Khế Khoát


Kết quả cuối cùng sau khi thương lượng chính là Mạnh Diễm không thể ở lại bồi Tam Thủy của hắn ăn cơm.

Chu Nhân Thừa này là đồng đội heo, đem Lôi Lạp dắt lại đây, đang ở dưới tầng, hắn đành phải đem cún mang về nhà an bài ổn trước rồi nói.

Trì Miểu ước gì anh chạy nhanh đi, chuyện của nhóc con này không thể lại kéo dài, phía trước trong lòng anh có một ý nghĩ, xem ra chưa chắc không thể được.

Phòng 4006 lâm vào trầm mặc, Chu Minh nhìn Phương Vệ một chút hành động cũng không có, đứa nhỏ như là đã giãy giụa nội tâm một hồi lâu, mới đáng thương vô cùng mà mở miệng nói: "Nếu em cùng người khác đi rồi, sau này còn có thể gặp được anh không ạ?"
Loại thỏa hiệp này làm thiếu niên trong lòng cũng không chịu nổi: "Khẳng định là có thể, cứ cho là cách xa thì chúng ta cũng có thể liên hệ qua điện thoại, nếu em muốn gặp anh, anh sẽ lập tức ngồi xe qua đấy."
"Nhưng em không biết muốn đi chỗ nào, cũng không biết người khác có thích em hay không."
"Khẳng định sẽ thích em á." Cái vấn đề thứ nhất cậu không trả lời được, cũng chỉ có thể sử dụng kỹ xảo mà người lớn hay dùng này để an ủi nhóc con.

Chỉ là lời này vào lỗ tai người khác ở đây đều không có tác dụng gì.

Trì Miểu thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc con.

Anh duỗi tay xoa xoa nước mắt trên mặt đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng: "Sống cùng chú, con có nguyện ý không?"
"Á?" Chu Minh kinh hô một tiếng, hai người trong phòng bệnh đều nhìn áo blouse trắng.

Phương Vệ có chút không phản ứng kịp.

"Trên danh nghĩa là nhận nuôi.

Nếu con nguyện ý thì chúng ta chính là cha con, nếu không muốn gọi baba cũng được, coi như chú cho con một nơi để ở, giúp đỡ con đi học.

Như vậy con cũng không ở cùng người xa lạ, cũng có thể thường xuyên tới nhìn anh trai con, được không?"
Chu Minh ngồi ở trên giường nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, một lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng nói: "Bác sĩ Trì, anh....!Anh nghiêm túc đấy hả?"
Trì Miểu quay đầu nhìn cậu: "Ừm, tôi suy nghĩ lâu rồi.


Trước đó vẫn chưa nói là vì cảm thấy hết thảy còn chưa ổn định, biến số quá lớn.

Hiện tại xem ra, có lẽ đây là cách tốt nhất.

Dù sao đời này tôi cũng sẽ không lấy vợ, mấy năm trước cũng muốn có con ở cùng mình, nhưng lúc ấy năng lực không đủ, không dám dễ dàng nếm trải.

Chẳng qua hiện tại công việc của tôi ổn định, nhà cũng mua rồi, tuy rằng không lớn nhưng thêm một đứa nhỏ cũng không chật."
Nói tới đây anh lại sờ sờ đầu Phương Vệ: "Bất quá có hai điểm chúng ta phải nói rõ ràng nha.

Thứ nhất, con có khả năng về sau sẽ không có mẹ, khác với rất nhiều bạn khỏ khác, là chú không có cách giải quyết vấn đề này được.

Thứ hai, làm người giám hộ của con, con muốn nghe chú nói, hay có ý nghĩ gì muốn cùng chú nói thì nói, không thể giống như trước kia đều nghẹn ở trong lòng.

Đến khi con trưởng thành rồi quyết định vẫn ở đây hay quay về tìm người thân, chú đều không can thiệp.

Thế nào? Hai điểm này đều có thể chấp nhận và đảm bảo làm được không nè?"
Nhóc con trên mặt còn treo nước mắt đã khô, Phương Vệ quả thực không thể tin được những gì mình vừa được nghe.

Người chú này không chỉ mua cho nhóc một bộ tập tô, còn kể chuyện cho nhóc, còn muốn nhận nuôi nhóc, cho nhóc một mái nhà.

Đây chính là giấc mộng càng làm cho con người thấy vui vẻ.

"Chú...chú vì sao lại muốn làm như ậy."
Trì Miểu nghiêng đầu nhìn nhóc: "Bởi vì thích con đó.

Con vừa hỏi, có ai không thích con mà?"
Chu Minh phục hồi tinh thần lại lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, chúng ta đều thích em, anh cũng vô cùng thích em á!"
Phương Vệ rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười, nhóc dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chú vẫn sẽ luôn thích con ạ?"

"Đương nhiên rồi."
Nếu nói sáu năm trước là thầy Cát cứu chính mình, hiện tại Trì Miểu cũng nguyện ý đem phần thiện ý kia truyền lại.

Đứa nhỏ này rất đáng để bồi dưỡng, đã có duyên cũng tự nhiên muốn duỗi một tay giúp.

Mạnh Diễm nắm Lôi Lập đi ở phía trước, Chu Nhân Thừa nhìn hắn hỏi: "Hỏi rõ chưa? Nhóc con kia không phải là con của bác sĩ Trì chứ?"
"Không phải không phải, hiểu lầm một hồi.

Tam Thủy nhà chúng ta sao lại có thể cắm sừng tôi mà cùng người khác có con chứ?" Tâm tình hắn rất tốt,
trong giọng nói đều lộ ra vui mừng.

Không nghĩ tới giờ phút này ở trong phòng 4006, bạn nhỏ đang đỏ cả mắt có chút thẹn thùng gọi tiếng "Baba" đầu tiên.

Sự tình được giải quyết, Chu Minh cuối cùng cũng yên lòng, giữ đứa nhỏ ở lại cùng cậu đọc sách.

Trì Miểu mừng rỡ khi có con trai, trở lại phòng làm việc liền gọi cho cảnh sát Trương.

Tư cách nhận nuôi yêu cầu phải được khảo sát, nếu phù hợp còn phải làm một ít thủ tục đi lại, trước tiên anh lên kế hoạch nghỉ ngơi một ngày đi hỏi thăm một phen.

Hơn nữa trong nhà muốn sắp xếp cho thỏa đáng, một thành viên mới đến khẳng định phải nghiêm túc chăm sóc.

Trì Miểu mua phòng ở diện tích không đến một trăm mét vuông, hai phòng một phòng khách một phòng bếp một ban công, anh dùng tiền tiết kiệm mấy năm thanh toán trước, hiện tại mỗi tháng đều trả khoản vay đúng hạn.

Đúng là vẫn phải mượn phúc lợi cho nhân viên của bệnh viện đông phong giá quy định, bằng không tiểu khu chính quy như vậy đến nằm mơ anh cũng không dám nghĩ.

Thư phòng có thể đổi thành phòng ngủ cho nhóc con, đồ dùng sinh hoạt của đứa nhỏ cũng phải mua thêm.

Đúng rồi, còn phải liên lạc với nhà trẻ gần đó, lại quá nửa năm nữa mới phải đi học tiểu học, sinh hoạt phía trước khiến cho anh cảm giác chưa từng được trải qua, Trì Miểu có chút lo lắng Phương Vệ không thể lập tức thích ứng trong trường học tập thể, cho nên trước tiên vẫn nên chuẩn bị tương đối tốt một chút.


Cảm giác sắp được làm cha khiến Trì Miểu cả người rơi vào trạng thái hưngg phấn, thế nên Mạnh Diễm đã gửi mấy cái tin nhắn anh cũng chưa chú ý đi xem.

Lôi Lạp ghé vào bên cạnh cắn ống quần chủ nhân đang ngồi trên sô pha, thật vất vả mới về nhà, nó muốn đi tới vườn lăn bùn!
Chỉ là Mạnh Diễm đợt này quen thuộc phòng trống đột nhiên cảm thấy có chút quạnh quẽ, thở dài một hơi, hắn cúi người đè lại miệng Lôi Lạp: "Nghĩ cách đi, cõng Tam Thủy lại đây được không?"
Đầu chó trên dưới quơ quơ.

"Hóa ra mày cũng nghĩ giống tao ha!"
Lôi Lạp: Nghĩ em gái ông, cút nhanh buông miệng ông đây ra!
Nói đến cũng khéo, không quá hai ngày thế mà Mạnh Diễm lại được Trì Miểu chủ động gọi tới, nhìn tên sáng lên trên màn hình làm hắn thụ sủng nhược kinh.

Chẳng qua nội dụng cuộc nói chuyện chả liên quan gì đến hắn, vì thế Lôi Lạp tận mắt nhìn thất chủ nhân cũng giống nó vểnh cái đuôi lên lại rơi xuống trở về.

Trì Miểu ở đầu bên kia điện thoại cọ tới cọ lui nửa ngày, mới rối rắm mở miệng hỏi hắn muốn phương thức liên lạc của Chu Nhân Thừa.

Mạnh Diễm nghe được lời này nháy mắt cả người hóa đá! Vợ yêu của hắn thấy ngốc nghếch thế thôi, cư nhiên lại chủ động muốn số điện thoại? Đây là hành động mẹ gì đây? Nội tâm muốn hỏng hết cả nhưng vẫn phải duy trì hình tượng săn sóc, Mạnh Diễm đành phải cắn răng ôn nhu hỏi anh muốn số điện thoại của tên kia để làm gì.

Bác sĩ Trì liếc liếc mắt cái người bên cạnh đang làm vẻ mặt tha thiết anh bất cứ giá nào mặt già nói: "Giới thiệu cho cậu ta đối tượng."
"???"
Chu Minh bóp vai cho Trì Miểu lấy lòng, cảm ơn anh đã ra tay hỗ trợ.

Cất điện thoại vào áo blouse trắng rồi vẫn cảm thấy không thể tin được: "Cậu đây là nhất kiến chung tình?"
"Ai daaa, anh đừng nói thẳng ra như vậy! Em chẳng qua là cảm nhận được lời gọi từ trái tim, bên trong kia chỉ được có mình em a!"
"Thổi cho cậu cái phổi?"
".....!ha hả" Bác sĩ Trì cũng sẽ kể chuyện cười.

Chu Minh nhìn đến di động phát sáng của anh, biết là đã gửi số điện thoại của Chu Nhân Thừa qua, vội vàng trả lời: "Em chính là muốn làm quen anh ấy, vạn nhất nhỡ chúng em kết trái thì sao? Trời cao cho cơ hội, không bắt lấy thì có lỗi với một mảnh khổ tâm của Nguyệt lão ghê á!"
Trì Miểu do dự mà siết chặt điện thoại, không biết làm chuyện này có đúng hay không: "Thế lỡ cậu ta thích con gái thì sao?"
"....!Em...!Em cảm thấy....!không thế đâu á...."
"Phục luôn, chuyện này mà cũng có thể cảm thấy? Nếu Chu Nhân Thừa thẳng tắp, cậu còn có thể vội vàng bẻ cong người ta chắc? Tôi nói cho cậu biết, làm như vậy là nghiệp đấy."
Chu Minh yên lặng một chút, trầm mặc vài giây vẫn kiên trì nói: "Em cam đoan với anh, chính là trò chuyện vài câu, nếu anh ấy không thích con trai, em dứt khoát xóa bạn tốt, vẫn cùng anh ấy tiếp xúc thì em chính là heo, được chưa?"
Trì Miểu nhìn lực rực trong mắt thiếu niên, đột nhiên có chút bội phục, thậm chí có chút hoài niệm.


Lúc trước chính mình cũng ở tuổi này, yêu mạnh liệt lại quyết đoán, mặc dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, mặc dù lúc trước khó muốn gọi ông trời, anh cũng không thể không thừa nhận Mạnh Diễm chính là cây trụ của anh, là hàng rào cứng rắn nhất của anh.

