Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi


Tưởng Khinh Đường dựa vào lòng Quan Tự, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

Quan Tự ôm lấy Tưởng Khinh Đường, thoáng kinh ngạc.

Cô vốn đợi vài phút bên ngoài sân của Tưởng Khinh Đường, nhưng mãi không thấy người ra nên đã men theo lối cũ về bữa tiệc, trên đường gặp vài đối tác, trò chuyện một lúc, vừa chuẩn bị về bữa tiệc thì bất ngờ va phải tiểu cô nương này.

Còn đúng lúc bị nàng đâm vào.

Tay Quan Tự ôm lấy eo Tưởng Khinh Đường, yên lặng cảm nhận, cô cảm thấy đứa nhỏ này quá gầy, eo thật nhỏ, cô chỉ cần một tay cũng có thể ôm được tựa như chỉ dùng chút sức là có thể bẻ gãy nó.

Cô nhìn mái tóc bị gió thổi loạn của nàng, bên trên còn dính vài lá cây, chiếc váy thuần trắng cũng đã bám bẩn.

Nhìn xuống chân nàng, phát hiện nàng không mang giày.

Chạy chân trần xa như vậy đến.

Như đang có người đuổi theo.

Quan Tự âm thầm nhíu mày.

"Em....." Quan Tự vừa lên tiếng, muốn hỏi vì sao Tưởng Khinh Đường lại chạy đến đây, đột nhiên nhìn thấy vài thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tên cầm đầu ánh mắt mang tà khí, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Tưởng Khinh Đường nghe thấy tiếng động, quay đầu thoáng nhìn, vừa thấy là đám người Tưởng Hoa, sợ hãi run rẩy, trốn phía sau Quan Tự.

Nàng không biết nói, nhưng hành động nắm lấy áo Quan Tự, không ngừng trốn sau lưng cô như muốn giấu đi sự tồn tại của bản thân.

Quan Tự phát hiện Tưởng Khinh Đường dùng toàn bộ thân thể biểu đạt nỗi sợ của mình với nhóm thanh niên.

"Đừng sợ." Quan Tự quay đầu lại, ôn nhu nói: "Có chị ở đây, sẽ không sao." Cô nắm lấy bàn tay Tưởng Khinh Đường, đặt bàn tay nhỏ nhắn kia vào lòng bàn tay.

Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay khiến Tưởng Khinh Đường giật mình.

Quan Tự thấy thân thể nàng hơi cương, cho rằng nàng đang sợ, hộ nàng sau người, híp mắt đánh giá đám Tưởng Hoa.

Tưởng Hoa nghiến răng nghiến lợi trừng Tưởng Khinh Đường phía sau Quan Tự, lại kiêng kị Quan Tự, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quan Tự lãnh đạm nhìn bọn họ, khinh miệt cười: "Các cậu là con cái nhà ai?"
Cô không để tâm hỏi khiến đám Tưởng Hoa rùng mình.

Bọn hắn chỉ là một đám choai choai mới lớn, Tưởng Hoa lớn nhất cũng chỉ vừa 18, ỷ vào cha mẹ có chút tiền nên bên ngoài hoành hành, ngang ngược nhưng vẫn biết người nào có thể chọc, người nào không thể.

Trên người Quan Tự có khí thế không giận tự uy của người thượng vị, tuy mặt cười như gió xuân ấm áp nhưng đáy mắt không cười khiến người rét run.

Người này tuyệt đối không thể trêu vào, nói không chừng trưởng bối nhà mình còn phải nhường cô ba phần, huống chi bọn hắn.


Tưởng Hoa run rẩy, ngập ngừng nửa ngày, nói không nên lời.

Quan Tự "a" một tiếng, cười: "Thế nào, dám làm không dám nhận?"
Giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt nhưng vẫn làm đám nam sinh run chân.

Quan Tự nhàn nhã che chở Tưởng Khinh Đường, nhìn bọn hắn vài phút.

Lúc này, đại thiếu gia của Tưởng gia Tưởng Nhược Bân vừa lúc ngang qua, thấy cảnh bên đây.

"Quan tổng?" Tưởng Nhược Bân thấy Quan Tự đầu tiên, bước đến chào hỏi, đến gần mới thấy Tưởng Khinh Đường đứng phía sau Quan Tự, còn thấy nàng nắm chặt áo cô, hắn không vui hỏi: "Sao mày ở đây?" Nhìn nàng đầu tóc rối bời, răn dạy: "Không đợi trong phòng trang điểm mà chạy loạn ra ngoài làm gì? Không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Tưởng Khinh Đường trốn phía sau Quan Tự, không dám thở mạnh.

