Khế Ước Cấm Dục Cô Vợ Ngọt Ngào


Qua ba vòng rượu, Ôn Thư hiển nhiên đã say, đôi mắt càng thêm mê ly, âm cuối cũng như muốn trêu chọc người khác: “Cùng nhau uống mấy ly chứ?”
Nghe vậy, Tô Thời Sơ lắc đầu, cô biết rõ tửu lượng của mình kém đến mức nào.
Sau khi đã trải qua một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức tái phạm lần nữa, hơn nữa hoàn cảnh ở đây xa lạ nên cô càng phải chú ý đến mọi thứ hơn.
Thấy cô không có ý uống rượu, Ôn Thư cũng không tiếp tục ép nữa, tự rót thêm cho mình mấy ly.

Nhiệt độ cơ thể tăng lên trong khoảng thời gian ngắn, hành vi cũng không thể khống chế được nữa.
Ôn Thư cởi áo khoác rộng trên người ra, lộ ra chiếc áo ngắn màu đen gợi cảm bên trong, phía dưới là một chiếc quần bó màu đen, lộ ra cặp đùi thon dài và săn chắc.
“Tôi đi chơi một lát, chờ tôi.” Ôn Thư thở ra mùi rượu, nói xong câu đó với Tô Thời Sơ, cô ta bước vài bước, giẫm lên sàn nhảy cách đó không xa, đứng ở giữa sân khấu.
Bây giờ là tám giờ tối, Wild Rose đang dần nóng lên, mọi người đang từ từ tiến về phía sàn nhảy, ánh mắt của họ đều bị Ôn Thư hấp dẫn.
Ôn Thư đứng trên sân khấu, dựa lưng vào khung ống thép chống đỡ sân khấu, bắt đầu nhảy múa như thể không có ai xung quanh, động tác gợi cảm và mê hoặc.

Cô ta vén mái tóc xoăn màu hạt dẻ phía sau sang một bên, trong mắt toát ra sự cám dỗ và trêu chọc vô tận.
Đứng dưới sân khấu, hai tay Tô Thời Sơ bưng nước chanh, ánh mắt dừng trên người Ôn Thư, cô cảm thấy người trên sân khấu rất xa lạ.
Trước kia ở công ty, Ôn Thư luôn tranh giành mọi thứ với cô, động một chút là mở miệng châm chọc cô.

Bây giờ như thể đã thay đổi cốt cách, dáng vẻ vô dục vô cầu, ngay cả ánh mắt nhìn người cũng trống rỗng đến đáng sợ.
Giống như một con rối.
Khoảnh khắc hai từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Tô Thời Sơ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, toát ra mồ hôi lạnh.
Cô của sau này có phải là Ôn Thư tiếp theo không?
Tô Thời Sơ cắn răng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Trước khi cô có thể suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, bỗng nhiên phía dưới sàn nhảy, có mấy người đàn ông to gan tiến lên kéo quần áo vốn dĩ đã chẳng còn bao nhiêu của Ôn Thư.
“Cởi!”
“Cởi quần áo rồi nhảy tiếp!”
“Cái này đủ để ai xem chứ! Ăn mặc nhiều quá!”
Trên sân khấu xô xô đẩy đẩy, bầu không khí trong quán bar lập tức bị đẩy lên cao trào.
Khi đã uống rượu, Ôn Thư cũng bắt đầu mất tự chủ, cô ta không vùng vẫy, mặc cho bàn tay của những người đàn ông sờ soạng trên người mình, đôi mắt trống rỗng, đờ đẫn nhìn về phía xa xăm.
“Ôn Thư!” Tô Thời Sơ cắn răng, hét lớn một tiếng, bước dài xông lên, muốn kéo Ôn Thư từ trong đám người ra.
Cô không thể trơ mắt nhìn Ôn Thư từng bước buông thả chính mình, để mặc bản thân rơi vào vũng bùn!
Tuy nhiên, Tô Thời Sơ vẫn đánh giá quá cao khả năng của mình.
Những người đàn ông này rất điên cuồng, cô hoàn toàn không thể đấu lại họ.
Một đám người vây chặt Ôn Thư, cô không còn cách nào khác ngoài việc chen chúc với đám người trên sân khấu.
Cô cố gắng giãy dụa nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Thư bị đẩy càng ngày càng xa, trong lòng hơi trầm xuống, giọng nói gọi Ôn Thư bị chìm trong đám người.
Lăng Vân Vũ vừa vào quán bar đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này:
Trên sân khấu, Ôn Thư bị một đám đàn ông xô đẩy vây quanh.

Còn Tô Thời Sơ cách đó không xa đang vẫy tay trong đám người, hành vi cực kỳ quái lạ khiến người ta không đoán được rốt cuộc cô đang làm cái gì.
Thấy Tô Thời Sơ xuất hiện ở đây, ánh mắt Lăng Vân Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh lấy điện thoại ra, chụp cảnh này lại rồi gửi cho cho Ân Dĩ Mặc, sau đó đi lên cứu Ôn Thư và Tô Thời Sơ.
[Ân tổng, sao vợ cậu lại chạy đến đây rồi?]
Trong lúc nghiên cứu.
Khi Ân Dĩ Mặc nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại, trong nháy mắt, điện thoại suýt nữa bị anh ném ra ngoài.
Đôi mắt dài và hẹp của anh dần tối lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh.
Trong ảnh, tóc của Tô Thời Sơ ướt đẫm mồ hôi dán vào trán, tạo cho cô một vẻ đẹp khó tả.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay thậm chí của cô nổi bật giữa đủ loại đàn ông và phụ nữ, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô.
Đáng chết, người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này không biết khuôn mặt của mình quyến rũ đến mức nào ư?
Động tác của anh cực nhanh, lập tức bật ra khỏi ghế, khi anh đã thay quần áo xong, định ra khỏi cửa thì điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Liếc mắt nhìn tên người gọi, đồng tử của Ân Dĩ Mặc hơi co lại, nhưng anh vẫn nhấn nút tắt tiếng và đi ra ngoài tìm Tô Thời Sơ.

Trong quán bar.
Tô Thời Sơ cúi đầu, đứng trước mặt Ân Dĩ Mặc tựa như nhận lỗi như thói quen, ngoan ngoãn chờ bị mắng.
“Bản lĩnh đủ lớn rồi hả? Còn dám đến quán bar mua vui?” Ân Dĩ Mặc lạnh lùng liếc cô một cái, Tô Thời Sơ không khỏi rùng mình, lưng càng thẳng tắp.
Ôn Thư ở bên cạnh cũng đã gần như tỉnh rượu, thấy Ân Dĩ Mặc tới đây, không khỏi ngạc nhiên: “Ân tổng, anh đừng trách Tô Thời Sơ, là tôi cứ khăng khăng muốn dẫn cô ấy đến đây thư giãn.”
Khi cô ta nói những lời này, đôi mắt vô thức liếc nhìn hai người họ.
Chỉ với việc Ân Dĩ Mặc tự mình chạy tới quán bar tìm Tô Thời Sơ, Ôn Thư có thể cảm nhận được quan hệ của hai người họ không tầm thường.
Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với Tô Thời Sơ: “Vị trí thư ký của Quốc Tế Huy Hoàng áp lực lớn đến mức cô phải mượn rượu giải sầu hả?”
Tô Thời Sơ chột dạ, sợ hãi rụt rè ngẩng đầu, âm thanh nhỏ xíu: “Tôi không uống rượu...”
“Câm miệng.” Thái dương Ân Dĩ Mặc đột nhiên căng lên, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Hôm nay anh bận làm việc một ngày, buổi tối vốn dĩ phải nghỉ ngơi sớm một chút nhưng người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này lại chạy đến quán bar, quấy rầy tất cả kế hoạch của anh!
Ban đầu, Lăng Vân Vũ muốn xem kịch hay, kết quả không ngờ Ân Dĩ Mặc vừa tới đã mắng Tô Thời Sơ, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại như sắp khóc.
Nghĩ đến lúc trước Tô Thời Sơ giúp mình mà mình lại gây phiền phức cho cô, trong lòng Lăng Vân Vũ không hiểu sao lại áy náy với Tô Thời Sơ, nhịn không được thay cô nói mấy câu:
“Dĩ Mặc, cậu cũng đừng so đo với cô ấy nữa, đây là chỗ của tôi, không ai dám làm bậy đâu.”
Lăng Vân Vũ vừa dứt lời, căn phòng rơi vào im lặng.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, cố gắng hết sức để ngăn cảm xúc của mình bùng phát.
Anh đứng lên, dáng người cao lớn dị thường, bóng anh lập tức bao phủ lấy cơ thể Tô Thời Sơ.
Âm thanh của anh trầm thấp, hiển nhiên là đang đè nén lửa giận: “Đi về.”
Tô Thời Sơ không dám nói thêm gì nữa, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, trong lòng cô khổ không thể tả.
Khoảng cách lần trước cô đắc tội với Ân Dĩ Mặc còn chưa tới một ngày.
Thấy hai người rời đi, ánh mắt Ôn Thư hơi híp lại, cảm xúc trong mắt phức tạp, là sự ghen tị không thấy rõ.

Ngoài quán bar.
Tô Thời Sơ thấy Lâm Hoài đang chờ ở ngoài xe một thời gian dài, trên mặt anh ấy mang theo vẻ hiểu biết.

Chỉ thiếu điều viết luôn lên mặt mấy chữ: ‘Tôi đoán cô lại chọc giận Ân tổng rồi’.
Tô Thời Sơ cảm thấy mình khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui