Khế Ước Hào Môn 2

Tần Mộc Ngữ hơi run lên, "Vâng, là tôi, xin hỏi ngài có chuyện gì vậy?"
"À, tôi là quản lý bộ phận nhân sự của Trung tâm đào tạo Minh Khải, tôi họ Dung, có phải mấy ngày hôm trước Tần tiểu thư đã nộp hồ sơ cho chúng tôi qua internet đúng không? Chúng tôi đã xem qua, nếu tiểu thư có thời gian, mong cô hãy đến phỏng vấn sớm nhất có thể."
Đôi môi hồng của Tần Mộc Ngữ khẽ nhếch, trong phút chốc không biết nên có phản ứng gì.
"Ngài chắc chắn... là đã xem qua toàn bộ hồ sơ?" Trong đôi mắt cô có vài phần bất đắc dĩ.
"Đúng vậy, chúng tôi đã xem tất cả." Quản lý Dung nhẹ nhàng hỏi: "Cũng bao gồm cả phần tư liệu về vụ án giết người đó, Tần tiểu thư, có gì thắc mắc sao?"
Cô làm sao có thể thắc mắc chứ?
Trên người mang theo bản lý lịch như vậy, cô không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần, một nhánh ô liu như vậy đột nhiên xuất hiện làm cô có chút sợ hãi. Không phải cô không có tự tin, mà là cái án tử kia vô cùng kìm hãm cô, lúc nào cũng có người để ý.
"Thật tốt, lúc 4:30 chiều, tôi đợi cô trong văn phòng công ty, tôi mong chờ biểu hiện của cô." Quản lý Dung thản nhiên nói, nhưng có cảm giác trái tim ấm áp.
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong trẻo, khoé miệng cô nổi lên một nụ cười yếu ớt: "Vâng, tôi đã rõ ạ."
Cúp điện thoại, cô cảm thấy mọi thứ trước mắt dường như hoàn toàn mới mẻ, áp lực cuộc sống không còn quá nặng nề.
Quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Mặc vẫn còn chơi với quả bóng bay, cánh tay ngắn ngủn cố gắng ném quả bóng lên, cố gắng làm cho quả bóng bay lên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào áp chế sự nhợt nhạt lúc truyền dịch, thoạt nhìn có vẻ rất tốt.
"Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì tốt sao? Sao lại vui vẻ như vậy?" Tiểu Mặc vui vẻ hỏi.
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng đi tới, hai tay ôm lấy cậu bé, nụ cười của cô nhẹ nhàng nhưng ấm áp, "Đúng vậy, mẹ phải bắt đầu làm việc trở lại, để mẹ có thể cho Tiểu Mặc một cuộc sống tốt hơn. Tiểu Mặc không vui sao?"
"Vui vẻ ạ!" Tiểu Mặc cũng dang cánh tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy cô, ở trong lòng cô cọ qua cọ lại, "Tiểu Mặc chỉ là không muốn mẹ phải vất vả như vậy, vì sao mẹ không nghỉ ngơi? Mẹ bạn Tiểu Hiên ở giường bên cạnh mỗi ngày đều ở nhà, bạn ấy có ba đi làm nên không sợ không có tiền. Mẹ bạn ấy rất hạnh phúc."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi cứng lại, nắm lấy bàn tay mềm mại của đứa nhỏ.
"Mẹ..." Tiểu Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thật cẩn thận mở miệng hỏi, "Tiểu Mặc không có ba sao?"
Phần mền yếu nhất của trái tim đột nhiên suy sụp, dường như có một bàn tay lớn đang bóp chặt lấy trái tim, làm cho cô không thể thở, không thể suy nghĩ, và toàn bộ tâm trí tràn ngập áy náy, vì vậy cô không thể nói được.
Thật ra trước khi trở về Trung Quốc, Tiểu Mặc không rõ ràng lắm ý nghĩa của chữ cha.
Trong suy nghĩ của Tiểu Mặc, cha hẳn là người-- ôm cậu khi đi trên đường, ở bên cạnh khi cậu ngủ, cõng cậu lên trên vai khi đi trên đường tuyết và còn dịu dàng hôn lên mặt cậu và mẹ, cho hai người một nơi để dựa vào.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cậu chưa từng được trải nghiệm qua.
"Mẹ..." Mặt Tiểu Mặc ở trong ngực cô cọ cọ, giọng nói non nớt có hơi hư ảo, vang lên rõ ràng ở trong lòng cô, "Ba chắc là hơi giống chú ấy..."
Có thể mua cho cậu thật nhiều quà, ôm câu vui đùa ầm ĩ, bảo hộ cậu ở trong lòng.
