Hoàng An ngồi bên cạnh giường bệnh dùng khăn ướt lau nhẹ bàn tay Đông Anh, cô đã ngủ như vậy một ngày rồi.
Vì muốn cho ông Thịnh và bà Vân không gian riêng nên anh đã nói mình sẽ chăm sóc cho cô đến khi tỉnh lại.
Buổi tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, không gian xung quanh im lặng không một tiếng động.
Anh chỉ ngồi bên cạnh mày mò, vuốt ve từng khớp ngón tay trên bàn tay cô.
Anh nắm tay cô rồi lại hôn lên, cứ lặp lại không biết bao nhiêu lần, anh thề là chỉ cần anh nhìn thấy cô thì anh sẽ muốn nắm tay cô, ôm lấy cô thật chặt.
Nhưng cái ranh giới chết tiệt kia đã ngăn cấm anh đến gần cô.
Hiện tại đã khác, khi không còn đều gì ngăn cản, anh sẽ không bao giờ để lạc mất cô.
Đông Anh cảm nhận được có người đang chơi đùa với bàn tay mình, cô từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Hoàng An trước mắt cô cứ nghĩ mình đã gặp phải ảo giác, cô mơ hồ gọi.
"Hoàng An!"
Nghe cô gọi thì anh giật mình, từ từ trả lời cô.
"Anh nghe!"
Là ảo giác thật rồi, Đông Anh đã nghĩ như vậy.
"Anh ở lại đây lâu một chút nhé!" Cô nói.
"Tại sao em lại nói như vậy?" Hoàng An hỏi cô.
"Vì sau khi em tỉnh lại thì anh sẽ đi mất, sẽ không nói chuyện và nắm tay em như bây giờ!"
Hoàng An đau lòng nhìn cô, anh nắm tay cô đặt lên miệng mình hà ra một hơi ấm rồi lại ôm lấy nó, anh nói.
"Không phải là mơ, anh thật sự đang ở đây với Đông Anh."
"Thật không?" Đông Anh hỏi lại.
"Thật!"
Đông Anh cười một cái rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, mí mắt của cô bây giờ rất nặng, cô không tài nào có thể tỉnh táo được.
Sáng hôm sau Đông Anh lại một lần nữa mở mắt ra, lần này cô đã khỏe hơn rồi.
Dáo dác nhìn một vòng xung quanh, chẳng có ai.
Đông Anh khẽ thở dài, dường như đêm qua chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra thôi.
Mặt cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cạch."
Tiếng mở cửa phòng bệnh, Đông Anh xoay người nhìn thấy Hoàng An đang bước vào, trên tay anh còn cầm rất nhiều đồ, cô ngơ ra nhìn anh.
Hoàng An bước vào thấy cô đang nhìn mình thì vội vã đặt đồ lên bàn rồi đi đến bên cạnh cô, anh hỏi.
"Em thấy trong người thế nào rồi?"
Cô vẫn còn ngơ ngơ nhìn anh, cô không trả lời.
"Đông Anh, em làm sao vậy?"
"Em không sao cả." Cô nhẹ giọng trả lời.
"Đói không? Vừa đúng lúc anh mới mua cháo nóng về nè!"
Vừa nhắc đến ăn thì cô mới cảm thấy đói, dù gì cũng nằm hơn một ngày ở bệnh viện mà chưa ăn gì rồi, cô gật đầu rồi xoay người muốn ngồi dậy.
Hoàng An nhanh chóng dùng tay đỡ lấy vai cô, giúp cô ngồi dậy tựa lưng vào thành giường bệnh.
Khi cô đã ngồi yên ổn rồi nhưng anh vẫn chưa buông tay ra, tay anh vẫn nắm lấy đôi vai gầy của cô, anh nghiền ngẫm.
"Đã gầy như vậy rồi sao?"
Nhìn Đông Anh ở trước mặt rất mỏng manh, tưởng chừng như một cơn gió mạnh một chút sẽ làm cô tan vỡ mất.
Đông Anh thấy anh vẫn chưa buông tay thì có hơi ngại ngùng, cô hỏi.
"Sao vậy?"
Hoàng An nắm chặt vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của anh bây giờ toát lên vẻ kiên định, vừa có chút tham lam.
"Em muốn làm anh đau đến ch.ết hả?"
Đông Anh nhíu mày hỏi lại.
"Anh nói gì vậy?"
"Anh hỏi là, em muốn làm cho anh đau lòng đến ch.ết hả?"
"Sao lại nói như vậy?"
"Dì Vân nói cho anh nghe hết rồi, em đừng giả ngu ngốc như vậy!"
Đông Anh im lặng nhìn anh, Hoàng An bỏ đôi tay đang đặt trên vai cô ra chuyển sang nắm tay cô, Đông Anh bất ngờ nhưng không có ý định rút tay ra.
"Mình làm phẫu thuật ghép tế bào gốc nhé em."
"..."
"Cho dù em không muốn bên cạnh anh nữa cũng không sao cả, chỉ cần em bình an, khỏe mạnh là được."
"Anh đang thương hại em à?" Đông Anh nhẹ giọng hỏi.
"Không phải, là anh thương em!"
Đông Anh nhìn thẳng vào mắt của anh, anh nói tiếp.
"Trước đến giờ anh vẫn thương em và chưa bao giờ ngừng thương em.
Anh chấp nhận bản án của cuộc đời.
Đông Anh còn thương anh không?" Anh hỏi cô.
Đối diện với câu hỏi của anh thì Đông Anh lại im lặng, cô không biết trả lời như thế nào mới đúng.
Thấy cô im lặng như vậy, Hoàng An cúi đầu chạm, anh đưa bàn tay của cô lên chạm vào mặt mình.
"Không sao cả, chỉ cần Đông Anh sống vui vẻ khỏe..."
"Còn!" Đông Anh ngắt ngang câu nói của anh.
Hoàng An dừng lại nhìn cô, thấy cô rưng rưng nước mắt thì anh mỉm cười, anh nói.
"Vậy chờ khi Đông Anh khỏe mạnh, thì Đông Anh lại làm người yêu của anh một lần nữa được không?" Anh xoa má của cô rồi nói.
"Anh nói gì vậy?" Cô nhíu mày hỏi anh.
Hoàng An chỉ mỉm cười vuốt tóc cô, rồi anh nói.
"Nếu em đồng ý làm phẫu thuật ghép tế bào gốc, anh sẽ nói cho em nghe."
Nói rồi anh lại đứng dậy lấy cháo nóng ở trên bàn ra, anh ngồi xuống bên cạnh chăm cho cô ăn.
Đông Anh vẫn giữ sự nghi ngờ trên giương mặt.
Anh thổi từng muỗng cháo cho Đông Anh, cô cũng chăm chú nhìn từng cử chỉ của anh.
Cô lo sợ có điều gì đó đang xảy ra.
Sau khi ăn xong, uống nước một chút thì cô lại nghiêm túc nói với anh.
"Em đồng ý phẫu thuật, anh nói cho em nghe đi!"
Hoàng An nhìn cô rồi cười, sự kiên nhẫn của cô đúng là rất ít, chỉ mới úp mở một chút thôi đã không chịu được.
Anh cúi người nói khẽ bên tai cô.
"Chờ sau khi Đông Anh phẫu thuật xong và khỏe mạnh thì Đông Anh hãy gả cho anh nhé!"
Cô mở tròn mắt nhìn anh, mặt cô đỏ như gấc, bỗng dưng bao nhiêu điều muốn hỏi lại bị ngăn lại ở cổ họng, cô chỉ ngơ ra nhìn anh.
Hoàng An thấy phản ứng của cô thì bật cười, một tay ôm lấy bên má của cô, anh cúi đầu hôm lên đôi môi nhỏ của cô một cái.
Đông Anh sốc thật rồi, bỗng dưng từ khi tỉnh lại thì Hoàng An cũng thay đổi thái độ với cô, hết nói những lời kì lạ thì lại hôn cô.
Nhưng dẫu cô biết đây là điều cấm kị, hai người không nên làm nhưng khi Hoàng An hôn thì cô lại không đẩy ra.
Hoàng An đứng thẳng người dậy, nhìn cô gái nhỏ kia vẫn còn đang ngơ người ra thì cười cười rồi đi sang dọn dẹp rác trong phòng.
Anh cũng mặc kệ Đông Anh ngơ ngác mà mang rác đi ra ngoài bỏ, trên đường quay vào thì anh nhận được cuộc gọi của bác sĩ.
"Kết quả xét nghiệm đã có, anh có tiện ghé qua văn phòng của tôi để xem không?" Bác sĩ hỏi.
"Tiện! Tôi đang ở bệnh viện.
Khoảng 10 phút nữa tôi sẽ ghé qua.