“Ra ngoài.” Trước khi ra khỏi phòng bệnh, Thượng Quan Hạo lạnh lùng ra lệnh.
Tần Mộc Ngữ sợ đến nỗi toàn thân có chút cứng ngắc, đôi mắt trong veo một tầng hơi nước, buột miệng nói : “Không phải tôi làm!”
Bóng lưng Thượng Quan Hạo trở nên cứng đờ.
“Chị chị hãy nói rõ ràng, là em khiến chị bị thương sao?” Nàng run rẩy, con mắt trong veo nhìn về phía Tần Cẩn Lan, trong sáng cùng kiên định, “Em căn bản không hề động vào cánh tay kia của chị, chạm còn chưa chạm đến!”
Trên mặt Tần Cẩn Lan lúc trắng lúc hồng, còn Thượng Quan Hạo đột nhiên xoay người, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Hắn cười gằn, giọng nói như yêu ma từ địa ngục : “Cẩn Lan, nhìn cho rõ em gái của em, em đã vì cô ta cầu xin như vậy rồi, đáng thương là cô ta ngay cả hai chữ cảm kích cũng không biết nói như thế nào…”
Con mắt Tần Cần lan run lên, ánh nhìn càng mềm mại càng đau thương : “Hạo, anh đừng như vậy…”
“Đừng lo lắng việc anh muốn làm như thế nào nữa!” Thượng Quan Hạo lạnh giọng cắt ngang lời cô ta, bàn tay đột ngột nắm lấy cổ tay của Tần Mộc Ngữ, sức lực mạnh đến đáng sợ như muốn bóp nát cổ tay nàng, “Từ lúc này anh sẽ không nhân từ nữa!”
Nói xong, hắn hung ác lôi Tần Mộc Ngữ ra khỏi phòng bệnh!
“Thượng Quan Hạo…” Tần Mộc Ngữ run giọng kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đau đớn.
Mãi đến khi hắn kéo nàng túm ra khỏi phòng bệnh, chưa nói một câu nào, chỉ kêu y tá đến phòng bệnh, bóng lưng băng lãnh đến khiếp người, hệt như yêu ma từ địa ngục.
“Anh không tin tôi…” Khuôn mặt nàng tái nhợt khẽ phun ra một câu, đôi mắt ướt át đẫm lệ, “Thượng Quan hạo, anh chưa từng tin tưởng tôi, lúc nào cũng thế… Tôi đã nói không phải tôi, chị ấy hoàn toàn bịa đặt, anh căn bản là không tin! A!!”
Cơ thể cô đột ngột bị ném vào vách tường, xương cốt như muốn vỡ ra đau nhức.
Toàn thân lãnh liệt Thượng Quan Hạo tới gần nàng, vóc dáng cao ngất lạnh lùng ôm trụ nàng, ánh mắt hừng hực thiêu đốt vì giận dữ.
“Tần Mộc Ngữ, tôi cũng đã nói với cô, nếu đụng chạm đến Cẩn Lan lần nữa sẽ có hậu quả như thế nào chưa?”
Đầu óc một mảnh ảm đạm, đau đớn, nàng mở mắt, hơi thở mong manh : “Tôi nói lại lần nữa, tôi không đụng chạm đến chị ấy…”
“Cô không đụng chạm gì đến cô ấy…” Cánh môi mòng trắng bệch như một tờ giấy, đôi mắt giá lạnh như băng, “Tần Mộc Ngữ, cô đang chọc tức tôi…”
Trong lòng nàng chua xót, nước mắt kịch liệt rung động.
“Đúng… Tôi trêu chọc anh, tôi trêu chọc anh thì sao!!” Nàng không không chế được gào lên, trong lồng ngực hắn kịch liệt giãy dụa, “Tôi không làm sai bất cứ chuyện gì, là các người khiến tôi càng ngày càng kinh tởm! Dựa vào cái gì mà vu tội cho tôi, lại dựa vào cái gì mà khiến tôi gánh chịu những hậu quả này?! Ngươi buông ra!”
Cơ thể mềm mại trong lòng hắn vì đang vùng vẫy mà cọ xát vào cơ thể hắn, con mắt của Thượng UQna Hạo dần trở nên đỏ tươi, hơi thở cũng trở nên nóng hổi, cánh tay hắn như sắt thép mà siết chặt nàng, hung hăng mà ôm chặt, không cho nàng cựa quậy được chút nào!
“Xem ra cứ mềm lòng bỏ qua cho cô là sai lầm! Tần Mộc Ngữ… Cô nên trả giá cho những gì mà cô đã làm!”
Tần Mộc Ngữ giật mình trong phút chốc!
Khuôn mặt nàng tái nhợt, mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên nhớ tới một lần bị hắn tùy ý xâm phạm nàng trên giường, cảm giác chua xót cùng nhục nhã cuộn tới, nàng kịch liệt vùng vẫy : “Không!! Tôi tôi đừng!! Thương Quan Hạo ngươi buông ra!!”
Bên trong dãy hành lang vắng lặng, tiếng thét chói tai cùng giãy dụa thu hút ánh mắt của rất nhiều người—
Nàng muốn trốn, lại bị hắn kéo trở về, ôm chặt từ phía sau lưng, khiến cả người nàng lọt thỏm vào trong lòng hắn!
Hơi thở nóng hổi của Thượng Quan Hạo len vào tóc nàng : “Đừng lo, tôi lúc này sẽ không chút thương xót nào đâu… một tiện nhân như cô, nên nhận sự đối xử thô bạo như thế này!!!”