Cô khóc nấc lên, những giọt nước mắt trong suốt từ khoé mắt rơi xuống thấm vào mái tóc đen bóng.
Thượng Quan Hạo đau lòng vỗ vè chiếc lưỡi đang run lên của cô.
Động tác dần dần chậm lại, cảm nhận cơ thể cô đang nóng hổi và trở nên đỏ ửng.
Anh nâng phần lưng của cô lên cao, kép chiếc gối qua lót ở phía dưới để cô dễ chịu hơn một chút.
Hàng lông mi cong dài của cô ướt đẫm, đôi mỏng của anh tiến lại gần, đặt nụ hôn lên khoé mắt cô.
"...." Tần Mộc Ngữ thì thào thốt ra từng chữ, run rẩy mà khàn khàn, nhỏ giọng nói nói: "Dừng lại...!Em rất khó chịu...!Thượng Quan Hạo..."
Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào của cô khơi gợi lên con quái vật đang ngủ sâu trong anh.
Đôi mắt thâm trầm vằn lên đầy tơ máu, Thượng Quan Hạo giữ chặt ngón tay cô, thì thầm hỏi: "Khó chịu ở chỗ nào?"
"...." Tần Mộc Ngữ rên nhẹ, cảm nhận được anh đang tiến vào sâu hơn.
"Hửm? Chỗ nào khó chịu...!Nói cho anh biết..." Anh không chịu buông tha, đôi mắt đỏ ngầu, thì thầm hỏi.
"....!Thượng Quan Hạo...." Tay cô níu chặt ga giường, run giọng gọi tên anh, hơi nghẹn ngào, cô sắp bị anh giày vò thành từng mảnh.
Thượng Quan Hạo nâng một chân của cô lên đặt lên bả vai anh, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ xấu xa.
Cúi người xuống, bắt đầu chạy nước rút từ nhanh đến chậm.
Cô không chịu nổi tư thế này, cô cảm thấy sợ hãi, cô khóc nhấc lên theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng anh lại giữ chặt eo cô, một cái va chạm thật sâu lại lần nữa đưa hai người lên đến cao trào.
Cô hét lên, chóp mũi cũng bắt đầu ửng đỏ.
Cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng cản thấy đau lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thì thầm bằng giọng nói khàn khàn: "Sẽ kết thúc sớm thôi..
cố gắng thêm chút nữa...."
Anh lại hôn lên môi cô, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve những điểm nhạy cảm trên người cô để xoa dịu sự khó chịu.
Ngay lập tức anh cảm nhận được cơ thể cô đang run lên, những tiếng rên rỉ quyến rũ bắt đầu tràn ra khỏi khoé môi.
Anh chịu đựng cơ thể đang toát đầy mồ hôi, dùng toàn bộ sức lực chạy nước rút, mãnh liệt, chạm đến điểm sâu nhất và mềm mại trong cô.
Trong phòng ngủ tĩnh mịch, bầu không khí nóng như lửa đã lên tới đỉnh điểm.
Đợi đến khi anh đặt đến đỉnh điểm thì không biết đã chạy nước rút biết bao nhiêu lần.
Chỉ biết người trong lòng đã mệt mỏi đến mức sắp ngất đi, lưng anh cong lên đạt đến cao trào, tiến vào nơi sâu nhất trong cô, mút lấy đầu lưỡi cô có chết cũng không buông ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng, những sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, run rẩy dưới thân anh.
Cánh tay anh giữ chặt cô, ôm cô theo cách thức hoàn hảo nhất, tất cả các giác quan đều đạt tới sự thoả mãn.
.....
Ngay từ lúc sáng sớm Tiểu Mặc đã nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Trong phòng bếp không có ai.
Phòng khách cũng không có người...!Phòng tắm cũng không có.
Cậu bé với chiếc áo ngủ nhỏ ở trên đầu giường, đi chân trần trên thảm "Bịch...!Bịch...!Bịch!" chạy lên lầu, muốn nhìn thử xem mẹ và chú đang làm gì.
Trên tầng có một phòng ngủ không đóng cửa, Tiểu Mặc chạy chậm lại nhìn lén vào trong.
Kết quả chỉ thấy chiếc khăn tắm lớn vo thành một đống trên mặt đất.
Cn tò mò kéo chiếc khăn tắm ra đi vào, cuối cùng lại không được vì bàn chân nhỏ giẫm vào góc khăn.
"Bốp!" một tiếng, ngã sõng soài trên mặt đất.
"....." Tiểu Mặc khẽ rên một tiếng, nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích, bàn tay nhỏ kéo chiếc khăn tắm....
Thượng Quan Hạo bị tiếng động nhỏ đánh thức, hàng lông mày tuấn dật hơi nhíu lại, trong vô thức siết chặt vòng tay, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại.
Cảm giác và hơi ấm trong lòng ngực giống hệt tối hôm qua, mập mờ và nóng hổi.
Cô ngủ quay lưng về phía anh, tấm lưng mềm mại và tinh tế áp chặt vào người anh một cách hoàn hảo, cô gối đầu lên tay anh ngủ rất ngon lành..