Ngày hôm sau, chuyện đám nam sinh đánh nhanh bị lan truyền trong trường học, huyên náo sôi sùng sục.
Mộ Gia Hủ mới vừa được Thẩm Từ đỡ vào chỗ ngồi trong phòng học, đã nghe thấy có người nhắc đến tên cô.
“Nghe nói ngày hôm qua Mộ Gia Hủ cũng có ở chỗ đó, không phải bọn họ đánh nhau là vì cậu đó chứ?” Người nói chuyện chính là Đinh Niệm Như, từ trước đến giờ hai người luôn bất hòa, tối hôm qua nghe nói Mộ Gia Hủ bị thương, đã thêm mắm dặm muối tung tin vịt.
Mộ Gia Hủ lấy sách giáo khoa trong balo ra, thấy mọi người ai cũng nhìn mình, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Suy nghĩ nhiều rồi.
”
“Nhưng tôi nghe nói lúc ấy cậu có ở chỗ đó, còn làm chân bị thương nữa.
” Đinh Niệm Như vẫn nhất quyết không chịu buông tha, Mộ Gia Hủ chỉ cảm thấy rất ồn ào, đeo tai lên nghe lên tai, nhìn bản thảo đang cầm trong tay.
Cuối tuần này là trận chung kết của cuộc tranh tài dẫn chương trình, đại học T chỉ có Mộ Gia Hủ và Đinh Niệm Như có tư cách tham gia.
Thẩm Từ nói: “Gia Hủ của chúng ta cố gắng như vậy, đoán chừng lại được hạng nhất.
Ngược lại có một số người, cả ngày chỉ biết khua môi múa mép, là đã biết chính mình chỉ có thể lấy hạng đếm ngược đúng không ta.
”
Mọi người không ngừng nghị luận, Đinh Niệm Như tức muốn hộc máu, rời đi.
Mộ Gia Hủ là số một trong khoa, còn Đinh Niệm Như chính là muôn đời đứng hạng hai, mọi việc đều thua kém hơn cô, đương nhiên trong lòng không được thoải mái, cho nên không ít lần tìm Mộ Gia Hủ gây phiền toái.
Mộ Gia Hủ chỉ coi đó như là chó điên cắn người, lần tranh giải này rất quan trọng, cô một lòng chỉ nghĩ đến việc chuẩn bị thi đấu, lười so đo với tiểu nhân.
Chỉ là có hơi lo lắng về chân của mình, mặc dù không có vấn đề gì khi đi lại, nhưng nó ảnh hưởng đến bề ngoài biết bao nhiêu chứ.
Cuộc thi đấu gần ngay trước mắt, mỗi tối Mộ Gia Hủ đều thức khuya luyện tập, ngày hôm nay, đột nhiên điện thoại rung lên, cô thấy tin nhắn gửi đến thì tay run rẩy, điện thoại rơi “bộp” xuống mặt bàn, giống như củ khoai lang nóng phỏng tay vậy.
Thế mà Tả Ngạn lại gửi tin nhắn cho cô.
Chẳng lẽ anh muốn bắt cô làm gì đó sao?
Cầm điện thoại đi tới đi lui trong ký túc xá mấy vòng, cô vẫn mở khung đối thoại ra.
Đầu bên kia có một tin nhắn nằm lẻ loi.
“Xuống đây.
”
Một Gia Hủ nghĩ thời gian cũng đã không còn sớm, hay là giả bộ ngủ, điện thoại lại rung lên một lần nữa.
“Số bước đếm Wechat của em vừa mới tăng lên năm mươi lăm.
”
Mộ Gia Hủ: “….
”
Cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đi xuống, mới ra khỏi ký túc xá, đã nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây, mặc đồng phục màu xanh đen, nữ sinh lui tới cũng liếc mắt nhìn lên người anh.
Mộ Gia Hủ không tình nguyện đi đến đó: “Chuyện gì? Tôi còn phải làm bài tập nữa.
”
Tả Ngạn lấy ra một món đồ từ trong túi, đưa cho cô: “Thuốc này xóa mờ sẹo rất tốt.
”
Là một ống thuốc cao nhỏ, phía trên là tiếng Anh, chắc hẳn gần đây không có bán.
Một Gia Hủ cảm giác được tuýp thuộc trong lòng bàn tay đang tản nhiệt, thiêu đốt cả trái tim cô.
“Cảm ơn anh.
” Cùng lúc đó, câu hỏi chôn giấu trong lòng rất lâu cũng được cô bật thốt ra: “Vậy tại sao anh không xóa vết sẹo của mình đi.
”
Với kĩ thuật của bây giờ, nếu thuốc cao không hữu hiệu, thì chắc chắn cũng có thể làm phẫu thuật.
Tả Ngản vốn còn đang tươi cười, từ từ cũng trở lại như cũ, Mộ Gia Hủ nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh biến mất, chỉ để lại một cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
“Giữ lại để nhớ về sai lầm phạm phải trong quá khứ.
”
**
Hết chương 5.