Chú cái gì cũng biết, vào thời điểm dựa vào đầu giường cùng cậu đọc sách, giống như là thần hộ mệnh của cậu vậy.
Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn lời, trong đôi mắt trong suốt có một tia thê lương, vuốt ve đầu Tiểu Mặc, nói giọng khàn khàn: "Có phải Tiểu Mặc trách mẹ không? Những bạn khác đều có ba, nhưng Tiểu Mặc lại không có..."
Tiểu Mặc nhanh chóng lắc đầu và ôm chầm lấy cô: "Không, Tiểu Mặc có người mẹ tốt nhất thế giới! Tiểu Mặc không tham lam!"
Cậu sợ mẹ sẽ tức giận, khổ sở, vội vàng kết thúc câu chuyện.
Trái tim của Tần Mộc Ngữ co rút càng thêm mạnh.
"Mẹ... Mẹ khóc sao..." Cậu khẩn trương, bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt Tần Mộc Ngữ.
Tần Mộc ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu bé xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu bé, "Tiểu Mặc, thật ra mẹ cũng rất ích kỷ, mẹ không muốn bất luận là người nào cướp mất con, nhất là mẹ căn bản không có cách xác định xem anh ta thật sự là đối xử tốt với con hay là có ý gì khác... mẹ không có cướp đi niềm hạnh phúc của con, chỉ là mẹ hơi sợ... sợ Tiểu Mặc cuối cùng sẽ bị tổn thương rồi hối hận."
"Mẹ đừng sợ!" Tiểu Mặc cố gắng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, "Tiểu Mặc sẽ tự bảo vệ mình."
Tần Mộc Ngữ nhìn vào mặt đứa trẻ và cảm thấy buồn trong lòng.
Cô ở trên giường bệnh chơi cùng Tiểu Mặc một lúc, Tiểu Mặc đọc sách ảnh một lúc liền ngủ thiếp đi, lúc này cô mới đứng dậy, đắp chăn lên tới cổ Tiểu Mặc, thu dọn gọn gàng sách vở rồi mới bước ra khỏi phòng.
4 giờ 30 chiều, cô vẫn còn chút thời gian chuẩn bị.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Thượng Quan Hạo vui đùa cùng Tiểu Mặc lần trước, nhưng kể từ khi anh không đến, dường như không còn tiếng cười vui vẻ nào như vậy trong phòng bệnh nữa. Có một số việc, dù cho cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể bù đắp cho con.
Dáng người mảnh khảnh của cô dựa vào tường ngồi xổm xuống, có chút suy yếu, dằn vặt hận thù, cảm thấy bất lực, không biết phải làm gì.
***
Bóng đêm dày đặc.
Một chiếc xe ô tô đi ngang qua phía trước bệnh viện, từ từ dừng lại.
Đôi mắt thâm thuý nhìn thật lâu vào một phòng bệnh, ánh sáng toả ra từ ngọn đèn màu cam làm anh thấy an tâm, nhưng anh không dám đi lên.
Ngón tay trên vô lăng từ từ cuộn lại, điện thoại được đặt ở ghế hành khách cách xa một cánh tay, anh muốn gọi điện, muốn hỏi cô đang làm gì, có phải cô đang ở cùng với đứa nhỏ hay không...
Nhưng vẫn mãi mãi chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng, nghĩ đến chiếc máy theo dõi trong vụ án, cảm thấy có rất nhiều điểm đáng nghi. Nhưng vấn đề là ở chỗ anh không dám hỏi, mỗi khi nhắc lại cô đều kích động, anh sợ làm cô tức giận, thậm chí càng nói càng sai, sẽ khiến cô càng ngày càng cách xa anh, một chút cơ hội tiến lại gần cô cũng không có.
Khi anh mải suy nghĩ, có một bóng dáng đi lướt qua ngoài cửa xe.
Ánh mắt thâm thuý của Thượng Quan Hạo đuổi theo bóng dáng ấy.
Tần Mộc Ngữ mặc chiếc áo gió màu be, đứng thẳng trong cơn gió lạnh của buổi đêm, cô cũng nhìn lên phòng bệnh, giống như là đang nói chuyện với cô hộ công, hình như là cô biết là đứa nhỏ vẫn ổn, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, mái tóc đen nhánh khẽ bay lượn trong gió, cô đã sớm lột bỏ sự non nớt, trở thành một cô gái có vẻ đẹp say đắm lòng người.
Cúp điện thoại, Tần Mộc Ngữ nhìn bốn phía đều là xe taxi, suy nghĩ kỹ thì vẫn là đi xuyên qua con hẻm nhỏ ở bên cạnh bệnh viện, đến trạm xe bus trên đường lớn để bắt xe bus về căn hộ.
Cô không phải là người có tính phung phí. Nếu không có chuyện gấp, cô sẽ không đi taxi.
Sắc trời tối đen, sự u tối trong con hẻm nhỏ nuốt chửng cô.
Điện thoại rung lên.
Thượng Quan Hạo nhìn bóng dáng của cô biến mất, đặt tay lên vô lăng và nhấc điện thoại: "Alo?"
"Tôi đã liên lạc với cảnh sát, bọn họ sẽ không xen vào việc của người khác trừ khi chính anh muốn điều tra. Nhưng tôi muốn nhắc anh, loại máy theo dõi này không giống với chiếc đã tìm thấy trên xe anh trước đây, nó chuyên dụng hơn, nó là sản phẩm dùng trong quân đội, và không có nhiều người có thể có được loại máy này trong toàn thành phố Z..." Lục Sâm ngừng một chút mở miệng nói: "Anh đã hỏi cô ấy chưa?"
Đôi môi nhợt nhạt của Thượng Quan Hạo đã mím chặt, chiếc xe bị quay ngược lại, "Chưa...Tạm thời tôi chưa muốn hỏi."
Lục sâm gật gật đầu: "Còn nữa, Giang Dĩnh đã chuyển ra khỏi biệt thự của anh, không còn rắc rối nào nữa, nhưng anh có chắc chắn sẽ chuyển bất động sản và biệt thự sang tên của Tần Mộc Ngữ? Anh cảm thấy cô ấy sẽ cảm kích? "
"Cậu không cần quản quá nhiều chuyện..." ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt thâm sâu, "Cứ làm đi."
Cúp điện thoại, xe anh đã đi đến cuối đường.
Tay lái xoay tròn, anh muốn lái xe đi ra, trong khoảnh khắc anh nhìn lên thì thấy có hai người đàn ông ở gần lối vào, vừa nói chuyện vừa đi vào con hẻm nhỏ, tiếp theo họ nhanh chóng trao đổi cái gì đó, trong bóng tối hiện lên một tia hàn quang, sau đó hai người đàn ông liền cắm đầu chạy để nhanh chóng đuổi kịp bóng dáng tinh tế đi vào trước đó.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh đi.
Anh nhận thấy có gì đó không ổn.
Cánh tay tao nhã đảo tay lái, đi về phía đường lớn, trực giác của anh xưa nay luôn chính xác, rất là những dự cảm không tốt.
Trong hẻm tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, về phần ánh đèn trên đỉnh đầu rất mờ nhạt.
Mở cửa xuống xe, bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo đi vào con hẻm nhỏ.
Tần Mộc Ngữ mò mẫn đi về phía trước, cô nhớ phía trước có một tòa nhà đang thi công mới hoàn thiện xong một nửa, bước qua các vật liệu bị bỏ rơi này là ra khỏi con hẻm, nhưng đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng bước chân, một bóng dáng đột nhiên lướt qua cô rồi chắn trước mặt cô, ép cô lùi trở lại.
Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau từng bước, nhưng bàn chân bị thanh sắt phía sau cứa vào, cô rên rỉ, lấy tay chống vào bức tường.
"Tiểu thư, đã muộn thế này cô còn đi đâu? Bên ngoài có đường lớn như vậy, cô lại đi vào đây làm cái gì?" Một giọng nói quái gở vang lên bên tai cô, chậm rãi lại gần cô.
Tần Mộc Ngữ không nhìn rõ hình dáng của người đàn ông ngay trước mặt, nhíu mi lui về phía sau: "Anh... Anh muốn làm cái gì?"
"Ha ha... Cô nói xem chúng tôi muốn làm gì?" Một bàn tay đột nhiên túm giật lấy chiếc túi xách trên vai trái của cô. Tần Mộc Ngữ bị đẩy vào tường, tay cô bị trầy xước do quai túi, cô khiếp sợ nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ sau lưng cô.
"Các anh quá tự tin..." Tần Mộc Ngữ khó thở, đôi mắt trong suốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, run giọng nói: "Nơi này gần bệnh viện, ra khỏi con hẻm này có rất nhiều người qua lại, các anh còn dám ở trong này gây chuyện?"
"Gây chuyện?" Người đàn ông hét lên, "Tiểu thư à, cô không đọc dòng chữ công trường đang thi công không phận sự cấm vào à? Cô có phải muốn tìm cái chết không..." Một bàn tay ngả ngốn chạm vào cằm cô, Tần Mộc Ngữ một trận run rẩy, "Bốp" một tiếng vang lên.
"Các người trả lại đồ cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi hét lên!" Cô cau mày, tiến lên giật lại túi xách, tóc sau gáy đột nhiên bị kéo, đầu đập vào tường! Cô đau đến nỗi rên ra tiếng, chỉ nghe thấy người đàn ông nói bên tai, "Trả lại cho cô? Cô nghĩ rằng bọn tôi chỉ cần tiền của cô thôi sao? Người phụ nữ ngây thơ!"
Tiếng cười ghê rợn vang lên, Tần Mộc Ngữ cố gắng áp chế đáy lòng đang vô cùng sợ hại, liều mạng hét to, "Cứu tôi..."
Tiếng la hét của cô còn chưa phát ra, một con dao găm lạnh lẽo đã chạm vào cổ cô và người đàn ông hung tợn nói: "La lên đi! Cô thử la lên lần nữa! Còn kêu ông đây sẽ cắt cổ cô! Cô nghĩ rằng ông đây có để tâm tới xác chết không?"
"Ông đây đã theo dõi cô từ lâu rồi, mỗi ngày cô đều đến bệnh viện một mình." Người đàn ông cầm con dao kề vào cổ cô và nói với một người khác, "Mày nhanh một chút cho tao! Lấy thứ gì đó chặn miệng cô ta lại!"
Nói xong, anh bắt đầu cởi quần, để con dao sang bên cạnh, ấn cổ cô xuống dưới thân hắn.
"Đừng mà... Cứu mạng! Ah..." Tần Mộc Ngữ nằm trên mặt đất lạnh lẽo, la hét, cố gắng cử động tay, lập tức bị một bàn tay to bịt kín miệng. Cô tuyệt vọng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng cổ tay cô bị ấn xuống đất. Quần áo trước ngực cô bị xé toạc, bàn tay của người đàn ông chạm vào hai chân của cô bên dưới chiếc áo khoác.
Không...
Tần Mộc Ngữ đau đớn gào thét, móng tay khảm sâu vào mặt đất lạnh và ẩm ướt!
Cô cảm thấy nhục nhã khi bị xâm phạm, cảm thấy con dao lạnh lẽo cứa vào mắt cá chân của cô để thể hiện sự trừng phạt! Cô run rẩy vì đau đớn, trong một khoảnh khắc, như thể cô đã trở lại hiện trường vụ án mạng bốn năm trước, cô liều mạng chạy trốn nhưng không thể tránh được nhát dao đó. Vết thương bị rách ra, máu đỏ tươi chảy ào ạt...
Không --!
Cô hét lên trong lòng, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm đôi mắt!
"Bốp!" Cú đấm dữ dội vang lên trong bóng tối. Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi, bàn tay đang bịt chặt miệng cô chợt buông lỏng, cô ho khan dữ dội và nghe thấy tiếng hét của người đàn ông ở bên tai.
"..." Một người đàn ông ngã xuống đất, nắm chặt cổ tay bị trật khớp, mặt anh ta tím tái.
"Buông cô ấy ra cho tôi..." Một giọng nói âm trầm, lạnh lùng, khàn khàn vang lên cùng với tiếng bước chân càng gần. Người đàn ông cưỡi trên người cô đột nhiên quay đầu, hung tợn nghiến răng nói: "Chết tiệt... Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào, thật không ngờ đấy..."
"Bốp!" Một cú đấm giáng vào mặt hắn.
Sắc mặt của Thượng Quan âm trầm đến đáng sợ, lực đạo đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh bất ngờ bế người phụ nữ nhỏ bé nằm trên mặt đất lên, một cánh tay đỡ eo cô, không để cô ngã xuống, khẽ nói: "Có ổn không?" Bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, vén những sợi tóc hỗn loạn của cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: "Tần Mộc Ngữ, em có sao không?"
Gã đàn ông ngã trên mặt đất bò dậy, hung tợn chửi rủa, cầm con dao lên đâm tới.
Thượng Quan Hạo đã nhìn thấy hành động của hắn, ôm chặt người trong lòng, một cú đá mạnh mẽ đá vào cổ tay hắn ta, con dao văng ra đập vào tường, cổ tay gã đàn ông bị vỡ vụn, nức nở kêu lên.
"Ở trong này làm loạn... còm dám giở trò với cô ấy..." đôi mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo lướt qua cô, sự giận dữ đã lên tới đỉnh điểm, đôi mắt đỏ au hiện lên sát khí, "Bọn mày không muốn sống nữa có phải không?"
"***cụ mày!" Người đàn ông nghiến răng, nắm lấy con dao găm, một lần nữa đứng lên.
Thượng Quan Hạo đem cô ra phía sau người, một tay nắm lấy cánh tay cầm dao găm của hắn ta, bởi vì dùng nhiều lực mà run lên, ngay sau đó cùng tiếng hét của đối phương vặn cánh tay hắn ra sau. Một người khác xông lên ngay lúc này, đấm mạnh vào mặt anh! Mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo lệch đi, khoé môi xanh mét, một con dao sắc bén đã đâm vào lưng người đàn ông trước khi hắn vung cú đấm tiếp theo, sau đó là một cú đá vào mặt hắn ta!
Người đàn ông này không dễ đối phó...
Hai tên cướp cũng sợ hãi, chúng thở hổn hển và trèo lên khỏi mặt đất, một kẻ xông lên dùng một tay ôm lấy đầu của gã còn lại tay kia rút dao sau lưng ra, đâm tới, ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, một tay mạnh mẽ nắm chặt con dao đang đâm tới, dao cắt vào lòng bàn tay một trận đau nhức tràn đến, đầu gối đá vào bụng gã đàn ông, hắn ngã nào trên mặt đất. Bàn tay đầy máu siết chặt cổ tay gã đàn ông, vặn cổ tay hắn cơn đau tràn đến khiến hắn hét lên.
Toàn bộ con hẻm, chỉ có tiếng rên rỉ bi thảm.
"Đi... Mẹ nó chạy nhanh đi!" Gã đàn ông đứng lên, ôm bụng bỏ chạy.
"Còn cái túi..."
" Mẹ mày! Đừng quan tâm cái túi nữa... Chạy nhanh đi!"
Hai bóng dáng chồng chéo bỏ chạy, biến mất ở cuối con hẻm.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh liệt như băng, ngay sau đó xoay người nhìn phía sau, cô bị cảnh tượng vừa mới diễn ra làm cho sợ tới mức hét lên, ôm đầu ngã ngồi trên mặt đất, mắt anh run lên, đi qua ôm cô lên, máu nhiễm đỏ chiếc áo khoác của cô.
"Không có việc gì... Mộc Ngữ..."
Hơi thở nóng bỏng của Thượng Quan Hạo phả vào mặt cô, cúi đầu từa vào chán cô cùng cô nói chuyện, "Không sao rồi... Đừng sợ... đừng sợ biết không..."
Ý thức của Tần Mộc Ngữ vẫn còn chưa khôi phục, những dấu vết của lưỡi dao lạnh lẽo còn lưu lại trên da cô, cô gào thét và khóc oà lên, liều mạng giãy dụa, "Cút! Đồ tiện nhân cách xa tôi một chút! Đừng... đừng giết con tôi! Cút đi!"
Tiếng hét sắc bén của cô làm Thượng Quan Hạo chấn động tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng co rút lại, anh ôm chặt cơ thể cô!
"Em đang nói cái gì vậy?... Tần Mộc Ngữ em đang nói cái gì?!" Thượng Quan Hạo không tiếc sức lực kìm chế sự giãy dụa của cô, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn "Mau tỉnh táo lại... Không ai muốn giết em cả, chúng ta ổn rồi!"
Anh hôn vào trán cô, siết chặt gáy cô để nụ hôn sâu hơn, để cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, sự đụng chạm cùng cái ôm của anh, giọng nói trầm thấp thì thầm an ủi: "Đừng sợ..."
Tần Mộc Ngữ cuối cùng cũng chậm rãi bừng tỉnh.
Cô ngửi thấy mùi máu, nhưng cảm thấy sự ấm áp mà cô chưa từng thấy trước đây trong không gian tràn ngập mùi máu này.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông giống y như trong trí nhớ của mình.
***
Cô y tá sợ hãi đến mức há miệng khi nhìn thấy chiếc áo gió bị dính nhiều máu như vậy.
"Mau... Băng bó nhanh một chút, làm sao lại bị thương?!" Cô y tá mời bọn họ vào bên trong.
Tần Mộc Ngữ được đặt trên băng ghế, hốc mắt cô ướt đẫm, đầu óc cô hỗn loạn, cô không muốn chú ý đến nó, nhưng cô nghe thấy một giọng trầm thấp và dịu dàng bên tai: "Em đau ở đâu? Tần Mộc Ngữ, mau nói đi, tôi không muốn phải xé rách quần áo của em để kiểm tra. Nói cho tôi biết đau ở đâu?"
Mắt Thượng Quan Hạo hơi đỏ, giọng nói có chút run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui