Khế Khoát


Tin tức thầy Cố qua đời đến rất nhanh, vào lúc ban đêm Trì Miểu liền nhân dược điện thoại của sư mẫu đang cố nén bi thương.

Anh thay quần áo xong mở cửa, vừa quay người đã nhìn thấy Mạnh Diễm từ phòng bên cạnh đi ra.

"...."
Không tốn công đi quản chuyện người không thể hiểu này, Trì Miểu khoác lên chiếc áo màu đen liền đi xuống dưới lầu, người cao to đi phía sau anh cũng không nói chuyện, hai người người chân trước người sau lưng đến lầu ba.

Đều đã được chuẩn bị tốt, thọ y thọ hài cũng đã được mặc trên người thầy Cát.

Sư mẫu ngồi ở một bên lau nước mắt, con trai con gái bà thấy khách đến vừa khóc vừa quỳ xuống đón tiếp.

Trì Miểu lễ nghĩa đỡ lấy hai người anh em này, cuối cùng vẫn là không nhịn được đỏ hốc mắt.

Thọ y thị hài: áo liệm giày liệm mặc cho người đã mất.
Đại bộ phận tới tiễn đưa đều là bạn bè thân thích, đêm nay đến trông linh cữu một đêm.

Mạnh Diễm cùng Trì Miểu một đường vào nhà nhìn thầy Cát lần cuối, sau đó đi đến trong một góc gọi điện cho cha mẹ báo tang.

Hai năm nước, khi hắn từ bộ đội lui ra, ở bệnh viện cứu trữa một đêm, đùi phải không thể động đậy.

Lúc hơi tốt lên một chút mới chuyển tới thành phố B do thầy Cát - người quen cũ tự kiểm tra cũng đề ra phương án trị liệu.

Tuy rằng hiện tại đi đường có chút thọt, ngày mưa cũng sẽ đau, nhưng chỉ cần lót ở trên một miếng độn giày nhỏ đặc chế thì cơ bản là không nhìn ra.

Mạng được bảo toàn, chân cũng được giữ lại, Mạnh Diễm cảm thấy đủ rồi.

Thầy Cát luôn là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn tới đưa tiễn lão tiên sinh đoạn đường cuối cùng, lại cơ duyên xảo hợp gặp được người hắn tìm suốt ba năm, vì thế lại cảm khích thầy gấp đôi, ân tình là như thế nào đều không còn rõ.

Trì Miểu ngồi ở trong góc nhìn người đi tới đi lui, đi ra đi vào phòng, trong lòng rất khó chịu.

Năm đó anh đưa mắt không quen ai cùng đường, là thầy giáo cùng sư mẫu chủ động tiếp nhận anh, ứng ra học phí hỗ trợ, cũng có thể tập trung vào việc học hơn.

Mặc dù sau khi bước vào xã hội, quan hệ trong nhà có chút hòa hoãn, anh cũng vẫn như cũ coi thầy cô là người thân thân nhất.

Trông đến sau nửa đêm, mắt Trì Miểu cơ hồ chứa đầy tơ máu, anh dựa lưng vào ghế trầm mặc không nói, lại đến một lúc sau đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay to cầm lấy tay mình.

Động vài cái để tránh ra, đối phương lại càng nắm chặt.

Mạnh Diễm không rên một tiếng cũng không nhường nhịn chút nào, tiến thẳng tới khi người kia khuất phục với nội tâm yếu ớt, nhắm mắt lại thả lỏng.


Bạn họ cứ như vậy, vai dựa vai chịu đựng đêm này.

Ngày thứ hai thầy Cát được đưa đi hỏa táng, Trì Miểu cùng sư mẫu đưa thầy đi.

Mộ phần đã chọn, trong thời gian chờ người đến không ngừng.

Cát Trọng Bình khi còn sống đều cống hiến cho Đại học Y, thật sự là đào lý mãn thiên hạ.

Ông là người có rất nhiều thành tựu nghiên cứu trong giới y học, người bệnh được ông chữa khỏi nhiều đếm không hết.

Nếu nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thì thầy Cát được gọi là Bồ Tát sống cũng không ngoa.

Đào lý mãn thiên hạ: người thầy có nhiều học trò khắp nơi trong cả nước, người thầy đã đào tạo được nhiều học trò ưu tú.

(tham khảo luukhamhung.blogspot)
Cha mẹ Mạnh Diễm cũng chạy suốt đêm để tới, bọn họ ở nghĩa trang Tấn Nghi liếc mắt một cái liền nhìn thầy con trai của mình trong đám người, ba người mặt chạm mặt tạm thời cũng không có gì để nói.

Vẫn luôn chờ đến khi cửa gian hỏa táng mở ra, Trì Miểu đỡ sư mẫu từ bên đi chới, trên hũ tro cốt được khảm một đôi tiên hạc, được lão nhân ôm vào trong ngực.

Trong đám người còn có tiếng khóc, thời điểm cha mẹ Mạnh nhìn thấy người trẻ tuổi kia thì nhất thời ngẩn cả người.

Bộ dáng Trì Miểu bọn họ nhớ rõ, mà phản ứng rõ ràng của Mạnh Diễm càng khẳng định nói rõ cho họ biết là hai người đã gặp mặt.

Tập tục của thành phố B là sau khi chôn cất phải trông ba ngày, cho nên khi hỏa táng kết thúc liền trực tiếp hạ táng.

Vòng hoa được một người lại một người đưa tới, liến một cái qua đi, đen nghìn nghịt trong đám người mà một chữ "Điện".

Điện (奠): cúng, tế, phúng viếng.
Trì Miểu không có quan hệ huyết thống với ông, nhưng cũng vẫn ở lại thành phố B ba ngày, chờ đến khi sư mẫu bọn họ về đến nhà mới tới cửa từ biệt.

Anh xin nghỉ năm ngày, hiện tại đã đến lúc trở về.

Mạnh Diễm ngày hôm qua đi tiễn cha mẹ, trước khi đi mẹ Mạnh còn châm chước mở miệng hỏi hắn, có thật là nhận định rồi không?
Người con trai đó gật đầu.

"Các con...!các con đã ở bên nhau sao?"
"Vẫn chưa ạ, em ấy hình như không nguyện ý lắm." tạm dừng hai giây, Mạnh Diễm nói tiếp: "Nhưng mà khẳng định sẽ ở bên nhau."
Cha Mạnh lắc đầu, không nói gì, lôi kéo cách tay vợ mình giục lên xe.


Trì Miểu ở trong phòng khách sạn thu dọn hành lý gọn gàng, đi đến trước quầy xử lý thủ tục, vừa đi ra tới cửa liền nhìn thấy người đàn ông kia một tay kẹp thuộc, đứng yên chờ ở cửa.

Thấy anh đi ra, đối phương đi đến thùng rác bên cạnh ấn tắt tàn thuốc, giọng thanh thanh mở miệng nói: "Em đi đâu vậy."
Thời điểm Mạh Diễm cố chấp mười đầu trâu cũng kéo không được, điểm này Trì Miểu hiểu quá rõ.

Hai bước đi tới trước mặt người đàn ông, nghiêng nghiêng đầu nhìn chân hắn.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, anh cảm thấy đối phương đi đường có chút khập khiễng, lại không quá rõ ràng, vì thế thu hồi ánh mắt mà trả lời: "Thành phố A.

Tôi làm việc tại Bệnh viện Trung tâm thành phố A."
Hình như Mạnh Diễm không quá tin, sau khi chân khỏi, hắn liền chạy từng cái bệnh viện một ở phụ cận thành phố B, lúc học đại học Trì Miểu học khoa Trị liệu phục hồi, hắn không liên lạc được với người cũng chỉ có thế dùng cách này đi tìm người.

Nhưng sau đó lại phạm vi lục soát từ thành phố B mở rộng đến cả nước, lại vẫn như cũ không tìm được người này, thời điểm gian nan nhất hắn thậm chí còn nghĩ rằng, nến Trì Miểu xuất ngoại thì phải làm sao? Nếu anh không bao giờ trả lại thì phải làm sao?
Nhưng chuyện quá khứ thì hiện tại cũng không cần nhớ lại, Mạnh Diễm đi tới bên cạnh Land Rover, mở cửa xe nhìn tới người con trai bên kia, nói: "Anh đưa em về."
Trì Miểu lắc đầu.

Mạnh Diễm cũng không nóng nảy, liền đứng tư thế này che chắn ở của khách sạn.

Không thể nề hà, Trì Miểu đành phải vòng đến bên kia leo lên ghế sau, Mạnh Diễm cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn cười cười, phủi tay đóng cửa xe sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe tiến vào con đương chen chúc.

Đi đường cao tốc, lái xe từ thành phố B tới thành phố A không đến bốn giờ.

Mấy ngày nay Trì Miểu quá mệt mỏi, anh cũng không muốn tiếp lời người lái xe, vì thế dựa vào ghế sau nhắm mắt chợp mắt.

Mạnh Diễm cảm thấy không sao cả, chỉ cần người ở bên, thế nào cũng được.

Hắn ngắm khuôn mặt mệt mỏi của người thanh niên từ kính chiếu hậu, tóc mái trên trán chặn một bên khóe mắt, lông mi thật dài có chút run rẩy, hiển nhiên là cảm nhận được ánh mắt của người khác.

Một đường này xem như là yên ổn không có chuyện gì, Trì Miểu xuống xe ở chỗ gần bệnh viện, Mạnh Diễm muốn đưa anh về tới nhà, đối phương lại trực tiếp cự tuyệt.

Ý định đưa người tới cửa không thành, bất quá vẫn nhận được một tiếng cảm ơn của Trì Miểu.

Nhìn bóng dáng đối phương đi vào bệnh viện, Mạnh Diễm cảm thấy bản thân mình rốt cuộc cũng đã sống lại.

Hắn móc di động ra gọi điện thoại cho Chu Nhân Thừa, nghĩ thầm có lời muốn nói lại không tìm được người nói hết, nghẹn muốn nổ cả người.

Trì Miểu làm ở bệnh viện ba năm có thừa, tuy nói năm đó vào đây làm là nhờ phúc của thầy Cát, nhưng vị trí phó chủ nhiệm hiện tại là chính anh giành lấy.


Đối với bệnh nhân thân thiện cùng chữa trị chuyên nghiệp, khiến cho khoa trung tâm phục hồi rất nhiều người tính tình cổ quái đều nguyện ý nghe anh kiến nghị, tích cực phối hợp với công việc của các hộ sĩ.

Kì nghỉ năm ngày vừa rồi cùng với bánh nén khô giống nhau, nén thật lâu mới ra thành phẩm, hiện giờ trở lại trên cương vị công tác, nói như vậy cũng có nghĩa là hai tuần tới đều không có ngày nghỉ ngơi.

Thời điểm Chu Nhân Thừa đi vào phòng, trên bàn đã có ba, bốn phần đồ ăn, hai chai rượu đặt ở cái bàn bên cạnh chờ hắn tới mở.

Trên đường đi, bên kia ở trong điện thoại vô cùng lo lắng đem sự tình trải qua nói đại khái, tóm lại một câu, bạn tốt này của hắn rốt cuộc cũng đã tìm được người trong lòng kia rồi.

Mạnh Diễm nhìn thấy hắn vén rèm lên cúi thấp người đi vào, vội vàng tiếp đón hắn tới chỗ ngồi.

Người đàn ông giày da cùng tây trang nhìn hắn một bộ dáng vừa thấp thỏm lại vừa vui vẻ cười ngốc, cười nhạo một tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện: "Cậu rốt cuộc cũng tìm được rồi mà vẫn kêu tôi tới chỗ này uống rượu?"
"Tôi đây còn có thể làm gì được nữa, Tam Thủy không thích tôi, tôi lại luôn ở trước mặt em ấy lắc lư, càng khiến em ấy thấy phiền."
"Sặc, nhiều năm như vậy mỗi lần tôi nghe cậu nói về cậu ta đều uy phong lẫm liệt, nói cái gì mà bắt được người rồi liền không thả.

Hiện tai lại làm sao vậy? Từ tâm à?"
"Từ tâm cái gì?
"Gớm nữa."
*Túng ( 怂): kinh sợ, kinh hãi.

Mình thấy Chu Nhân Thừa nói ở đây với giọng điệu hơi trêu chọc nên mình để là "gớm nữa":v Có gì mong mọi người nhiệt tình góp ý ạ.

"....."
Mạnh Diễm lười cùng hắn đấu võ mồm, lấy hai ly rượu qua rót đầy, đem chuyện mấy ngày nay kể cho hắn nghe kỹ càng, tỷ mỷ một lần nữa.

"Thời cơ không đúng.

Thầy Cát vừa mới đi, ông đây tâm tình đều rất tụt mood, em ấy càng vô tâm suy nghĩ chuyện khác.

Cậu nói cũng không tính là sai, tôi đúng thật là buông thả, tôi sợ sẽ giống với ttrước kia, cuồng vọng tự đại, sẽ dọa sợ em ấy, nếu em ấy lại chạy tôi đây liền sống không nổi nữa."
Chu Nhân Thừa nghe xong lời này, sâu kín phun ra hai chữ: "Tiền đồ." Nhận rượu hắn rót, cứ uống một ngụm trước đã.

Hắn biết Mạnh Diễm nói đều là lời nói thật, khi đó người này nằm ở bệnh viện một chân bước vào quỷ môn quan, trong miệng nhắc mãi đều vẫn là "Tam Thủy, Tam Hủy".

Hắn quen biết Mạnh Diễm hơn hai mươi năm, lớn hơn đối phương vài tuổi nên nhìn đến rõ ràng hơn, có thể gọi là trái trời mà trải qua sinh tử, người ta nói ra một câu "sợ hãi", có thể thấy được người nọ có bao nhiêu phần quan trọng.
Rút đũa ra hai người nhất thời đều có chút trầm mặc, Chu Nhân Thừa một lần nữa rót rượu trong tay rồi nâng ly, Mạnh Diễm cùng hắn cụng ly một chút, ngửa đầu bực bội.

"Cậu ta nói là cả đời đều không muốn qua lại với nhau à?"
"Thế thì không có."
"Vậy cậu sợ cái rắm gì.

Nếu muốn theo đuổi vợ nhỏ, cũng đừng có nhát như thế.

Nếu cậu lo lắng lì lợm la liếm sẽ làm phiền cậu ta thì dứt khoát đổi biện pháp đi."
Mạnh Diễm dừng lại, chiếc đũa để sát vào chút: "Biện pháp gì?"
Phía dưới bàn, Chu Nhân Thừa đá đá đùi phải của hắn đang duỗi ở bên cạnh: "Bắt cậu đem cái chân giả này đi ăn vạ ấy."
"...." Mạnh Diễm một chân đá trở về: "Chân cậu mẹ nó mới là chân giả!"

"Xì ----"
Ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói, Chu Nhân Thừa lười cùng hắn tranh cãi.

"Cậu ta rốt cuộc là hận cậu đi tìm chết rồi vẫn nhớ mong tình cũ, chính cậu lại không cảm thấy thế à?"
Mạnh Diễm cẩn thân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay sinh ra một tia ấm áp, giống như buổi tối hôm đó hắn nắm chặt tay phải của Trì Miểu.

Tuy rằng lúc ấy Tam Thủy của hắn có cự tuyệt vài cái, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, thế có phải là hắn vẫn còn cơ hội đúng không?
Chu Nhân Thừa nhìn dáng vẻ suy tư kia của đối phương, trong lòng hiểu rõ.

Chuyện này còn phải dựa vào Mạnh Diễm tự mình ngộ ra, người ngoài nói nhiều mà hắn không làm chút hành động cũng thành uổng phí.

Cầm lấy bình rượu, rót mỗi người một chút, sau đó chuyển đề tài lại hỏi tới tình huống sau khi tới tỉnh Z lần này.

"Không tồi, đợt hàng đá mài này đều là loại thượng đẳng, màu sắc thủy nhuận, giá cả cũng phải chăng, ngày khác gọi anh Hướng đến nhìn thử, nên gia công thì gia công, có loại trực tiếp mua thì trực tiếp bán luôn.

Trong tiệm, tôi một tháng không tới, hẳn là không có gì sai sót đâu."
Mạnh Diễm là bộ đội xuất ngũ, mất một đoạn thời gian rất dài để dưỡng thân thể, chờ đến khi có thể xuống giường đi lại liền bắt đầu tra xét từng cái bệnh viện, trước sau tốn hai,ba tháng công phu tìm kiếm lại không tìm được người.

Cha mẹ Mạnh đều sốt ruột không thôi, đúng lúc Chu Nhân Thừa không thể nhìn nổi bộ dáng mơ màng hồ đồ của hắn nữa, liền tìm cơ hội tóm được người giáo huấn một hồi, bắt hắn trước tiên phải bình tĩnh lại đã.

Sau đó lại trôi qua một đoạn thời gian, Mạnh Diễm lại tìm tới hắn nói chuyện muốn buôn bán ngọc thạch.

Chu Nhân Thừa đoán đây tám chín phần vẫn là có quan hệ với Trì Miểu, nhưng gây dựng sự nghiệp dù sao cũng là chuyện tốt.

Vì thế nghe xong kế hoạch của hắn cảm tthấy có tính hợp lý, liền xòe tay cho Mạnh Diễm mượn tiền, bắt đầu xây dựng sự nghiệp.

Vì cái gì mà đến nỗi không tìm người trong nhà đòi tiền, chút nguyên nhân này bọn họ đều biết rõ, cho nên không ai hỏi ai.

Cũng may Mạnh Diễm làm việc đáng tin cậy, làm người cũng trượng nghĩa, một thân chính khí lại có nguyên tắc, làm đến nơi đến chốn, chạy cả nước các nơi mấy chục địa phương, cuối cùng tám tháng sau cũng thành công khai trương cửa hàng đầu tiên.

Sau đó nghiệp vụ không ngừng mở rộng, từ ngọc thạch gia công đến vật phẩm trang sức tiêu thụ tất cả đều bao hàm ở bên trong, hơn nữa chiến hữu của hắn trải rộng khắp Trung Quốc, phần hậu cần đều bắt đầu ổn định.

"Vậy được rồi." Chu Thừa Nhân lúc thu nhận Mạnh Diễm còn mang thêm 20% cổ phần, hai người qua lại nhiều năm như vậy cũng là thật lòng quan tâm lẫn nhau.

Đồ ăn ăn cũng không ít lắm, thời gian cũng không còn sớm nữa, Mạnh Diễm từ thành phố B trở về đến bây giờ vẫn chưa về nhà nhìn một cái, vì thế sau khi thanh toán hai người liền tách ra.

Chu Thừa Nhân đứng bên cạnh Land Rover của hắn hút điếu thuốc, cúi người dựa vào cửa sổ xe nói: "Mấy ngày nữa trời ở thành phố A lại bắt đầu muốn mưa, cái chân giả này của cậu vẫn là nên chú ý vào."
Nghe được lời này, Mạnh Diễm nhìn hắn nhếch miệng cười: "Cậu nhắc nhở tôi, tôi phải trở về cúi chào Tiêu Kính Đằng, thần Mưa hiển linh, tôi sẽ đi thẳng tới bệnh viện trung tâm luôn."
*Tiêu Kính Đằng: ca sĩ người Đài Loan.

Ngày 21/7/2012, lần đầu tiên tổ chức liveshow ở Bắc Kinh, gặp lại cơn mưa lớn nhất trong lịch sử 50 năm qua tại Trung Quốc.

Bạn bè, khán giả đã gọi anh là "thần mưa" vì kể từ đó, rất nhiều show diễn có mặt Tiêu Kính Đằng, dù ở Thượng Hải, Tokyo, New York hay Thiên Tân, Tây An...!đều bị mưa, mưa rất lớn.
"....."
Chỉ điểm một cái liền hiểu ngay, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận