Tình yêu là thứ cảm xúc tuyệt vời nhất trên thế gian này, tình yêu cũng đại diện cho một niềm tin nào đó đang hiện hữu trong cuộc sống.
Một người có tình yêu, họ sẽ hết lòng yêu thương thế giới này vì họ có niềm tin rằng họ cũng sẽ được nhận lại sự yêu thương.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với một người không có niềm tin về tình yêu, hay một người từng rất tin tưởng vào lí tưởng của yêu thương nhưng hiện tại trong tâm hôn đã đầy vết rạn nứt.
Tôi sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của mọi người xung quanh, tôi cũng là một người rất tin tưởng vào tình yêu.
Sẽ ra sao nếu một người sống được mà không yêu cơ chứ? Yêu hoa cỏ, yêu gia đình, yêu mọi người xung quanh và yêu một người nào đó...
Nhưng tôi đã bị tín ngưỡng của yêu đương phản bội, thế giới này đã chống đối lại tình yêu của tôi.
Hai chữ "trớ trêu" lại là thứ cuối cùng tôi có thể níu lấy để ép bản thân mình giữ lại chút niềm tin nhỏ nhặt cuối cùng về tình yêu.
Tôi vô cảm ngồi ở phòng khách, trước mặt tôi là người con trai quen thuộc, anh nắm lấy bàn tay của cô gái khác trước mặt tôi.
Hai người cạnh bên trông rất xứng đôi vừa lứa, anh không nhìn tôi một cái.
Tôi chỉ nhìn cái cách anh nắm tay cô gái ấy mà trước mắt đã nhòe đi lúc nào không hay.
Mẹ vỗ về lấy tay tôi, tôi hiểu ý của mẹ là gì.
"Thưa ba mẹ, đây là bạn gái của con.
Hôm nay con đưa em về để ra mắt với ba mẹ".
Anh cất tiếng nói.
Giọng nói quen thuộc mà tôi nhớ thương đã ba năm qua.
Mẹ không lừa tôi, mẹ nói anh sẽ quay về, nhưng tôi cũng không ngờ rằng anh sẽ mang về người anh gọi là bạn gái.
Ba mẹ im lặng không nói gì, dường như anh biết điều đó nên không nói thêm gì nữa.
Sắc mặt tôi tái nhợt, nước mắt nhẹ nhàng mà tuôn ra, tôi xoay mặt đi hướng khác muốn che giấu đi bộ dạng mất mặt của mình.
Tách!
Mấy giọt máu đỏ đặc rơi xuống trên đùi tôi, tôi cảm nhận được ai đó đang bất ngờ mà nhìn tôi, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng lấy tay che mũi lại như đã quen với chuyện này.
Mẹ vội vàng lấy khăn giấy đưa cho tôi.
Nhưng tôi cảm thấy khó thở quá, cả người không còn sức lực.
Tôi không biết thứ đang đau âm ỉ trong lồng ngực kia là bởi vì sao lại đau? Tôi đang đau vì bản thân mình, hay đang đau lòng vì người khác.
Trước mắt tôi mờ tịt, tôi dựa người vào mẹ một cách mệt mỏi.
Bên tai tôi còn nghe giọng ba rất hoảng loạn mà gọi tên tôi.
"Đông Anh à! Đông Anh làm sao vậy con?"
Ba bế tôi về lại phòng trong sự ngỡ ngàng của hai người ngồi ở kia.
Anh vẫn không lên tiếng, tôi không rõ anh có nhìn tôi lần nào không nữa.
"Con đau quá ba ơi!" Tôi òa lên khóc với ba.
Ba chỉ vuốt tóc tôi rồi ngậm ngùi.
"Ba xin lỗi con gái!" Lời xin lỗi này cả ba và mẹ đều đã nói với tôi không biết bao nhiêu lần trong ba năm qua.
Sau khi uống thuốc xong tôi trực tiếp nhốt mình vào phòng, tôi mệt lắm.
Thứ tình yêu tôi tin tưởng cả cuộc đời rồi trao lại cho tôi thứ gì? Sự đau đớn về cả tâm hồn lẫn thể xác ư?
Nhìn khoảng cách giữa tôi và người tôi yêu ngày một xa, xa đến nổi tôi không thể thấy được đối phương đang ở đâu nữa rồi.
Liệu hết kiếp người này tôi và anh có thể gặp lại nhau ở hai xuất phát điểm khác nhau nhau không?
Đêm khuya, tôi mở cửa phòng đi xuống lầu tìm gì đó bỏ bụng.
Bước xuống lầu tôi liền thấy một thân hình quen thuộc, anh ngồi giữa phòng khách tối om chỉ loe lóe một chấm sáng của thuốc lá.
Tôi ngạc nhiên, anh còn biết cả hút thuốc?
Anh nghe tiếng động cũng xoay mặt lại nhìn tôi.
Tôi và anh đối mắt với nhau.
Anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đang hút dang dở.
Tôi không nhìn anh nữa, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Nhìn phần đồ ăn mẹ để riêng cho tôi, nhưng tôi lại không có tâm trạng để ăn, tôi đi đến lấy ấm siêu tốc nấu nước để pha một ly sữa nóng.
Không gian yên tĩnh trong nhà chỉ có tiếng xì xào của cái ấm điện là lớn.
Tôi đứng im lặng ở đó, giữa tôi và anh sẽ mãi như vậy chứ? Sẽ mãi không thể như lúc xưa, chúng tôi cứ gượng gạo rồi tránh né nhau như vậy sao? Đến khi nào?
Sau khi pha sữa xong, tôi lại nhẹ nhàng bưng vào phòng.
Tôi đi rất chậm vì sợ sữa nóng chứ không phải trong lòng tôi muốn đi chậm để anh nhìn mình một cái đâu.
Sau khi đi khuất cầu thang, tôi nghe thấy anh dùng bật lửa, có lẽ là châm một điếu thuốc mới.
Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Tôi không biết nữa, chắc có lẽ là sau khi anh bước ra khỏi cuộc đời của tôi.
...----------------...!.