"Cậu Tưởng đừng vội phát hỏa." Quan Tự cười, không để Tưởng Nhược Bân tiếp tục trách cứ, lại nhìn thoáng đám nam sinh đuổi theo Tưởng Khinh Đường: "Cậu đến đúng lúc lắm, mấy đứa nhỏ này giữa trưa đuổi theo cô bé từ trong sân chạy ra, tôi già rồi, cậu Tưởng không phiền phân tích giúp tôi xem, đây là trò chơi phổ biến gì của giới trẻ vậy?"
Tưởng Nhược Bân vội nhìn đám nam sinh kia, mắt thấy Tưởng Hoa, lập tức hiểu rõ, mày nhăn lại.

Tính tình của Tưởng Hoa thế nào, người trong Tưởng gia đều biết, là một tên côn đồ không học vấn, không nghề nghiệp lại thêm tiếng xấu đồn xa, đám bạn của hắn sao có thể là người tốt? Nghe thấy bọn hắn đuổi theo Tưởng Khinh Đường, Tưởng Nhược Bân lập tức hiểu rõ.

Tưởng Khinh Đường dù không đáng là gì trong nhà nhưng vẫn là đại tiểu thư chính thức của Tưởng gia, là chị họ của Tưởng Hoa! Tên ăn chơi trác táng này, vô sỉ đến mức không để tâm đến lễ nghĩa, gia giáo làm chuyện tổn hại nề nếp gia phong trước mặt người ngoài như vậy!
Tưởng Nhược Bân tức giận, đi đến, đá Tưởng Hoa ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, không đứng dậy nổi.

"Đồ không biết xấu hổ, mày có biết hôm nay là ngày gì không còn dám làm bậy?" Tưởng Nhược Bân chưa hết giận, đá tiếp một cái.

Mũi chân không chút lưu tình, đá thẳng lên người Tưởng Hoa khiến hắn đau đớn la lên.

Quan Tự kéo Tưởng Khinh Đường đứng đó xem, nhìn thấy Tưởng Hoa suýt bị đánh chết, mới cười, lên tiếng ngăn lại: "Cậu Tưởng, vậy là được rồi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, từ từ dạy sau."
Tưởng Nhược Bân hiểu ý cô, gọi hai cấp dưới tâm phúc của mình đến, dặn: "Ném nó vào từ đường, không cho ăn uống, chờ buổi tiệc kết thúc, tôi đến dạy nó." Lại nhìn đám bạn của Tưởng Hoa: "Ném đám này ra ngoài cho tôi, về sau không được cho bọn nó bước vào Tưởng gia!"
Giải quyết xong, mới quay lại cười với Quan Tự: "Quan tổng, thật ngại quá, việc xấu trong nhà khiến cô chê cười rồi."
"Cậu Tưởng đừng nói vậy, nhà ai mà chẳng có khổ, tôi không dám chê cười, chỉ là tôi muốn xin phép cậu Tưởng, đưa vị tiểu thư này về."
"Nào dám làm phiền Quan tổng, cô có điều không biết, đây là em gái tôi, bữa tiệc tối nay là chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi của nó, tôi cho người đưa nó về là được rồi."
Quan Tự kinh ngạc, thoáng nhìn thiếu nữ phía sau.

Thì ra đây là đại tiểu thư của Tưởng gia Tưởng Khinh Đường.

Cô từng nghe nói đại tiểu thư Tưởng gia là một mỹ nhân lớn lên tựa như tiểu tiên nữ, quả thật không giả nhưng đứa nhỏ trước mặt thoạt nhìn.....!thật quá ốm.

Quan Tự cho rằng nàng chỉ vừa 18, không ngờ đã 20! Lại còn ở nơi hẻo lánh, làm sao giống đại tiểu thư? Quan Tự còn tưởng rằng đây là đứa nhỏ của người làm nhà Tưởng gia.

Nếu anh hai người ta đã lên tiếng như vậy, dù Quan Tự không yên tâm, cũng không thể nói thêm gì, chỉ cười khẽ, nói: "Vậy thì nhờ cậu Tưởng." Nói rồi buông lỏng tay Tưởng Khinh Đường.

Nhưng Tưởng Khinh Đường lại nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra.

Không được, không thể buông tay, Quan tỷ tỷ đi rồi, mình sẽ không tìm thấy chị.


Mình không muốn rời khỏi Quan tỷ tỷ.

Tưởng Nhược Bân thấy thế, lạnh giọng quát: "Khinh Đường, lại đây."
Tưởng Khinh Đường run lên, càng rúc sau người Quan Tự.

Không thể đi qua, không thể buông tay Quan tỷ tỷ.

"Tao bảo mày lại đây!" Tưởng Nhược Bân hét lớn.

"A.....a....." Tưởng Khinh Đường nhíu mi, liên tục lắc đầu, kéo tay Quan Tự, khẩn cầu nhìn chị, nói không thành lời, chỉ có thể ê a, gấp gáp đến sắp khóc: "A......a....."
Tưởng Nhược Bân ngại nàng làm mất mặt Tưởng gia, trực tiếp nắm lấy tay nàng, kéo ra, động tác thô bạo, Tưởng Khinh Đường lảo đảo nghiêng về trước, cánh tay bị nhéo đỏ lên, Quan Tự nhìn thấy bỗng đau lòng.

Quan Tự vội tiến lên, nửa khuyên nửa cản, nhẹ nhàng đoạt lấy Tưởng Khinh Đường thì từ Tưởng Nhược Bân như sợ làm nàng bị thương.

"Cậu Tưởng, chuyện gì cũng phải từ từ, nếu cô Tưởng muốn tôi đưa em ấy về, vậy thì tôi đưa em ấy về, dù sao đường đi cũng không xa, hôm nay Tưởng gia nhiều khách, đừng vì chút chuyện nhỏ này thương tổn hòa khí."
"Quan tổng......"
"Cậu Tưởng còn như vậy là khách khí với tôi." Quan Tự cười, thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng lời nói chém đinh chặt sắt không cho phản bác.

"Nếu đã vậy thì phiền Quan tổng...." Tưởng Nhược Bân không tiếp tục, chỉ dặn dò cấp dưới: "Bảo vệ tốt Quan tổng và đại tiểu thư."
"Dạ."
Nhìn bóng Tưởng Nhược Bân biến mất, Tưởng Khinh Đường nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, cười với Quan Tự.

Tóc nàng lộn xộn lại có chút đáng yêu, ngây ngốc.

Tâm Quan Tự mềm nhũn, cũng mỉm cười đáp lại, giúp nàng vuốt lại mái tóc rối bời.

"Sợ sao?" Quan Tự khẽ hỏi.

Khoảng cách của cả hai chưa đến 10cm, Tưởng Khinh Đường có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp khi Quan Tự nói, mặt đỏ tai hồng cúi đầu, không dám nhìn mắt Quan Tự, tóc dài rũ trước ngực, lộ ra cần cổ trắng tuyết.

Quan Tự cười thầm, gan đứa nhỏ này sao lại nhỏ như vậy, còn dễ thẹn thùng nữa.

"Đi thôi." Quan Tự vỗ nhẹ ót nàng: "Chị đưa em về."
Tưởng Khinh Đường chỉ nhìn bàn tay đưa đến trước mặt mình.

Thật đẹp, ngón tay thon dài, móng tay được cắt chỉnh tề.

Tưởng Khinh Đường trộm nhìn tay mình.

Móng tay vì lúc nãy bỏ chạy mà dính bùn đen, thoạt nhìn thật dơ.


Nàng không muốn đôi tay dính bẩn của mình nắm lấy đôi tay xinh đẹp kia.

Bẩn, vì thế giấu sau người, sống chết không đưa ra.

"Không muốn để chị dắt sao?" Quan Tự nhỏ giọng hỏi.

"A! A!" Tưởng Khinh Đường đột nhiên lắc đầu.

Không phải, em rất muốn nắm tay Quan tỷ tỷ! Nhưng....!nhưng sợ sẽ làm dơ tay chị......!
Tưởng Khinh Đường nói không nên lời, đành phải không ngừng lắc đầu.

"Được rồi, chị đùa thôi, chị biết em muốn chị dắt tay, phải không?" Quan Tự đỡ lấy cổ nàng, ngăn nàng lắc đầu.

Cổ nhỏ như vậy, Quan Tự rất sợ mình bất cẩn sẽ làm đứa nhỏ này bị thương.

Tưởng Khinh Đường như bị ấn nút dừng, tất cả động tác đều dừng lại, cứng đờ tại chỗ, không biết làm sao.

Quan tỷ tỷ......đang sờ cổ mình......!
Sau đó thì sao? Mình nên làm gì bây giờ?
Tưởng Khinh Đường lại đỏ mặt, cắn môi.

May mắn Quan Tự không sờ lâu thì buông ra.

Tưởng Khinh Đường thoáng thở phào, đáy lòng có chút tiếc nuối khó hiểu.

"Đi thôi." Quan Tự cười nói: "Nhưng chị không nhớ đường, em dẫn chị đi, được không?"
Tưởng Khinh Đường đỏ mặt, gật đầu, chỉ hướng, bản thân đi về trước.

Đi được hai bước, thân thể bỗng bay lên cao, nàng kinh hô, ôm chặt thứ gì đó thì nghe thấy tiếng trêu của Quan Tự ở rất gần: "Thích chị đến vậy sao? Ôm chị mãi không muốn buông?"
Tưởng Khinh Đường tập trung nhìn, thì ra nàng đã bị Quan Tự bế lên, lúc này đang ôm cổ chị.

Tưởng Khinh Đường như bị nóng, tay rụt lại thì bị Quan Tự nắm lấy, quàng qua cổ mình.

"Ôm chặt vào, lát nữa ngã xuống thì chị không chịu trách nhiệm đâu."
"............." Tưởng Khinh Đường như muốn nói gì đó.

"Không muốn chị ôm sao?"
Tưởng Khinh Đường nắm chặt tay, nhanh chóng lắc đầu.

"Vậy là muốn sao?"
"............" Lúc này Tưởng Khinh Đường lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải nên giả làm đà điểu vùi đầu vào cổ Quan Tự.

Khiến Quan Tự buồn cười không thôi.

"Đùa em thôi."
"Sao chân bị thương cũng không nói cho chị? Chẳng lẽ nhiễm trùng rất dễ chịu sao?" Quan Tự đặt Tưởng Khinh Đường lên ghế, nửa quỳ trước mặt nàng, đặt chân nàng lên đùi mình, cẩn thận kiểm tra vết thương trên chân nàng.

Da thịt non mềm ở chân đã bị đá làm cho chảy máu.

Tưởng Khinh Đường biết chân mình dơ, hôm nay Quan Tự lại mặc đồ trắng, nàng sợ làm dơ quần áo chị, muốn rút chân về thì bị Quan Tự nắm lại: "Em ngoan một chút."
Tưởng Khinh Đường không dám động.


Quan Tự lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi bùn đất dưới chân Tưởng Khinh Đường, nhìn miệng vết thương, đau lòng nhíu mày: "Em đừng đi nữa."
Tưởng Khinh Đường nghiêng đầu, khó hiểu.

"Chị ôm em về, chịu không?"
Tưởng Khinh Đường ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu Quan Tự nói gì, "oanh" một tiếng, trong lòng như bị vật gì đó ấm áp chạm vào, đỉnh đầu tỏa khói nóng.

Quan Tự biết nàng dễ thẹn thùng, gan còn nhỏ, sợ nàng nghĩ lung tung, bổ sung: "Em yên tâm, chị không có ác ý, chỉ là hiện tại em đi chân trần về rất dễ bị nhiễm trùng, nếu em không muốn chị ôm thì lắc đầu, được không?"
Muốn, rất muốn, Tưởng Khinh Đường vô cùng mong muốn, nhưng cổ nàng cứng đờ, không dám gật đầu.

Quan Tự kiên nhẫn đợi trong chốc lát, thấy nàng không động, lại hỏi: "Không lắc đầu là đồng ý sao?"
Đợi chút nữa, Tưởng Khinh Đường vẫn không phản ứng.

Quan Tự nghĩ có lẽ nàng đồng ý, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật thẹn thùng, cả suy nghĩ của mình cũng không dám biểu đạt, cô bế nàng lên, đi về tiểu viện.

Tưởng Khinh Đường rất nhẹ, dáng người nhỏ xinh nằm trong lòng Quan Tự như mèo con, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Quan Tự, dựa vào vai cô, dọc đường bất động, Quan Tự cho rằng nàng ngủ rồi, cúi đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt ngập nước kia.

Tưởng Khinh Đường như làm chuyện xấu bị bắt, trên mặt ửng đỏ, vội cúi đầu, sợ va phải ánh mắt của Quan Tự.

Quan Tự cười, không để tâm, mang nàng đến tiểu viện hẻo lánh, ôm nàng lên lầu, đi vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường.

Tưởng Khinh Đường ôm đầu gối của mình, trốn trên giường.

Quan Tự thấy nàng như chú chim sợ hãi, cảm thấy thú vị, cố ý ngồi lên giường.

Cả người nàng lập tức căng lên.

"Em rất sợ chị sao?" Quan Tự hứng thú hỏi.

Tưởng Khinh Đường liên tục lắc đầu, sợ Quan Tự hiểu lầm, luống cuống khoa tay múa chân, cuối cùng gấp gáp, giọng nói sợ hãi phát ra từ miệng.

"Không sợ chị....." Không sợ chị, rất thích chị.

Tưởng Khinh Đường chỉ nói ba chữ, mặt đã đỏ bừng, những chữ phía sau không hề nói ra.

Quan Tự kinh ngạc.

Ai cũng gọi nàng là kẻ câm thì ra nàng biết nói.

Giọng tuy mỏng manh, không lưu loát nhưng lại rất êm tai.

Tựa như đang hát.

Làm tim Quan Tự run lên.

- -----------------------------------
Tác giả:
Tiểu Đường Đường thật ngọt chết tôi.

Quan tỷ tỷ thật lợi hại, người câm cũng bị cô đùa đến nói chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận