Quan Tự thất thần trong chốc lát, Tưởng Khinh Đường lại nằm mơ trở mình.
Người bị cảm hít thở khó khăn nên ngủ không yên giấc, Tưởng Khinh Đường nằm ngủ cảm thấy hít thở không thông, khó chịu cau mày, nhẹ nhàng cọ mũi.
Khò khè khò khè thật giống mèo con.
Tâm Quan Tự mềm nhũn, ngồi cạnh giường, khóe mắt mang ý cười.
Nếu thật sự có thể không quan tâm mà trộm đứa nhỏ đáng yêu này về thì thật tốt.
Ngoan ngoãn dính người, ở cạnh em, lúc nào cũng khiến lòng người mềm nhũn.
Tưởng Khinh Đường không biết người mình nhớ cả đêm đang ngồi ở cạnh giường, đến rạng sáng 6 giờ nàng mới mơ màng tỉnh giấc, lúc này đôi mắt vẫn chưa mở ra, chỉ là vì ra nhiều mồ hôi mà khát nước, lẩm bẩm: "Nước....."
Quan Tự nhìn xung quanh thấy trong phòng có một ấm nước, lập tức đi đến rót nước cho nàng, cẩn thận đi đến cạnh giường.
Nước đã rót xong nhưng Tưởng Khinh Đường lại ngủ mất, Quan Tự không nỡ đánh thức nàng, không biết làm sao dù không đánh thức nàng nhưng vẫn có thể đút nước.
Trong phòng lại không có muỗng hay ống hút.
Quan Tự chợt nhớ đến "kinh nghiệm" mà bạn thân từng chia sẻ.
Quan Tự có một người bạn thân từ thời thơ ấu tên La Nhất Mộ, là một giảng viên đại học tính tình lạnh lùng, cổ hủ, không thích gần gũi với ai, ai cũng không dám đến gần nàng, trước kia Quan Tự cho rằng nàng sẽ sống cô độc cả đời.
Ai ngờ vận đào hoa đến đỡ không kịp, tên nhóc La Nhất Mộ này năm trước đột nhiên có bạn gái, một người yên lặng lại đột nhiên thích giương oai, từ đó về sau ỷ vào mình thoát "ế" trước Quan Tự, cả ngày rảnh rỗi khoe khoang trước mặt Quan Tự, lại còn khoe khoang vô cùng hiển nhiên, nghiêm trang làm Quan Tự giận đến hộc máu.
Hai người phân cao thấp từ nhỏ đến lớn, chuyện nào cũng tranh, luôn là kẻ tám lạng người nửa cân chỉ có ở khoảng tìm người yêu là La Nhất Mộ có phúc khí từ trên trời rơi xuống, đi trước Quan Tự một bước.
Có lần Quan Tự và La Nhất Mộ tán dóc, La Nhất Mộ nói: "Gần đây thời tiết buồn quá, Giản Linh lười, uống nước cũng phải cần mình đút."
Quan Tự thuận miệng hỏi đút thế nào, La Nhất Mộ bình tĩnh nói đương nhiên là dùng miệng đút, Quan Tự ớn đến nổi da gà.
Nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Khinh Đường..........!
Quan Tự cầm ly, cúi đầu nhìn Tưởng Khinh Đường đang say giấc.
Đút nước kiểu đó hình như cũng không phải khó chấp nhận lắm.
Trong lòng cô giật mình, mặt đỏ lên.
Quan Tự chăm chú nhìn Tưởng Khinh Đường, không để tâm mà vuốt lấy tóc mình ra sau tai.
Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Quan Tự đã tát mình một cái, áp xuống những tâm tư không nên có kia, thậm chí khinh bỉ mình, Tưởng Khinh Đường còn trẻ như vậy sao mình có thể động những tâm tư xấu xa được? Quả thật không phải người!
Cô xuống tay không chút lưu tình, một tiếng "bốp" vang lên, Tưởng Khinh Đường đang ngủ cũng bừng tỉnh.
Tưởng Khinh Đường mơ màng mở mắt, không thấy rõ người ở cạnh giường là ai, chỉ thấy là một bóng người đang đứng đó.
Nàng dụi mắt, chăm chú nhìn rõ người đối diện, đại não "bùm" một tiếng, nàng ngây ngốc.
Quan tỷ tỷ đang đứng ở cạnh giường, cười với nàng.
Tưởng Khinh Đường không phân rõ đây là thực hay mơ.
Nàng lại xoa mắt, Quan tỷ tỷ vẫn ở trước mặt.
Nếu là thực, vậy hiện thực này thật quá tốt, nếu là mơ thì cảnh này cũng quá thật rồi.
Tưởng Khinh Đường không phân rõ thực hay mơ liền dùng tay nhéo mặt mình.
Trong lòng nàng không thể tin đây là hiện thực, sao Quan tỷ tỷ có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng nên nàng vẫn xem đây là mơ, nhéo mặt mình thật mạnh rồi lập tức nhíu mày.
A, đau quá.
Quan Tự nhìn hành động ngây ngốc của nàng bật cười, nghĩ nếu nàng đã tỉnh, vậy mình cũng không cần rối rắm nữa, đưa ly cho nàng, nói: "Em tỉnh rồi thì uống nước đi cho thông giọng."
Tưởng Khinh Đường ngơ ngác nhận ly, uống một ngụm.
Dòng nước thanh mát chạy từ họng xuống bụng, Tưởng Khinh Đường mới biết mình thật sự rất khát, ừng ực uống hết ly nước.
Vừa uống nước vừa nhìn Quan Tự, sợ cô chạy.
Nàng gấp gáp uống, trên mép còn dính chút nước.
Quan Tự nhận ly, lấy khăn tay lau miệng cho nàng, hỏi: "Em uống nữa không?"
Tưởng Khinh Đường ngây thơ gật đầu.
Quan Tự vừa muốn đứng lên lấy nước.
Đã bị Tưởng Khinh Đường giữ chặt cổ tay, không cho cô đi.
"Chị đi lấy nước cho em." Quan Tự cười nói.
Tưởng Khinh Đường vẫn không buông.
Quan Tự muốn bẻ tay nàng ra, Tưởng Khinh Đường lập tức bẹp miệng muốn khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc." Quan Tự thầm nghĩ đứa nhỏ này hôm nay sao vậy, cảm xúc sao mà thay thổi nhanh như vậy, nâng mặt nàng lên, dỗ: "Được rồi, chị ở chỗ này, không lấy nước, chịu không?"
Cô đặt ly xuống.
Tưởng Khinh Đường thấy, cong mắt cười, dáng vẻ ngây thơ chất phác.
Quan Tự nhìn thấy thì thích không thôi, trong lòng thở dài.
Lúc này nàng sinh bệnh còn có mình bên cạnh, có thể chăm sóc nàng đôi chút, nhưng trong suốt hai mươi năm qua, khi nàng bị bệnh thì thế nào? Là một mình cố gắng vượt qua sao?
Nghĩ vậy, Quan Tự xoa mặt nàng, dịu dàng hỏi: "Khó chịu không?"
Tưởng Khinh Đường lắc đầu, chủ động dùng mặt cọ tay Quan Tự.
Có lẽ vì bệnh đến mơ màng nên nàng mới to gan như vậy, hôm qua, Quan Tự thay nàng lau chân thoa thuốc, nàng đã rất thẹn thùng, hôm nay to gan chủ động cọ tay Quan Tự.
Nhưng lại không khiến người khác chán ghét, còn làm Quan Tự thỏa mãn khi được tin tưởng, ỷ lại.
Hiện tại nàng như mèo con ngoan ngoãn, thích thú hưởng thụ Quan Tự vuốt ve, Quan Tự bất cẩn chạm vào cổ nàng, nàng sẽ mẫn cảm rụt cổ lại, không nhịn được bật cười.
Nàng vừa hạ sốt, toàn thân đau nhức, cười lên người càng đau hơn, cười đến không thở được thì nằm trong lòng Quan Tự.
Quan Tự chọc nàng, nàng vừa trốn vừa lăn vào lòng Quan Tự.
Tâm trạng của Quan Tự rất tốt, cười lớn, ôm nàng nằm ngửa lên giường để nàng dựa vào lòng mình, nghe nhịp tim của mình.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Khinh Đường nghe nhịp tim của người khác.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp tim vững vàng, có lực tựa như cảm giác an tâm mà Quan Tự mang lại.
Quan Tự đến làm bệnh tình của Tưởng Khinh Đường tốt hơn.
Tưởng Khinh Đường muốn hỏi sao Quan Tự đến đây, đã đến lúc nào nhưng không dám hỏi, hiện tại nàng chỉ muốn lẳng lặng ôm Quan Tự, trân trọng thời gian hai người bên nhau, được lúc nào hay hay lúc đó, nàng không dám nghĩ đến chuyện khác.
Nàng như không muốn nghĩ khi nào Quan Tự sẽ đi tựa như chị sẽ mãi bên nàng.
"Em đói bụng không?" Nằm trong chốc lát, Quan Tự hỏi Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường nằm trong lòng chị lắc đầu.
"Tối qua em chưa ăn gì, sao có thể không đói? Mau gọi người đem cơm đến." Quan Tự nói rồi muốn đứng lên.
Lại bị Tưởng Khinh Đường ôm chặt.
"Em không đói, chị đừng......!đừng đi....."
"Chị không đi, chị chỉ muốn gọi cơm cho em thôi." Quan Tự thở dài.
"Không....em không ăn, không ăn....." Tưởng Khinh Đường ôm chị lắc đầu: "Muốn chị, muốn.....!Quan tỷ tỷ."
Rõ ràng khi ngủ nói chuyện lưu loát nhưng lúc tỉnh lại nói chuyện đứt quãng, khó khăn.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Khinh Đường gọi Quan tỷ tỷ trước mặt Quan Tự, Quan Tự nghe thấy, trong lòng chấn động như gợi lên ký ức trước đây nhưng lại không nhớ rõ.
Trước đây rất lâu như từng có một bé gái gọi cô như vậy nhưng bé gái đó quá nhỏ, cao lắm cũng chỉ mới vài tuổi, giọng trẻ con đi theo sau cô luôn miệng gọi Quan tỷ tỷ.
Nhưng khi Quan Tự nghiêm túc nhớ lại thì không nhớ được.
Một tiếng Quan tỷ tỷ của Tưởng Khinh Đường gọi lên khiến tâm Quan Tự mềm đi.
Đứa nhỏ chỉ gặp nhau hai lần, Quan Tự không biết mình trúng tà gì lại rất để tâm đến em, chỉ nghĩ đến lời Tưởng Nhược Bân nói mười lăm tháng sau em sẽ đính hôn, lòng Quan Tự khó chịu muốn bùng nổ.
Tưởng Khinh Đường dựa vào lòng Quan Tự cảm thấy vô cùng an tâm, nàng bắt đầu buồn ngủ, mí mắt ngày càng nặng, dần khép lại, cuối cùng ngủ say trong lòng Quan Tự.
Tin tưởng tuyệt đối như hoàn toàn không lo lắng Quan Tự sẽ làm chuyện xấu mình.
Tay nàng nắm lấy cổ áo của Quan Tự, lẩm bẩm mớ: "Quan tỷ tỷ, dẫn em đi đi."
Trong mơ, giọng nói cũng lưu loát.
Từng tiếng từng tiếng một.
Quan tỷ tỷ, dẫn em đi đi.
Dẫn em đi đi.
Em rất thích chị.
Quan Tự nằm đó, lẳng lặng nghe.
Cảm xúc trong lòng lẫn lộn, có đau có xót cuối cùng không nhịn được, kéo tay Tưởng Khinh Đường khẽ hôn.
Dù sao Tưởng gia chỉ muốn tìm một người liên hôn để lợi dụng chút giá trị cuối cùng của Tưởng Khinh Đường thôi.
Đã vậy.........!
"Khinh Đường, Tiểu Đường..........." Quan Tự thở dài như hạ quyết tâm.
"Chị cưới em, em đồng ý không?".