Thượng Quan Hạo bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn thật không ngờ rằng Tần Mộc Ngữ sẽ trả lời như thế.
Tiểu nữ nhân ở bên cạnh động đậy, như là còn chưa có tỉnh ngủ, giật giật trên chiếc quần dài của hắn, giọng nói khàn khàn: “Ngươi không phải nói ôm ta đứng dậy sao?”
Hắn nói nàng là tiện nhân, như vậy thì Tần Mộc Ngữ thực sự rất muốn biết, bị coi thường, là cái cảm giác gì.
Cơ thể Thượng Quan Hạo càng lúc càng cứng đờ ra, đây không phải là Tần Mộc Ngữ mà hắn biết, hắn do dự, bàn tay cũng muốn chìa ra, chợt nghe đến tiếng lầm bầm của nàng: “…Quên đi.”
Tần Mộc Ngữ nhắm chặt hai mắt lại, không đợi hắn ôm lấy bản thân đã bị dằn vặt đến chịu không nổi, nàng chính là giả bộ không được, vừa mới nói một câu kia xong chính nàng cũng muốn buồn nôn. Nở nụ cười thê lương, nàng vẫn cứ tự mình đứng lên.
Thượng Quan Hạo lúc này mới khôi phục lại vẻ bình thường.
Đem nàng từ phía sau ôm vào trong lòng, cảm nhận được thân hình nhỏ nhắn, kề sát bên tai khản giọng nói: “Mấy ngày này công việc không nhiều lắm, ta một ngày có thể xử lý xong hết, ngươi tới khách sạn chờ ta, hai ngày sau ta quay về cùng ngươi.”
Cho nên… Thật sự là đến du lịch sao?
Tần Mộc Ngữ căng mặt ra, lẳng lặng lắng nghe giọng nói vui vẻ của tiếp viên hàng không trong cabin, mím môi.
Thượng Quan Hạo chậm rãi nhíu mày, dự đoán được câu trả lời của nàng: “Muốn nói gì.”
Nàng vẫn như cũ không biết nên nói cái gì, nửa lời cũng không thể thốt ra.
Thượng Quan Hạo lại bắt đầu không hài lòng, đưa tay xoa xoa trên thân thể mềm mại của nàng, ở bên ngoài cách một cánh của mấy người tiếp viên đang nói chuyện tán dóc, Tần Mộc Ngữ sợ đến khuôn mặt trắng bạch ra, vội vàng nắm lấy bàn tay đang chơi đùa của hắn, run giọng nói: “Ta không muốn ở khách sạn ngây ngốc chờ ngươi, ngươi đừng để ta luôn luôn phải chờ…”
Nàng hãi hùng khiếp vía, áp lực đè nén làm cho căn bản mình cũng không biết mình đang nói gì.
Trong đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên vẻ mềm mại, tỏ rõ hắn đang hài lòng.
Hắn không thích dáng dấp mặt xám như tro tàn của nàng, cho dù là chọc giận nàng, làm cho nàng phát cáu, để cho nàng liên tục không ngừng cùng mình đối nghịch cũng tốt.
“Ta gọi bọn hắn đưa ngươi đi một chút… Ta sẽ nhanh chóng xử lý hết công việc rồi quay về tìm ngươi.” Hắn khẽ vuốt trên gương mặt nàng, không quan tâm trên mặt nàng có bao nhiêu khiếp sợ cùng đề phòng, tự ý mà hôn lên đôi môi mỏng mờ nhạt của nàng.
***
Ròng rã suốt một ngày, nàng ở trong khách sạn nghỉ ngơi.
/*quên mất truyện này là hiện đại nên lúc trước cứ type theo văn phong kiếm hiệp nên ghi là “quán rượu” hay “tửu điếm” gì đó, mong mọi người thông cảm và làm ơn tự hiểu là “khách điếm” ak nhầm ^^ “khách sạn” – Hotel lấy hén =))*/
Không hiểu giấc ngủ kéo đến lúc nào, từ Z thành rồi tời M thị, so với gian phòng trước đây cũng không khác biệt lắm, nàng cũng không cảm giác được là thay đổi chỗ ở, bởi vì cho dù ở nơi nào, cũng không thể gọi là nhà, đều xa lạ giá lạnh.
Chờ màn đên buông xuống, Thượng Quan Hạo lái xe quay về khách sạn, toàn thân uể oải mệt mỏi, nhưng nàng vẫn như trước còn chưa có tỉnh dậy.
Đi vào, trong căn phòng hạng sang, bên trong ngọn đèn màu cam ấm áp tỏa ra.
Thượng Quan Hạo chậm rãi hướng ra đi về phía đầu giường, nhìn thân thể nhỏ nhắn đơn bạc cuộn mình trong chiếc chăn mỏng kia, giấc ngủ nàng nặng nề.
Hắn cũng có chút mệt mỏi, trong đôi mắt sâu xa trút bỏ đi vẻ lạnh lùng trầm tĩnh vốn có ngày thường, trở nên mềm mại hòa dịu, cởi áo vét đặt ở đầu giường, cùng với màu chiếc áo ngủ sáng rực rỡ trên người nàng trở nên đối lập.
Hắn quỳ một gối xuống trên giường, bàn tay khe khẽ vuốt ve trên gương mặt và mái tóc nàng.
Từ trước tới giờ cũng chưa hề có qua loại cảm giác này, một ngày một đêm mệt nhọc quay về đến đây, như là có lực cuốn hút thật lớn, trong tâm hắn luôn lo lắng giờ khắc ngay trước mắt này, hắn có cần phải như vậy mệt mổi mà bôn ba..
“Mộc Ngữ…” Hắn nhỏ giọng gọi một tiếng, muốn đánh thức nàng dậy đi ăn.
Chỉ là một tiếng vừa cất lên này, chính hắn cũng giật mình.
Từ lúc nàng quay về Trung Hoa, ngày đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chưa từng có gọi nàng như vậy. Hắn vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, thống hận, thậm chí ngay cả lúc làm chuyện ấy… Nhưng mà cũng không có một lần gọi nàng ôn hòa như vậy.
Tần Mộc Ngữ vẫn cứ yếu ớt vô lực chuyển mình.
“Mấy giờ rồi?” Lông mi nàng khẽ rung rung, cảm thấy bản thân quả thực đã quên mất thời gian.
Trên mặt Thượng Quan Hạo nét nhu hòa trở nên có chút thắt chặt lại, lãnh đạm mờ nhạt nói: “Năm rưỡi, ngươi gần đây rất thích ngủ sao?”
“Không rõ ràng lắm.” Nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, cuối cùng nói ra mấy chữ. Ai biết là xảy ra chuyện gì, đã quá kỳ, nàng không biết ở cùng hắn một chỗ đều phải hao tâm tổn trí, cơ thể có phần mệt mỏi.
/* Bravo =)) có oy, có oy bla bla bla, :)) đốc tờ Tiểu dự đoán là như vậy =)) mà không phải thì tức là nó không có đúng, nếu đúng thì nó chẳng sai :))*/
Nàng đánh mắt sang, nhìn vào nam nhân gần ngay trước mắt này.
“Ngươi có thể nói cho ta biết suy cho cùng là vì cái gì mà mang ta đến M thị?” Thanh âm nàng có một ít khàn khàn hỏi.
Thượng Quan Hạo có chút mơ màng, đưa bàn tay giơ lên khẽ xoa tóc nàng: “Ngươi cảm thấy sao?”
Tần Mộc Ngữ ảm đạm, nhìn hắn không trả lời, lại từ từ cất lên, giọng nói rõ rệt: “Vậy ngươi có thể nói cho ta hay, mấy ngày sau ngươi muốn làm như thế nào để hủy hoại ta? Ngươi trước tiên nói cho ta, ta tốt xấu cũng biết còn chuẩn bị tâm lý.”
Gương mặt tuấn tú Thượng Quan Hạo, dần dần chán nản.
Từ trong miệng nàng nói ra bình thường nhạt nhẽo như thế, nghe khiến người khác đau lòng.
Sức lực trên bàn tay từ từ tăng lên, giữ chặt phía sau gáy nàng, khoảng cách gần gũi vẫn nghe được tiếng hơi thở của nàng, lông mi nàng đang run rẩy, Thượng Quan Hạo mới chậm rãi nói ra: “Hận ta nên muốn giả bộ bình yêu như thế này, không biết ngươi càng như thế này ta càng muốn giày vò ngươi, ta đã nói rồi ngươi có thể nổi giận, ngươi như bây giờ càng khiêu khích…”
Mắt Tần Mộc Ngữ run lên, bị ép mà ngấm ngầm chịu đựng ra vẻ ngụy tạo.
“Nói đi… Là hận ta có đúng không?” Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt nàng lên tiếng hỏi.
“… Đúng,” Trong đôi mắt nàng nổi lên một tầng hơi nước, rõ rệt nói ra, “Ta hận ngươi, rất hận ngươi… Chỉ có điều ta biết ngươi sẽ không đối với ta làm gì, chẳng qua là ỷ vào ba ba ta ở trong tay ngươi mà thôi, còn có vài ngày… Vài ngày sau là ta có thể tự do, cho dù là hai bàn tay trắng, thế cũng tốt.”
Môi Thượng Quan Hạo vểnh lên, dừng ở nàng, rốt cuộc dẫn ra một nụ cười cô đơn mà yếu ớt.
Thế cũng tốt.
Thế cũng tốt, nàng còn không có bị đánh ngã, nàng còn hơi sức mà thống hận, còn có sức lực là còn có hy vọng, mặc dù cái hy vọng kia không quan hệ gì với hắn.
“Rửa mặt một chút rồi dậy đi ăn cái gì, ta sẽ không để ngươi chết đói.” Hắn hôn một cái lên má nàng, nhàn nhạt nói.
Nhìn bóng dáng hắn cao ngất từ bên giường đứng dậy, trong ngực Tần Mộc Ngữ có chút mùi vị khác thường, nàng không hề muốn lại phải dây dưa, đứng dậy xuống giường. Chỉ vẻn vẹn là mấy ngày mà thôi, Tần Mộc Ngữ, chịu đựng, chịu đựng thì cái gì cũng sẽ tốt.
***
Trong nhà ăn, Tần Mộc Ngữ nhìn ở cây đàn vi-ô-lông ở phía cửa, ngồi ngẩn ngơ.
“Ngươi còn muốn kéo đàn?” Hắn thản nhiên hỏi.
Nàng ngẩn ra, cấp tốc khôi phục lại vẻ bình thường lắc đầu.
Thượng Quan Hạo nhớ lại chuyện lần đó, thật sự là rất muốn nghe nàng đàn thêm một lần nữa, lại không nghĩ rằng… Bàn tay ấm áp hắn đặt trên tay nàng, đôi mắt tỏa ra nét tĩnh lặng, hơi thở hòa nhã: “Ta sẽ đem lại cho ngươi.”
Tần Mộc Ngữ cảm thấy tâm lạnh đi, muốn rút tay về, thế nhưng không làm sao thoát ra khỏi bàn tay hắn, nàng căn bản là giãy không ra.
“Ngươi buông ra được không? Ta không muốn đàn, cũng không muốn nhận bất luận cái ân huệ nào của ngươi, ngươi buông ra…” Nàng lại giãy dụa lần nữa, bất lực, nhìn lên đĩa tôm chiên trên bàn, chỉ có thể run giọng nói, “Ngươi buông tay, ta muốn lột cái kia.”
Trong nhà hàng gỡ mấy cái này, nàng không quen với chuyện này lắm.
Thượng Quan Hạo vẫn nắm một bàn tay nhỏ bé kia, thản nhiên nói: “Ta giúp ngươi.”
Cầm tôm đã bóc vỏ ra đặt vào trong bát của nàng, động tác ưu nhã tự nhiên.
Tần Mộc Ngữ nhìn vào con tôm đã bóc, nhưng cũng không có động vào đũa, nhất cử nhất động của nàng đều được nam nhân này nhìn chằm chằm, toàn thân nàng đều là cảm thấy không thoải mái, nhất là đối với hắn bất thình lình tự nhiên dịu dàng, nàng không biết phải làm sao.
Hắn không ngang ngược, không lãnh khốc, không ép buộc, trái lại khiến cho nàng càng thêm kinh hãi.
“Nhiều ít thì cũng ăn một chút gì đi, đợt lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi.” Ngữ khí hắn vẫn như trước, nhàn nhạt thản nhiên, mang theo vài phần mềm mại, ngay cả ánh mắt cũng đều tháo bỏ xuống dáng dấp toàn thân giả tạo cùng đề phòng.
Tần Mộc Ngữ không còn cách nào, chỉ có thể mặc hắn nhìn chằm chằm mà ăn một ít cơm, hắn phục vụ quá mức chu đáo, ngay cả cũng không quản mà dùng khăn tay lau khô mỡ dính đầy ngón tay giúp nàng. Đầu ngón tay chạm vào nhau, của nàng mềm mại hơi lạnh, của hắn nóng hầm hầm…
“Thượng Quan Hạo, ngươi có thể… có thể không như thế này được không?” Tần Mộc Ngữ đánh mắt sang, trong veo như nước hồ, mở miệng nói, “Ta không quen người khác động chân động tay tàn nhẫn với ta, sau đó thì lại ân cần dịu dàng, nếu như cảm thấy hổ thẹn áy náy thì càng không cần phải như vậy, ta tới bây giờ nếu không có ngươi cường đại, ba ba cũng là dựa vào ngươi mới có thể sống sót.”
Đây là một cuộc mua bán uy hiếp cưỡng bức, hắn không cần phải giả nhân giả nghĩa, nàng cũng không nhất định che đấu oán hận của bản thân.
Động tác trong tay Thượng Quan Hạo trì hoãn lại.
Hắn cầm lấy khăn lau lau ngón tay một tý, đặt ở một bên, tựa ở trên ghế mà ngưng mắt nhìn nàng chăm chú: “Tần Mộc Ngữ, ta mang ngươi đến đây đích thật là tận tâm, cho nên bây giờ, đừng có nhắc đến Tần Chiêu Vân, cũng đừng nghĩ đến tỷ tỷ ngươi, đừng nghĩ đến ai ngoại trừ ta, chỉ có chúng ta. Ta sẽ không tàn nhẫn với ngươi, ngươi cũng không nhất thiết phải sợ hãi cái gì, cùng ta hết mấy ngày, tốt chứ?”
Thượng Quan Hạo mềm dịu hòa cùng tình cảm nồng nàn, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của nàng.
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy lời nói này khó tin không nghĩ ra.
“Nếu như ngươi cho rằng có thể, kia tùy theo ngươi, ta không có quyền phản kháng.” Nàng hồi lâu mới hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nói ra.
Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, từ trên chỗ ngồi đi qua, đến phía sau ôm trọn lấy nàng.
Tần Mộc Ngữ khẩn trương.
Tay trái khẽ giữ trên vai, tay phải nắm lấy tay nàng đặt ở trên bàn, từ từ khép lại, đem nàng từ phía sau ôm chặt lấy, Thượng Quan Hạo xoa dịu: “Ta nói đừng sợ… Ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì.”
Trái tim Tần Mộc ngữ đập mạnh, khó có thể bình ổn.
“Ăn no chưa? No rồi thì theo ta đến chỗ này.”
“Ta…” Nàng nghẹn giọng, “Là chỗ nào?”
Đầu óc nàng rối loạn, không biết điều hắn vừa nói là thật hay giả, cũng không biết nam nhân này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Hắn là không muốn nàng đề phòng bồi tiếp hắn hai ngày này? Nhưng vì cái gì?
“Ngươi đi thì biết.” Thượng Quan Hạo khẽ hôn lên bên má nàng, kéo nàng từ chỗ ngồi đứng lên.
***
Dọc theo đường đi, Tần Mộc Ngữ tâm trạng cũng còn chưa bình tĩnh, nhìn cảnh thành phố này ban đêm mới cảm thấy tốt hơn một chút.
“Đẹp không?” Hắn vừa lái xe vừa hỏi.
Tần Mộc Ngữ gật đầu: “Đẹp.”
Nói xong nàng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ hắn đến tột cùng là muốn đưa nàng đi đâu, đường đi xa lạ, nàng ngoại trừ ở bên cạnh hắn ra không còn cách nào khác. Thượng Quan Hạo có chút mơ màng: “Ta lúc nhỏ đã từng sống ở đây, vẫn xinh đẹp như thế. Tối nay không tốt, hôm khác ta mang ngươi đi hảo hảo ngắm một chút.”
Hô hâp Tần Mộc Ngữ cứng lại, nhìn về phía hắn, phát hiện nam nhân này có một chút không thích hợp.
Xe cuối cùng cũng dừng lại ở một địa phương nào đó.
Tần Mộc Ngữ tháo đai an toàn ra, sau khi hắn mở cửa xe bước xuống, nhìn toàn bộ ánh sáng rực rỡ phía trước, nghi hoặc càng lúc càng lớn, nàng lại lần nữa run giọng hỏi, “Đây là nơi nào,” Thượng Quan Hạo nắm tay đem nàng ôm vào lòng, tránh âm thanh ồn ào cùng hơi thờ, mang theo một chút thản nhiên cùng tiếu ý bên tai nàng nói: “Sòng bạc.”
Đánh bạc… Sòng bạc?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ có phần tái nhợt, chưa kịp nói cái gì đã bị hắn ôm ngang người kéo vào trong.
Cánh cửa bằng thủy tinh trong nháy mắt được mở ra, một làn sóng ồn ào cuốn trọn vào người Tần Mộc Ngữ, bên trong tỏa ra mùi vị xa hoa hoang phí lẫn hơi tiền tràn ngập, trước mắt đẹp rực rỡ óng ánh, nàng hoa cả mắt, đầu óc choáng váng, chỉ có thể dựa sát vào người bên cạnh. Bàn tay hắn ôm lấy, cúi đầu ghé bên tai nàng nói, nhẹ giọng giới thiệu.
Đợi đến được phía cái bệ ở trước, tâm nàng thắt chặt mới nới ra được.
“Ngươi vì sao muốn dẫn ta tới chỗ này?” Nàng cắn môi, khẽ hỏi.
Hắn dửng dưng: “Thật lâu chưa đến, muốn mang ngươi đến đây chơi đùa.”
“….Ta?” Tần Mộc Ngữ trợn to mắt, mặt càng tái nhợt, “Không chơi!”
Khẽ hôn nàng một cái: “Ta sẽ dạy cho ngươi.”
Tần Mộc Ngữ kế tiếp đã không biết chuyện gì xảy ra, có người như là nhận ra được Thượng Quan Hạo, chủ động đem chỗ ngồi phía trên nhường cho hắn, chưởng bài ở giữa cũng có vài phần cung kính, trong ánh mắt nàng có một chút yếu lòng, chưa hề kịp phản ứng đã bị kéo ngồi phía trước hắn, nhìn cũng không thấy, chỉ thấy được khấu tay áo của hắn ở bên cạnh.
“Thượng Quan Hạo, ta nói lại lần nữa, ta sẽ không đánh bạc.” Tần Mộc Ngữ cắn răng nói.
Thượng Quan Hạo kiêu ngạo từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, ánh mắt mập mờ, thấp giọng nói: “Ngươi cứ tùy ý chơi, thua tính cho ta.”
Tần Mộc Ngữ càng thêm khẩn trương.
Mấy vị trên bàn đều có máu mặt, thậm chí có mấy người da trắng, nàng toàn thân thanh nhã, tóc đen rơi lả tả trên vai, thanh thuần động lòng người, điển hình cho nữ nhân phương Đông, thu hút ánh mắt của mọi người.
Nàng không có cách nào, chỉ có thể lẳng lặng nghe quy tắc, đang nghe rõ ràng mỗi lần đánh là một trăm vạn ngón tay run run, đã không còn nghe phía sau có nội dung gì, quay sang nhìn hắn: “Thượng Quan Hạo, ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, ta thực sự không đánh bạc, ta sẽ thua rất thảm. Ta không muốn lấy tiền của ngươi ra đùa giỡn, một phân tiền cũng không muốn.”
Thượng Quan Hạo thoáng cúi đầu, đón lấy ánh mắt của nàng, khàn giọng nói: “Kia xem như là ta đánh cuộc, đánh cược xem ngươi có ở bên ngoài phản kháng cùng ngỗ nghịch chống lại ta một lần, ta muốn đào nó lên,trong lúc này chúng ta chớ nên chỉ có một loại xem như là ở chúng với nhau như vậy.” /* đến ta còn ko hiểu ra nghĩa câu này nó như nào @@*/
“…” Tần Mộc Ngữ, càng khó có thể nghĩ ra, giữa tầm mắt có một tia dao động cùng bất lực.
Nàng không nghĩ tới cái nam nhân này lại đi đánh bạc, dĩ nhiên chỉ vì mục đích thế.