Không thể không nói Chu Minh vẫn còn may mắn, Chu Nhân Thừa nhận được tin tức liền chấp nhận lời mời kết bạn, tốc độ cực kỳ nhanh liền nghe nói chuyện này Mạnh Diễm đều cảm thất khác thường.

Trì Miểu lại nghĩ hai người kia cùng nhìn chuyện này giống nhau nên cũng không nối rõ, anh cùng Chu Minh trở thành bạn bè cũng chỉ là bởi vì thuần túy thưởng thức, chuyện bên kia cũng không nhúng tay thêm nữa.

Cảnh sát Trương thu thập được tài liệu tiểu sử của Trì Miểu sau đó liền nhanh chóng gửi tin nhắn, xét duyệt cơ bản thuận lợi, án tử hiện tại cũng đến hồi kết, cho nên nhóc con vô cùng vui vẻ đi theo "baba mới" đến cơ quan làm thủ tục.

Đầu tiên Trì Miểu đi đến cơ quan đăng ký nhận nuôi đệ trình tài liệu, lại đến cục cảnh sát đưa tờ khai chứng minh, ở cục dân chính đợi bảy giờ làm việc mới được hồi đáp, bởi vậy buổi tối tan ca hôm nay anh liền mang theo đứa nhỏ về Tím Uyển.

Giường là được trở đến trước một ngày, bàn học đặt hàng cùng chỗ với giường mấy ngày nữa mới tới, nhóc con nhìn phòng nhỏ sắp thuộc về mình vui vẻ không nói nên lời.

Trì Miểu sờ sờ đâu của Phương Vệ rồi đi tới phòng bếp nấu cơm, định buổi tối dẫn người đi siêu thị một chuyến, đồ dùng sinh hoạt của nhóc để nhóc tự chọn thì có thể khiến nhóc càng nhanh thích ứng với hoàn cảnh mới.

Anh chưa từng làm ba, chỉ có thể vạn sự đều muốn làm tốt nhất, lúc thái rau anh thậm chí còn cảm thấy giống như mới nghênh đón một cuộc sống mới, làm người ta vô cùng mong chờ.

Mạnh Diễm lưu xong lại mang theo Lôi Lạp đi huấn luyện trò chơi đơn giản, hắn là bộ đội xuất ngũ chưa đến một năm, Lôi Lạp cũng quang vinh xuất ngũ vì bị thương, thủ tục nhận nuôi chó đặc công cấp 3 rất khó, hắn tốn không ít sức lực mới được đồng ý.

Hiện tại ở trong căn hộ cũng là chuyên môn mua, vị trí tương đối vắng cho nên ít người, còn có một đại viện thiết bị huấn luyện, Lôi Lạp có thể chơi thỏa sức.

Lông đen tuyền, toàn thân vạm vỡ, nhưng chân phải sau què một chút, cùng với Mạnh Diễm đang đi dép lê quả thực giống nhau như đúc.

Trì Miểu vừa mới trả lời tin nhắn nói đang chuẩn bị đi siêu thị mua sắm, nam nhân tức khắc liền muốn bổ sung thêm đồ ăn cho chó, bằng không Lôi Lạp sẽ phải chịu đói.

Bị mang về chuồng, Côn Minh khuyển run run lỗ tai, cái mũi hướng tới chỗ lương thực còn sót lại ngửi ngửi, trợn trắng mắt nhìn cái người đã đổi quần áo xong kia.

Dưới lầu cũng có khu mua sắm, thế nào cũng phải lái xe nửa giờ mới tới được gần chỗ Tím Uyển, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Chờ tới rồi tại chỗ ngồi nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm, Mạnh Diễm lập tức vẫy tay chào hỏi.

Trì Miểu đang chọn dâu tây không nghe thấy được, nhưng Phương Vệ bên cạnh mắt tinh, nhóc giật nhẹ ống tay áo thanh niên: "Baba, cái chú kia gọi ba á."
Bác sĩ Trì vừa quay đầu, nhìn thấy người cao to mặt đầy hắc tuyến đứng ở trước mặt, giật khóe miệng run run hỏi: "Nhóc gọi em...!baba?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận