó nha. Thiệt tình, cũng đâu phải ăn vàng đâu! Em do dự rất lâu mới miễn cưỡng bỏ tiền ra, có thể là bởi vì thật sự quá nóng, cả khát nữa, thế nên cứ cảm thấy hương vị ngon ngon. Nhưng là tám đồng euro lận đó, hức…lòng em đang chảy máu.
Còn có cả Pompeii nữa. Năm 79 sau Công Nguyên, núi lửa Vesuvius phun trào, dân chúng trong Pompeii không kịp chạy trốn, và chỉ trong nháy mắt, cả một thành bang bị núi lửa phá hủy. Hướng dẫn viên du lịch chỉ vào một hóa thạch mang hình người nói, rất đáng tiếc, sinh mệnh của những người này đã bất ngờ bị cướp đi. Núi lửa phun trào, lịch sử của họ đã gãy gánh giữa đường.
Sinh mệnh của những con người ấy đã mất đi, hay đã trở nên vĩnh hằng vào giây phút đó? Lịch sử của họ đã bị núi lửa vô tình cắt ngang, hay cái chết của họ để cho thế hệ sau chứng kiến lịch sử.
Anh, có một suy nghĩ vớ vẩn như thế này trong đầu em. Nếu hai đứa mình biến thành hóa thạch trong vụ phun trào kinh hoàng đó, chúng mình ôm nhau, là hình ảnh của cái chết, là được đặt tên là ‘tình yêu vĩnh hằng’, đã không đã không?
Anh, rất hâm mộ anh đi ăn mỳ thịt bò. Đọc thư của anh, em dường như cũng ngửi thấy được mùi thịt bò đó. Ở trong này có rất nhiều nhà hàng quán ăn Trung Quốc, nhưng rất nhiều dầu béo, em không thích, nhưng mà người nước ngoài thì ghiền thôi rồi luôn, nhất là tên anh trai không có quan hệ huyết thống gì với em á. Tên của ảnh là Đường Kì Lí. Ảnh nói ẹ em, hồi trước mẹ em thu phục dạ dày của ảnh rồi mới thu phục được tim ảnh, khiến cho ảnh hoàn toàn tình nguyện, một mực gọi mẹ em một tiếng ‘dì.’ Giờ nghĩ lại, tiếc nuối lớn nhất đời em là không có tay nghề siêu tốt, không thể thu phục dạ dày anh trai.
Nghiêm túc nghĩ lại, thực sự kỳ cục lắm nha, rốt cuộc thì vì sao anh trai lại thích em? Em không thông minh, không có năng lực gì, không dịu dàng, không thanh tao nhã nhặn, cũng không nấu cơm, không quét dọn nhà cửa, toàn bộ những đặc điểm con gái cần có em lại không. Em đây chưa thu phục được dạ dày anh, nhưng lại thu phục được trái tim anh trước rồi. [Có phát hiện giọng điệu em thực sự kiêu ngạo.]
Anh, có muốn đi làm một cặp kính dày hay không?
Vụng trộm nói cho anh biết một sự kiện, em lại mộng xuân, hơn nữa không chỉ có một lần. Em mơ anh ở trên người em, động thân, lên lên xuống xuống phập phồng, mơ thấy mồ hôi của anh chảy xuống má em, mộng hai đứa mình hắc hưu hắc hưu, cơm rang rang lên quá nóng, thế cưỡi ngựa, rồi này này nọ nọ, mỗi một tư thế đều là mới nhất, có thể dựng nên một tầm ới cho tiêu chuẩn đoạt huy chương vàng Olympic.
Hại chết em, lúc vừa thức dậy đã nhiệt huyết sôi trào, hai má hồng thấu, mẹ phát hiện, hỏi em: “Có phải con cảm mạo phát sốt gì rồi không?” Em phải kéo chăn bông dán lên mặt, vô cùng mất mặt nói: “Con sắp chết, có chuyện tìm con đốt ba nén hương.”
Tại sao có thể như vậy? Em nghĩ cả buổi, rốt cuộc cũng nghĩ ra nguyên do.
Đều là lỗi của anh hết, ở thời điểm ấy nếu vứt hết trói buộc đạo đức, mỗi ngày chúng ta chơi mấy lần, chơi mỗi ngày, chơi mỗi ngày, chơi đến chán, sao em có thể mộng xuân được? Nếu em không cẩn thận chết mất, bị pháp y khám nghiệm rồi phát hiện em vẫn còn là trinh nữ, em nhất định sẽ mất mặt đến chết. Một trinh nữ hai mươi tám tuổi, em có thể đi vào Sách kỷ lục Guinness, có thể bị túm vào bảo tàng trưng bày mấy thứ quý giá, còn có thể nổi tiếng trên Internet, trở thành chuyện cười hay nhất thế kỷ này.
Nói đi nói đi, tất cả đều là lỗi của anh, anh phải đền em.
Nói đông nói tây nhiều quá, em lại quên nói cho anh một chuyện này cực kỳ quan trọng. Anh, anh có nghe qua một câu chuyện gọi là “Tiếng cồng cuối cùng”?
Trong câu chuyện đó, Ưu Ưu cùng Hoan Hoan là hai anh em tốt của nhau, cả hai rời quê hương đến nơi khác lập nghiệp kiếm tiền. Rất nhiều năm về sau, bọn họ thu được một số tiền từ việc kinh doanh, áo gấm về nhà. Nhưng trên con thuyền trở về quê hương lại gặp Thần chết, Thần chết nói cho bọn họ biết, sau ba ngày hắn ta sẽ tìm tới cửa. Khi Ưu Ưu, Hoan Hoan nghe thấy tiếng hắn ta gõ cái cồng bằng đồng trong tay, bọn họ sẽ chết đi.
Sau khi hai người về quê, Ưu Ưu lo lắng căng thẳng vô cùng. Anh chàng đó buồn bã, đau lòng, cảm thấy cả đời vất vả là thế nhưng chưa được hưởng phúc vận gì đã chết. Cứ như vậy, anh ta đau thương ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba, tiếng cồng của Thần chết vang lên, Ưu Ưu phát hiện anh ta đã chết trên đống tiền mình kiếm được.
Hoan Hoan cũng rất đau buồn, nhưng anh ta nghĩ, dù sao chính mình cũng sắp chết, vì thế đem vàng bạc tích lũy cả đời ra tặng cho những người nghèo trong thôn làng. Những người nghèo ấy nảy sinh cảm kích, liền tập hợp tất cả đến nhà Hoan Hoan, múa rồng, múa sư tử, bắn pháo, tiếng pháo vang vọng đất trời đã che lấp tiếng cồng của Thần chết.
Thần chết gõ hết lần này đến lần khác, nhưng tiếng cồng vẫn không thể truyền đến tai Hoan Hoan. Cuối cùng Thần chết bỏ cuộc rời đi, mà sáng sớm ngày thứ tư, Hoan Hoan chợt phát hiện chính mình vẫn còn sống.
Anh, câu chuyện này có dạy anh điều gì không?
Đó chính là, đừng dồn hết sức lực mình mà kiếm tiền bạc, phải hiểu được cách dừng bước chân lại, thưởng thức những cảnh đẹp chung quanh. Anh, em không dùng nhiều tiền như vậy, anh cũng đường vội tích lũy gì cả, cho chính mình một khoảng thời gian, một không gian riêng, đi đến nhiều nơi, được không?
Ôi…em thật sự thật sự thật sự rất nhớ, không chỉ có nhớ quán mỳ bò kia, không chỉ nhớ chúng ta đã đi chơi mấy trăm lần ở khu Đông, không chỉ nhớ Tháp Đài Bắc 101 anh đã làm cho anh vô cùng ngạc nhiên đó, không chỉ nhớ cây ăn quả trong sân nhà, em nhớ nhiều nhất, chính là…anh.
Tháp Đài Bắc 101 – 台北101大楼, là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Đài Bắc, 101 tầng, có thể nói không gì là không có.
Anh, anh thực sự vui vẻ sao? Có phải khi em thực sự vui vẻ anh cũng thực sự vui vẻ theo? Nếu đúng như vậy, em sẽ vì anh, luôn luôn vui vẻ.
Em gái Tồn Ngải.
“Cảm ơn Hà Chủ tịch giúp đỡ, cảm ơn ông.” Mặc Ân gác điện thoại.
Đọc lại hai lần, anh nằm lòng từng câu từng chữ trong lá thư của Tồn Ngải. Mỉm cười, anh khom người, tìm cuốn album trong ngăn kéo, lật đến trang cuối cùng, ở đó có ảnh chụp hai người ở 101.
Trong ảnh, cô bé dựa vào ngực anh, cười khanh khách không ngừng. Thật tốt, Tồn Ngải của anh vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Chuyện ngày hôm đó, Lã Mặc Ân nhớ rất rõ, rõ ràng như thể chỉ là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Lại mở ngăn kéo, anh lấy những ngôi sao bé xíu Tồn Ngải đã gấp. Cô bé nói, mỗi một ngôi sao có thể thực hiện một nguyện vọng, chỉ cần đủ thành tâm, nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
Có hai bình sao, và cả hai đều là chai nước có ga 20300cc. Màu đỏ là trước khi hứa nguyện, màu xanh là sau khi hứa nguyện.
Mặc Ân đổ ra một ngôi sao trong chai trước khi hứa nguyện, vỗ tay, rồi đặt nó vào lòng bàn tay của chính mình, bắt đầu ước, “Hy vọng Tồn Ngải nhanh chóng trở về bên cạnh tôi.”
Mau trở về đi, Tồn Ngải bé nhỏ của anh, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Ngày hôm qua làm việc quá muộn, Mặc Ân đã hứa ngày nghỉ sẽ cùng Tồn Ngải ra ngoài một chút, nhưng mà anh thật sự rất mệt. Xoay người, tuy thấy đồng hồ báo thức trên tường đã dịch đến chín giờ, nhưng vẫn không thể dậy được.
Kéo chăn bông lên trên đầu, ngăn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Mặc Ân còn muốn ngủ tiếp.
Cửa bị mở ra, Tồn Ngải trực tiếp vọt tới giường, kéo chăn bông xuống, phồng má nhìn trừng trừng.
“Tồn Ngải…em ngoan, anh mệt quá, để anh ngủ hai tiếng nữa, chiều đi, nhất định anh sẽ đi chơi với em.”
Em đây không cần ngoan làm gì hết, em bé ngoan đều không ra đường. Tồn Ngải trừng, trừng đến mức suýt lọt tròng.
“Tồn Ngải…” Mặc Ân bất đắc dĩ thở dài.
Cô nghiến răng nghiến lợi, cả buổi mới nói: “Đều là anh làm hại, anh phải đền em.”
Mặc Ân gác tay lên trán: “Anh hại gì em?”
“Anh hại em mộng xuân, khiến nguyên một buổi tối em lăn qua lộn lại, ngủ không được.” Tồn Ngải lên án.
Cái gì? Mình hại cô bé…Cái này, là từ đâu mà nói? Cười khổ ba giây.
Tồn Ngải nổi giận đùng đùng đi đến giường, giơ chân, ngồi khóa trên lưng Mặc Ân.
Đáng chết, con nhóc này không biết buổi sáng đàn ông con trai dậy đều sẽ dựng lều trại hả? Đau, đau, đau…Cái ngồi này, nếu chặt đứt khung sườn lều, cả đời con nhóc phải mộng xuân đến chết.
Hít một hơi, Mặc Ân ngẩng đầu lên, ra lệnh, “Đi xuống.”
“Em không muốn.” Tồn Ngải thuộc loại ‘hậu tri hậu giác’ (nghe, thấy rồi mới hiểu), không hiểu được buổi sáng đàn ông con trai có phản ứng tự nhiên là dựng trại, cũng không hiểu được đàn ông cũng có ham muốn dục tình, nhưng mà sao có thể trách cô được. Ai bảo cô có bạn trai nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cứ giậm chân tại chỗ ở thành lũy một, hai.
Làm cái gì thế không biết, chẳng lẽ thành ba, thành bốn của anh là xấu kinh dị sao?
“Trữ Tồn Ngải, nếu em không xuống, anh sẽ tức giận.” Mặc Ân rất đau, nghiến răng nghiến lợi cố gắng duy trì tự tôn đàn ông. Chỗ quan trọng nhất của đàn ông bị tấn công, tất cả cũng sẽ không biểu hiện một cái lịch sự như Lã Mặc Ân.
“Thế tốt nhất, dù sao em cũng rất tức giận, anh tức giận, em tức giận, chúng ta cùng nhau tức giận, như vậy có vẻ công bằng.” Tồn Ngải gật mạnh đầu.
Lã Mặc Ân hoàn toàn hết cách, cắn môi, chờ cơn đau đi qua, thở dài một hơi. “Rốt cuộc bây giờ em muốn thế nào?”
“Em muốn chơi.” Tồn Ngải không có một chút gì gọi là khách sáo.
Mặc Ân bất đắc dĩ. “Đã nói rồi, buổi chiều mang em ra ngoài.”
“Em muốn ở nhà chơi.” Hừ, cái loại chơi này có thể đến nơi công cộng à, cô cũng không phải là Đường triều hào phóng nữ.
唐朝豪放女 A Tang Dynasty Uninhibited Woman, phát hành vào năm 1984, bộ phim được giới phê bình và khán giả đánh giá là một kiệt tác của phim cấp ba.
“Được, vậy em muốn xem phim hay là…”
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà anh còn không hiểu được, tức chết!
Tồn Ngải cắt ngang lời anh, “Em không muốn, em muốn chơi cái trò mà chơi trên giường ấy, giống như lúc em nằm mơ ấy. Chơi phía trước, chơi phía sau, chơi cho đến khi hai người thở hồng hộc, chơi đến khi mồ hôi chảy không ngừng, chơi đến khi toàn bộ xương cốt gãy rời cũng không sao hết. Nghe rõ ràng đây, em không chỉ cần chơi yêu yêu, lần này em muốn rang cơm, muốn thịt kho, phải làm một bữa ‘Mãn Hán Toàn Tịch’ (một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép lại trong lịch sử Trung Hoa được tổ chức trọn 3 ngày với 6 buổi tiệc) đó. Nếu anh không chơi, em thề, ngày mai em sẽ tìm một tên đàn ông ngon lành chơi như “Jump! Ashin” (phim về những cô cậu thanh niên trong phòng tập thể dục dụng cụ), hút sạch tinh khí của hắn.”
Đây là điều mà mấy thiếu nữ bình thường sẽ nói sao? Có người nào có thể mặt không đỏ hơi thở không dồn dập, không muốn chút nào thẹn thùng tuyên thệ ép bạn trai lên giường? Đau đầu…anh làm sao có thể yêu được người này đây?
“Tồn Ngải, anh đã nói rồi –”
Cô lại cắt ngang lời của anh. “Em không muốn chờ cho đến khi kết hôn, như vậy lâu lắm.”
Chuyện này cả hai đã thảo luận không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là anh một mình quyết định. Không được, như thế này mà nói, thân là phái nữ quả thật không tự trọng. Lần này, cô nhất định phải liều mạng nói yes, yes, yes, nhất định phải triệt để giải phóng Lã Mặc Ân, từ đầu đến chân, từ thân thể đến linh hồn, thu phục một lần.
“Trữ Tồn Ngải…Thôi được, em gọi điện cho bố mẹ anh, chỉ cần bố mẹ đồng ý, anh liền diễn ‘Jump! Ashin” với em, hơn nữa là diễn từ tập một đến tập mười, diễn cho đến khi em bảo cắt mới ngừng.” Lã Mặc Ân thực sự không có cách nào với cô, đành phải giao trách nhiệm này cho bố mẹ, thật tệ.
Nhưng…cô không biết anh tin Chúa Trời sao? Không biết nhà bọn họ gia giáo là trinh tiết sao? Cô ở nhà này nhiều năm như vậy còn không biết rõ gia quy ở đây?
Ba Lã, mẹ Lã…Ôi, cái cường thế yes, yes, yes của Tồn Ngải xì hơi trong giây lát, đường cứng rắn biến thành kẹo mềm,vị rất ngọt, nhưng ngọt không có gì riêng biệt, không chút mùi vị gì.
“Anh, nhưng mà em thực sự rất muốn đó.” Tồn Ngải nằm sấp xuống, dán lên người Mặc Ân, hai tay giữ chặt lấy cổ anh, đôi môi mềm mềm chạm vào da cổ anh. “Bạn bè em mười tám tuổi đã có kinh nghiệm, hai mươi bốn tuổi đã thay bảy bạn trai, kinh nghiệm già dặn đến mức có thể nhìn dáng dấp của mấy đứa con trai mà biết được ham muốn, năng lực, có thể suy ra tính cách cùng tương lai của hắn luôn.”
“Con gái bọn em mỗi lần nói chuyện phiếm đều nói về bạn trai cùng kinh nghiệm gì đó à?” Lã Mặc Ân đau đầu hỏi. Nếu biết trước như vậy anh hẳn nên kéo Tồn Ngải vào đạo, thế nào nữ sinh giữ trinh tiết lại bị coi như là lỗi thời, mất mặt.
“Đúng vậy, mỗi lần em đều suy nghĩ chuyện kia lâu nhất.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui