Có những chuyện sẽ xảy đến với chúng ta một cách bất ngờ và dồn dập, chúng ta không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Đông Anh nhập học cũng đã mấy tuần lễ, cô cũng đã quen thuộc hết bạn bè và thầy cô ở trường học.
Tốc độ thích nghi của cô cũng khá nhanh, ở trường cũ cô cũng học khá giỏi nhưng chuyển vào đây vì ngôn ngữ miền khác nhau nên cô cũng gặp một chút rắc rối lúc đầu.
Hôm nọ là buổi chiều đầu tiên cô được học tiết Quốc phòng khi chuyển vào trường mới.
Đồng phục thể dục ở đây khác với trường cũ, áo thể dục được thiết kế ngắn tay hơn nên cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh của cô để lộ ra ngoài.
Cả buổi học cô bị khó chịu bởi điều đó.
Vào tiết, lớp trưởng Hoàng An hô to khẩu hiệu tập hợp.
Đông Anh thấy cậu liền chạy thật nhanh đến đầu tiên, nở nụ cười rất tươi với cậu.
Hoàng An nhìn cô khẽ nhíu mày một cái rồi thôi.
Lại cười.
Sau khi báo cáo điểm danh xong với giáo viên thì cả lớp được cho ngồi xuống tại chổ nghe thầy giảng lý thuyết.
Hoàng An ngồi đầu hàng cùng cô.
Người của Hoàng An cũng cao khoảng 1 mét 78, ngồi bên cạnh người chỉ có 1 mét 56 như Đông Anh thì càng làm cho Hoàng An trở nên to lớn.
Thầy giảng cho các bạn những kiến thức về súng trường, về các chi tiết và cách tháo lắp của nó.
Thầy bày ra toàn độ những chi tiết nhỏ lên bàn rồi giới thiệu rất kĩ, giới thiệu một hồi lâu thì thầy bất chợt gọi.
"Lớp trưởng, lên đây thực hiện thao tác lắp súng thầy vừa nói!"
"Dạ!" Hoàng An nghiêm túc đi lên phía thầy giáo.
Đầu Đông Anh quay quay vì chưa hiểu hết lời thầy nói thì phải quay thêm một vòng nữa vì Hoàng An.
Đôi bàn tay nam tính của cậu từ từ lắp bộ phận của súng vào theo lời thầy hướng dẫn.
Gương mặt của cậu khi tập trung vào làm việc phải nói là quá đỉnh luôn.
Thầy nói huyên thuyên gì thì lúc này Đông Anh cũng không nghe lọt vào tai.
Cô cứ chăm chú nhìn vào Hoàng An.
"Rắc!".
Bộ phận cuối cùng là hộp tiếp đạn được lắp vào, Hoàng An buông súng xuống, liếc mắt nhìn phía dưới lớp thì bắt gặp cặp mắt đang nhìn mình say đắm, Hoàng An nhíu mày, cô gái này có công tắc nụ cười hay sao vậy? Cứ mở công tắc là có thể cười suốt ngày ư?
"Em học sinh kia!" Thầy giáo chỉ Đông Anh.
"Em lên đây thực hiện thao tác tháo súng cho tôi!"
"Em?" Đông Anh ngơ ngơ xác nhận lại, thôi chết rồi khi nãy giờ thầy giáo nói gì cô có nghe đâu.
Cô ngơ ngác đi lên, lúc đi ngang qua Hoàng An còn dùng ánh mắt cầu cứu cậu.
Hoàng An nhếch mép cười, trong lòng cậu nghĩ: "Sao lúc này lại không cười nữa đi!"
Cậu bước ra sau một bước chứ không quay trở về hàng, cậu đứng ở đó nhìn động tác của cô.
Thầy giáo muốn làm khó nên không hướng dẫn nữa, chỉ đứng ở đó nhìn cô.
Đông Anh gãi đầu nhìn thầy, thầy giáo nhíu mày nói.
"Không biết làm nhưng không nghe giảng, tôi ở đây hướng dẫn các em nhưng tâm trí các em hướng về ai chứ không phải tôi!"
Đông Anh bậm môi gượng gạo, thầy giáo lại không buông tha mà nói tiếp.
"Khi nãy tôi thấy em nhìn lớp trưởng rất chăm chú mà, chẳng lẽ không nhìn thấy thao tác bạn ấy làm sao?"
"Người ta nhìn mặt, không nhìn súng thầy ơi!" Một bạn ở phía lớp lên tiếng nói.
Cả lớp ồ lên một tiếng, thầy giáo cũng cười cười nhìn hai người.
Đông Anh lúc này đã ngượng chín mặt, cô lén lút nhìn sắc mặt của Hoàng An, nhưng cậu không nhìn cô.
"Lớp trưởng, em hướng dẫn cho bạn cách tháo súng đi!"
Thầy giáo bên cạnh trêu chọc, cả lớp cười khúc khích.
Hoàng An hạ ánh mắt nhìn cô một cái rồi tiến đến bên cạnh.
Cậu cầm súng trên tay rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cô.
"Đầu tiên là tháo hộp tiếp đạn, kiểm tra súng lại một lượt.
Sau đó tháo ống phụ tùng...!" Hoàng An nhỏ nhẹ hướng dẫn lại cho cô.
Đông Anh cũng chăm chú lắng nghe, cô chăm chú nhìn vào đôi tay của cậu đang thực hiện thao tác.
Tâm hồn cô hơn rung rinh, dù có hơi mất mặt nhưng không biết tại sao cô lại thấy vui vẻ trong lòng như vậy nữa.
"Hiểu chưa Đông Anh?" Hoàng An hỏi cô.
"Hả?" Cô ngơ ngác ra.
"Hiểu chưa?" Cậu kiên nhẫn hỏi lại.
"À à, em hiểu rồi, em cảm ơn!" Đông Anh cười thật tươi trả lời.
Thầy giáo nhìn thấy chỉ cười cười rồi lắc đầu.
Tiết học ngoài trời đầu tiên kết thúc.
Cả lớp đều biết Trương Nữ Đông Anh đang để ý lớp trưởng Trần Hoàng An.
Mọi cử chỉ của hai người sau đó đều được mọi người để ý lại.
Đông Anh thì có hơi ngại ngùng nhưng Hoàng An lại tỏ ra thờ ơ nhưng không quan tâm đến chuyện này lắm.
"Đông Anh ơi!" Một bạn nữ ghé lại bàn hỏi chuyện cô.
"Ừ mình nghe nè".
"Mình có đi ngang chổ siêu thị á, mình thấy có cái khách sạn nhà hàng mới gắn tên Trương Nữ á, có phải của gia đình bạn không?"
"À đúng rồi, gia đình mình ở ngoài kia cũng kinh doanh chuỗi nhà hàng khách sạn á, nên ba mẹ mình vào đây cũng bắt đầu mở rộng ra luôn".
Đông Anh thành thật trả lời.
"Nhưng mà mình nghe họ Trương Nữ như kiểu một gia tộc vậy á ha?" Bạn nữ kia hỏi.
"Đúng rồi, Trương Nữ là một gia tộc nhỏ ở ngoài đó á!" Đông Anh vui vẻ trả lời cho bạn nữ kia.
Bạn nữ kia trầm trồ lên, không ngờ rằng bạn học mới này có gia thế như vậy.
Thảo nào vừa xinh xắn vừa giỏi giang, đều là được tiền bồi dưỡng ra đó.
Bạn nữ kia à à mấy tiếng cũng bỏ đi.
Hoàng An bên dưới tuy cắm cúi viết bài nhưng vẫn nghe được cuộc trò chuyện, cậu dừng bút suy nghĩ cái gì đó, cậu nhìn sau gáy cô một cái rồi lại cúi đầu làm tiếp việc của mình.