Ngự Phong Trì cố nén dục vọng đang bùng nổ trong cơ thể, ấn đầu cô vào trước ngực hắn, khàn giọng nghiến lợi nói: "Trở về biệt thự."
Lái xe yên lặng nhìn hắn, mím môi không nói gì, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của hắn.
Đi qua mở cửa xe, thay đổi lộ trình không đến sân bay mà trở về biệt thự, hắn vô thức cảm thấy đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, có lẽ hẳn là nên gọi điện báo cho Ngự lão gia một tiếng, đêm nay có thể không bay từ Manchester về được.
Tần Mộc Ngữ không biết mình lên xe bằng cách nào, cô đang tựa vào một lồng ngực nóng rực, ngón tay thon dài run rẩy chạm vào bàn phím điện thoại, nhưng cô vẫn cứ bấm sai.
Cô đã từ bỏ khả năng có thể thức tỉnh được người đàn ông này, cắn cánh môi đến mức bật máu, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô ấn vào phím gọi trong trường hợp khẩn cấp ——
Ngọn tay thon dài ấn nút gọi, sau một hồi vất vả, cuối cùng cô gọi cho Sandy.
"Bịch!" Một tiếng, cửa xe bị đống sầm lại ngay lập tức, một nửa cổ tay cô vẫn còn ở bên ngoài, điện thoại bị cửa xe đập vào rơi mạnh xuống đất.
Cánh tay thon dài trắng mịn của cô bị kéo vào, điện thoại rơi trên mặt đất.
Chiếc xe xa hoa trong màn đêm tĩnh mịch bỗng chuyển hướng, đi về một hướng khác.
Một thân ảnh lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi bụi hoa, nhặt chiếc điện thoại màu tím nhạt lên.
Cô ta nhớ rất rõ, chiếc điện thoại này là điện thoại đôi với chiếc màu xanh sapphire của Hạo.
Mà ở một phía khác, trong toà nhà tráng lệ của Megnific Coper, Thượng Quan Hạo yên lặng nhìn bản đề án mới được sửa đổi trước mắt, đọc lướt qua thật nhanh, tìm ra chuẩn xác điểm nhạy cảm trong đó, phân tích trong đầu, đồng thời mở máy tính trên bàn ra, biểu đồ trên màn hình ngoằn ngoèo.
Nhiều người đi tới đi lui trong phòng họp thảo luận công việc, đôi mắt anh có chút đỏ, mất bao nhiêu công sức đến tận lần sửa đổi thứ mười ba, cuối cùng trên đặt một dấu chấm hết lên bản đề án, ngón tay bởi vì cầm bút trong một thời gian dài mà trở nên mỏi và cứng ngắc.
Đôi mắt anh mỏi và khô, nhắn lại một chút rồi lại mở ra, ném bản đề án lên bàn.
Môi mỏng khẽ mở: "Dựa theo bản thảo này gõ lại rồi in ra phát cho tất cả mọi người xem.
Tập hợp ý kiến sau đó báo cáo lại cho tộ.
Nếu không có vấn đề gì thì cứ làm theo bản đề án này, gửi cho tổng giám đốc công ty đối tác trước bốn giờ sáng.
Tôi chờ kết quả."
Chỉ vài câu bàn giao ngắn gọn đã loại bỏ được một khối lượng công việc khổng lồ, trợ lý vội vàng gật đầu, đi ra ngoài ngay lập tức.
Một hồi vật lộn bận rộn với công việc, gia tăng cường độ, cuối cùng cũng kết thúc.
Thượng Quan Hạo xoa xoa mi tâm, cầm điện thoại lên.
Trong sâu thẳm của anh hiện lên sự phức tạp, nhớ tới vừa rồi gọi điện thoại cho cô nhưng lại không biết vì sao lại cô lại cúp máy.
Vừa định gọi điện lại thì lại có việc cần giải quyết.
Nếu như đêm nay không phải thức trắng đêm tăng ca làm việc, thì cũng không đến mức anh không có thời gian lấy điện thoại ra gọi cho c một cuộc như vậy.
Ngon tay vuốt ve dãy số kia, lại lần nữa bấm nút gọi.
Tút tút tút.
Hàng lông mi dày đậm của anh khép lại, xoa mi tâm, chờ đợi giọng nói của cô từ phía kia truyền tới.
Chờ nửa ngày nhưng cuối cùng lại nghe được âm thanh gác máy, tiếng tút tút nhanh chóng vang lên.
Ngón tay anh lập tức khựng lại giữa hai đầu lông mày ——
Lại cúp máy lần nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh áp nắm tay lên đôi môi mỏng, nhìn một đống báo cáo số liệu cần trình anh ký gấp ở trên bàn, đôi mắt anh léo sáng, bấm số điện thoại nội bộ, trầm giọng nói: "Gửi số điện thoại của Sandy sang cho tôi."
Thư ký ở đầu dây bên giật mình: "Chủ tịch, xin hỏi, Sandy nào ạ?"
"Sandy ở phòng đào tạo." Ánh mắt của Thượng Quan Hạo trở nên lạnh lẽo: "Hãy gửi số điện thoại của cô ấy sang cho tôi.".