Má chồng tôi đã nói sẽ hỏi chuyện lại Thúy Kiều thì chắc chắn là sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Mà tính má chồng tôi sao thì chắc cả nhà cũng biết.
Bà đã không ngang ngược thì thôi, một khi đã ngang ngược thì chắc cú là không ai làm lại bằng.
Cũng vì mang sẵn trong người máu thù địch mẹ con bà Ba, vậy nên phen này mợ Ba chắc chắn là không thể thoát được tội.
Mặc dù không có bằng chứng cụ thể để định tội rõ ràng nhưng má chồng tôi vẫn tìm được cách cắt giảm tiền tiêu của mợ Ba nửa năm, đồng thời còn bắt mợ ấy phải xin lỗi tôi và Thuý Kiều.
Cắt giảm tiền tiêu thì mợ Ba không ngại, nhưng việc bắt mợ ấy xin lỗi, mợ Ba cương quyết không đồng ý.
Mợ ấy bao biện với lý do là không có bằng chứng chứng minh là do mợ ấy làm, vậy nên mợ ấy không có tội, không xin lỗi.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong nhà chia ra hai ba phe, quyết đấu tới cùng.
Tôi thì tất nhiên là theo phe má chồng tôi rồi, mà đây cũng là lần đầu tiên tôi với Thuý Kiều đứng chung một con thuyền, thấy thì cũng có chút là lạ… Kết quả cuối cùng, không biết vì lý do gì mà mợ Ba đột nhiên hạ mình xin lỗi má chồng tôi trước.
Mà mợ ấy chỉ xin lỗi má chồng tôi thôi chứ nhất quyết không xin lỗi tôi và Thuý Kiều.
Mà thực ra thì tôi cần gì mợ ta xin lỗi, tôi muốn làm lớn chuyện là để cho mợ ta mang tiếng, sẵn tiện tống tiễn luôn con Kiều ra khỏi nhà chồng tôi thôi, chứ tôi cần gì một lời xin lỗi vô nghĩa từ người ghét tôi.
Người ta đã ghét tôi, có xin lỗi tôi thì cũng là gượng ép, thành tâm đâu mà cần.
Tôi thiệt là không cần! Chốt hạ kết cục, Thúy Kiều bị đuổi khéo, còn mợ Ba thì mang tiếng là thọc gậy bánh xe, thủ đoạn giết mèo đổ oan cho người.
Tất nhiên lời đồn là do tôi, do tôi kêu Tiểu Phụng cho người tung ra, vậy nên bây giờ trong nhà họ Trần ai cũng biết, dữ dội hơn là tin đồn còn lan tới cả họ tộc.
Thúy Kiều thì tôi không nói, bởi vì cô ả chả có tiếng tăm gì tốt, lần này bị đuổi thì cũng không oan.
Nhưng riêng về mợ Ba Trà thì khác, trước giờ đều mang danh tiểu thư cao quý, lần này bị tôi chơi cú “tin đồn”, thanh danh không mất thì cũng chẳng còn tốt đẹp gì để mà khoe.
Cũng không trách tôi ác được, đây là ăn miếng trả miếng, là quả báo mà mợ ta nên nhận lại thôi! ________________________ Thúy Kiều bị đuổi, mặc dù cô ta không can tâm nhưng được má chồng tôi cho một mớ tiền lót đường, vậy nên có bực cũng ngậm ngùi mà ôm tiền rời đi.
Nhưng do hiện tại chưa sắp xếp được chỗ ở nên cô ta xin ở lại nhà chồng tôi thêm một tuần nữa.
Lý do này nghe thì cũng không có gì chính đáng, nhưng do Thúy Kiều khóc lóc kể lể với má chồng tôi, bà mủi lòng thương nên đồng ý giữ cô ta lại mấy ngày.
Tôi thì cũng không có ý kiến gì, cô ta muốn ở lại vài ngày thì cứ ở lại, dù sao thì trong thời gian này cô ta cũng không nhắm tới tôi.
Thù hận của cô ta với mợ Ba Trà chất cao lắm, phải đợi “thuốc” tan hết thì mới may ra cô ta bình tâm lại được.
Phải công nhận là thuốc hay, cộng thêm kế sách mưa dầm thấm đất, Thúy Kiều không trúng kế thì mới là lạ đó.
Tiểu Phụng hả hê lắm, con nhỏ cười tủm tỉm cả ngày, mặc dù vẫn tỏ ra bình chân như vại nhưng cứ hễ nghe ai bàn tán về chuyện của mợ Ba Trà là con nhỏ lại hứng chí trong lòng.
Không biết vừa nghe được chuyện gì vui, con nhỏ liền chạy lên khoe với tôi.
– Cô ơi, tin đồn quả là tin đồn, người ta nói mợ Trà đó quá chừng… em khoái gì đâu.
Công nhận O Lan bày kế hay, thuốc đó mà O cũng kiếm ra được nữa.
Tôi gật gù, công nhận: – Ờ, O Lan giấu nghề, lần này thì vui rồi phải không, em thấy hả dạ chưa? Tiểu Phụng gật gù, cười hở răng: – Dạ vui.
Mặc dù có hơi buồn vì không chôn cất tụi mèo đàng hoàng được nhưng được trả thù cho tụi nó là em thấy cũng vui rồi.
Tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi, mà tôi nghĩ như vậy cũng đã là quá lắm rồi, không thể làm nặng tay hơn.
O Lan tìm được một loại thuốc thần thông quảng đại, cho Thúy Kiều uống vào một thời gian ngắn, rồi mỗi ngày cho người tỉ tê nói xấu mợ Ba Trà vào tai cô ta.
Dần dà, cô ta mặc định luôn mợ Ba Trà là hung thủ giết mèo MiMi của cô ta mà không cần phải tìm được bằng chứng.
Đã vậy, tôi còn kêu Tiểu Phụng tìm một con mèo trông giống với con mèo MiMi rồi canh thả vào phòng Thúy Kiều.
Riết rồi Thúy Kiều tin là MiMi hiện về, thần hồn nát thần tính, khóc lóc kêu oan cho mèo cưng cả ngày.
Canh thời điểm chín mùi, tôi cho người kích động rồi vờ tạo ra sơ hở để Thúy Kiều chạy ra ngoài.
Tiếp sau đó thế nào thì ai cũng biết, Thúy Kiều ôm một tâm hồn đầy mụ mị, cộng với quả não đã được bơm đầy thù hận đi tìm mợ Ba Trà mà đối chất… Cái loại thuốc kia không gây hại về lâu về dài, nó giống như là một loại thuốc gây “mị” vậy, trong người luôn cảm thấy nóng giận, đầu óc dễ bị kích động không kiểm soát.
Nếu ngưng thuốc thì sẽ có tác dụng phụ rồi sau đó sẽ quay trở lại bình thường.
Mà tác dụng phụ cũng chỉ là đau đầu và mệt mỏi một thời gian, dần dà tan hết thuốc sẽ hết, không gây nguy hiểm đến sức khỏe.
Tôi cũng không nghĩ là tôi sẽ tìm ra được kế sách hay như thế này, thành công cũng là nhờ có sự trợ giúp của O Lan và Tiểu Phụng.
Cũng đừng trách tôi thâm độc, hết thảy là do Thúy Kiều trước kia đối xử quá mức thậm tệ với tôi.
Tôi là trả thù cho bản thân mình, không tính là hại người.
Chẳng phải cổ nhân cũng có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn hay sao… tôi chính là kiểu người như vậy! ________________________________ Tâm trạng tôi dạo này tốt, tới cậu Tư cũng biết là tôi đang vui, thấy tôi vừa xếp quần áo vừa hát, cậu nhịn không được mà cất giọng hỏi: – Vui quá ta! Đuổi được Thúy Kiều đi nên vui vậy hả? Tôi cười hề hề, gật gù không giấu giếm.
– Rõ ràng.
Nhẹ hết cả người.
Nghe tôi nói như vậy, cậu Tư đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ tôi, cậu giúp tôi xếp quần áo, vừa xếp, cậu vừa nói với tôi.
– Biết em vui như vậy thì anh đã đuổi cô ta đi từ lâu rồi.
Tôi vẫn cứ cười, nhìn cậu xếp quần áo giúp tôi, không nỡ trách móc, tôi nói.
– Ờ thì bây giờ đuổi đi cũng đâu có muộn đâu, miễn sao mai mốt đừng có thêm một Thúy Kiều, Thúy Kiểu gì nữa là được rồi mà.
Cậu Tư khẽ gật đầu, ý tứ coi như là đang hứa hẹn với tôi.
– Hứa với em, sau này chỉ có mình em, độc sủng cả đời! Được nịnh, tôi nghe mà khoái chí.
Thôi thì mưa tới đâu mát mặt tới đó, tương lai sau này thế nào thì tôi không biết, nhưng mà hiện tại được chiều chuộng yêu thương, vậy là tôi thấy đủ rồi! Hai đứa bọn tôi cứ cà rỡn cà rỡn qua lại, đến gần khuya, trong lúc đang chuẩn bị tinh thần “lăn lộn” trên giường thì lại nghe bên ngoài có tiếng kêu cửa rất lớn… Cậu Tư đang ôm lấy tôi, nghe thấy tiếng kêu cửa bên ngoài, cậu nhíu mày, tâm tình không vui vì bị phá đám, cậu càm ràm.
– Giờ này còn kêu cửa, không mở! Tôi cũng có chút khó chịu, nhưng bình thường tới giờ ngủ thì chắc chắn sẽ không có ai dám lên làm phiền bọn tôi kiểu này.
Nghĩ nghĩ, tôi mới dịu giọng, nói với cậu Tư.
– Để em ra mở cửa, biết đâu có chuyện gì quan trọng thì sao anh.
Cậu Tư không trả lời, cũng không ngăn việc tôi ra mở cửa.
Tôi bước xuống giường, đi ra mở cửa cho người bên ngoài.
Vừa nhìn thấy tôi xuất hiện, người nọ liền khẩn khoản cấp báo hung tin giữa khuya.
– Cậu Tư, mợ Tư… không hay rồi… có công an dưới nhà… bà kêu tui lên đây gọi cậu xuống… Tôi sửng sốt, mà cậu Tư lúc này cũng nghe được tin tức, giọng cậu vang vọng từ phía sau.
– Công an sao lại tới đây giờ này? Có chuyện gì? Nói! Người nọ run run, giọng khàn khàn, nói trong ngắt quãng lo lắng.
– Dạ… tui nghe được là… là cô Thúy Kiều gặp nạn… bây giờ công an tới điều tra nhà mình.
Cậu… cậu xuống giải quyết đi cậu… công an nhiều lắm! Thúy Kiều gặp nạn… không hay rồi!.