Tần Cẩn Lan sợ hãi thét lên, nếu không được Thượng Quan Hạo che chở, thì bát thuốc nóng hổi kia có lẽ đã bắn lên trên người cô !
Cả một bàn đồ ăn ngon cứ thế bị Tần Chiêu Vân giận dữ lật đổ !
Tần Cẩn Lan nhíu mi : “Ba! Ba làm sao vậy?!”
Bên trong phòng ăn, người hầu sợ đến nỗi không dám lên tiếng thu thập chén bát, sắc mặt Tần Chiêu Vân trắng bệch như tờ giấy, run rẩy mà đứng lên, ngón tay lẩy bẩy chỉ thẳng vào mặt Tần Cẩn Lan nói : “Ngươi là thứ con gái bán nhà cầu vinh… Ta nuôi ngươi ròng rã hơn hai mươi năm trời, chính là vì để ngươi gả cho đồ vô lại phá hủy toàn bộ Tần Gia ta! Ngươi cút cho ta… Mang theo mọi thứ trong nhà này cút hết cho ta, Tần Chiêu Vân ta không có loại con gái như ngươi!”
Mặt Tần Cẩn Lan lúc đỏ lúc trắng, bị mắng chửi mà hết sức xấu hổ cùng tức giận.
“Ba, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, những lời này ba đã nghe qua chưa?” Cô duỗi thẳng lưng kéo dài thanh âm nói, đôi mắt hàm chứa vẻ thuyết giáo đạo lý, “Ngài trông đã già rồi, còn cố nắm giữ Tần thị không chịu buông, ngài không để lại cho con, nhưng lại cấp cho Tiểu Ngữ! Hừ… Nếu con không cho Hạo tiếp nhận Tần thị, lẽ nào muốn con cả đời phải nhìn sắc mặt của em gái để sống sao, rồi vài năm sau con phải gọi nó một tiếng là Tần chủ tịch sao? Mơ giữa ban ngày đi!”
Cô càng nói càng kích động, nhưng nghĩ ở trước mặt Quan Hạo nên giữ hình tượng, kiềm nén mà thở dốc, lạnh lùng nói : “Cho là ba không muốn theo chúng con sinh sống, con cùng Hạo sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó, ba cứ mang theo đứa con gái mà ba yêu thương chờ chết già đi! Xem xem nó có bao nhiêu bản lĩnh phụng dưỡng chăm sóc cho ba!”
“Hạo, chúng ta đi!” Cầm lấy chiếc áo bành tô trên ghế, Tần Cẩn Lan nắm lấy cánh tay người đàn ông kia đi ra.
Nhưng lại không nghĩ tới, ánh mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo lắng đọng u ám, thân ảnh rắn rỏi sừng sững bất động, con ngươi mắt trong thẻo giương lên, nhìn lão nhân lảo đảo lung lay trước mắt.
“Hạo, anh…” Khuôn mặt Tần Cẩn Lan một trận nóng hổi vừa xấu hổ lại giận dữ, sợ chính mình vừa thất thố làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Quan Hạo về hình ảnh hiền thục ôn nhu của cô.
Mà cô gái nhỏ bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt, cũng cẩn trọng nhìn phản ứng của Tần Chiêu Vân.
“Ba…” Ánh mắt nàng tập trung nhìn trên người Tần Chiêu Vân, run giọng gọi, lo sợ ông không chịu nổi nhưng lời nói của Tần Cẩn Lan.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân nghẹo ngào mà đỏ hồng, có chút tím đỏ, ông giống như đã chịu một đòn đả kích rất nghiêm trọng mà loạng choạng, chính con giá ruột của mình độc cá nguyền rủa và phản bội, bàn tay muốn đỡ lấy cái bàn, nhưng bàn đã đổ rồi, ông loạng choạng rồi đột ngột ngã xuống!
“Ba!!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, thân ảnh mảnh khảnh xông đến!
Cơ thể suy yếu của người đàn ông lực lưỡng ngã xuống, hai bàn tay mềm yếu của nàng gắng sức chống đỡ hai bờ vai của ông, nỗ lực không cho ông co quắp mà té trên mặt đất.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo đột ngột biến đổi, bỏ qua bàn tay của Tần Cẩn Lan, tiến đến ôm lấy Tần Chiêu Vân đang sắp ngã xuống.
“Ba… Ba! Ba làm sao vậy? Ba tỉnh lại đi!” Tần Mộc Ngữ hô to, nước mắt tuôn ra mãnh liệt, nàng thất thố mà vỗ nhẹ lên khuôn khuôn mặt của Tần Chiêu Vân, thất thố kêu tên ông, nắm thật chặt bàn tay ông!
“Đi gọi xe cứu thương…” Thượng Quan Hạo nhìn sắc mặt xanh xao của Tần Chiêu Vân, trầm giọng nói, sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng tiêu điều về phía người hầu quát, “Đều ngu ngốc hết cả sao? Đi gọi xe cứu thương mau!”
Tiểu Tình cùng Tiểu Vân lúc này còn sợ hãi chạy đến phòng khách gọi điện.
Tần Cẩn Lan đứng bên cạnh trừng to mắt nhìn thấy một màn như vậy, không thể tưởng tượng nổi, càng lúng ta lúng túng! Cô không rõ không rõ vì sao mới trong nháy mắt thế thôi, chính cô ta hoàn toàn trở nên trơ trọi! Nhìn hai người ra sức dìu đỡ vây quanh Tần Chiêu Vân, đôi bàn tay trắng như phấn cảu cô nắm chặt, cảm giác chột dạ càng ngày càng lớn.
*
Bên trong hành lang bệnh viện.
Sau một phen hỗn loạn, bệnh nhận được đưa vào trong phòng cấp cứu giải phẫu, đèn đỏ sáng lên, khiến trái tim như bị hung hăng bóp chặt lại!
Thiếu nữ mảnh khảnh, tay dán vào cánh cửa phòng giải phẫu, hơi thở dồn dập, nước mắt ướt đẫm mi.
Ba…
Ngàn vạn lần cầu xin người không có chuyện gì…
“Hạo…” Giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ vang lên, Tần Cẩn Lan mắt chứa lệ, dựa sát vào bờ vai người đàn ông to lớn mộc mạc.
“Hạo em không cố ý, anh tin em, em chỉ muốn nói một chút để giải bớt phiền muôn khiến ba chấp nhận sự thật là Tần thị đã bị anh thu mua rồi, em không nghĩ ông ấy lại kích động như vậy, là em sai rồi, là em sai…” Cô khóc không thành tiếng, ngã vào vai hắn.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo hơi tái mét, con mắt thâm sâu như gió nổi mây phùn, không ai hiểu được hắn đang suy nghĩ điều gì.
Vừa vặn một màn kia, khiến trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Tuy mục tiêu thu mua Tần thị là của hắn, thế nhưng trên lập trường của Tần Chiêu Vân, hắn đích thật là một tên lòng lang dạ sói, Cẩn Lan thế nào lại oán hận chính em gái ruột của mình cướp đoạt tình cảm, cũng không nên tỏ thái độ như thế với chính phụ thân của mình, nói là nói như vậy.
Tay vỗ nhẹ vào đầu cô, giọng nói từ tính trầm thấp của Thượng Quan Hạo vang lên : “Được rồi. Anh biết rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Dù sao cũng là nữ nhân mà hắn sâu sắc yêu thương, trong lòng sẽ rất khó chịu, nhưng hắn cũng sẽ không trách móc nàng.
Trong lòng Tần Cẩn Lan lo lắng không yên, liều mạng xiết chặt, khi nghe Thượng Quan Hạo nói những lời này, cô giương hai mắt đẫm lệ, gục đầu vào lòng ngực hắn, tiếng khóc nức nở lại càng lớn hơn.
“Tiểu Ngữ, em qua đây ngồi một chút đi, ba không biết lúc nào mới ra, em…” Nhìn thân ảnh Tần Mộc Ngữ một mực đứng trước phòng bệnh, Tần Cẩn Lan hảo tâm dịu dàng nói.
“Chị.”
Thanh âm rất nhỏ nhưng lại trong veo, mang theo một chút yếu ớt, cắt ngang lời cô.
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, ánh mắt lấp lánh trong suốt, dáng dấp trông rất yếu đuối đáng thương.
Tần Mộc Ngữ xoay người, vội gạt đi hàng nước mắt trong veo.
“Chị, chị đã xác định muốn kết hôn với người đàn ông này, vậy thì xin chị, hoặc là nói, em thỉnh cầu chị — đừng dùng những lời như thế kích động ba nữa,” Khuôn mặt nhỏ nhắn thông suốt rõ ràng mang một chút xanh xao, anh mắt trong veo, nhẹ giọng mà kiên định nói, “Ba thực sự thực sự, không cần dựa vào thế lực người đàn ông này để bảo dưỡng cho tuổi già!… So với giết ông còn khó chịu hơn.”
Nói được vài câu, sự oán hận đang đè nén trong lòng Tần Cẩn Lan lại được khuấy động trở lại.
“Cô nói gì vậy?!” Khuôn mặt Tần Cẩn Lan tức giận mà đỏ lên, đột ngột đứng dậy, “Tần Mộc Ngữ, cô phải hiểu cho rõ, Thượng Quan Hạo thu mua Tần thị không phải lỗi của tôi, mà là cô!… Thế nào, cô hiện tại thấy tôi sắp được gả đi rồi? HIện tại muốn cướp về những thứ vồn thuộc về tôi sao! Những thứ này vốn là cảu tôi, bất kể Hạo hay Tần thị, đừng lấy những lời oán trách đó che lấp sự ham muốn của cô, cô có dám khẳng định rằng cô không hề tư tâm tư lợi sao!”
“Thứ duy nhất em tư tâm tư lợi chính là những người thân yêu của mình được bình yên, chứ không phải động một chút lại phải vào bệnh viện, động một chút là tính mạng lại bị đe dọa!!” Tần Mộc Ngữ lần đầu tiên run giọng quát lên, ánh mắt trong suốt bức bcah1, ngón tay tái nhợt vì kích động mà run run, “Chị thích Tần thị, vậy thì chị cứ lấy đi! Em chỉ muốn ba được bình yên vô sự thôi!”
Lời nói cuối cùng vang lên, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, khiến khuôn mắt trắng ngần đau khổ của nàng càng thêm động lòng người.
“Cô…” Tần Cẩn Lan lửa giận ngút trời, đột nhiên nghẹn giọng!!
Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác chột dạ cùng tội lỗi cứ quanh quẩn, vừa thẹn vừa giận!
“… Tần Mộc Ngữ, cô giả vờ vô tội làm gì, giả vờ cao cả làm chi! Từ ngày đầu tiên cô tiến vào cánh cửa Tần gia tôi đã bị cô ép đến nổi thở cũng không được, cô bây giờ lại nói với tôi không mưu cầu điều gì, cô biến đi mà đi lừa gạt quỷ thần ấy!” Cô ta cuối cùng cũng không thể khống chế được.
Cô gái nhỏ bé kia chỉ rưng rưng nước mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô ta mộ cái, cũng không có phản ứng gì, xoay người tiếp tục đứng trước phòng phẫu thuật.
“Tần Mộc Ngữ… Tần Mộc ngữ! Tôi là đang nói chuyện với cô đó!” Tần Cẩn Lan tức giận đi tới, đột ngột lật bả vai cảu nàng ép nàng xoay người trở lại.
Tần Mộc Ngữ nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm như nước.
“Được… Tốt lắm! Cô rất khí phách phải không? Cô yêu thương ba nhất phải không?!” Tần Cẩn Lan đỏ mặt giận dữ lại nở nụ cười trở lại, lạnh giọng nói, “Tốt lắm, từ hôm nay tôi sẽ dọn đồ ra khỏi nhà, tôi và Hạo sẽ ở cùng nhau! Tôi cho cô được hiếu thuận! Tôi muốn xem xem nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, ba và cô sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào!!”
Nói xong, cô ta hung hăng đẩy thân ảnh yếu ớt của Tần Mộc Ngữ vào cánh cửa của phòng phẫu thuật! Cầm lấy chiếc cặp, thở hồng hộc rồi xoay người bước đi.
Khắp hành lang lại được khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Sống lưng Tần Mộc Ngữ bị va chạm trở nên đau nhức, nhưng chân mày không hề chau lại, thoáng chốc, ánh mắt vẫn trong suốt như nước. Chờ Tần Cẩn Lan bỏ đi, ánh mắt nàng lại trở nên yếu ớt, hai chân mảnh khảnh ngã xuống, cả người cuộn lại dán vào góc tường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
— “Không có sự giúp đỡ cảu chúng tôi, xem xem cô cùng ba sẽ rơi vào tình cảnh như thất nào đây!!”
Giọng nói của chị vẫn vang vọng bên tai, nàng nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực.
Không còn Tần thị, không còn bất kì nơi nào để có thể dựa vào, ba cũng ngã bệnh… Nàng nên làm cái gì bây giờ…
Mà lúc này, Thượng Quan Hạo bên cạnh một mực trầm mặc, chậm rãi đi tới.
Thân ảnh cao ngất của hắn dừng bước tại nơi cô gái, khoe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng mị hoặc, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Thế nào chính cô lại khiến cho bản thân mình chật vật như vậy chứ… Hả?” Ngón tay ưu nhã chạm vào cằm nàng.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, liếc hắn một cái rồi đột ngột tránh đi.
“Tôi như thế nào không cần anh quản, anh đi đi.” Đáy mắt trong veo sáng lên tinh tường, lộ rõ cảm giác chán ghét.
Thượng Quan Hạo lại không để tâm đến cái nhìn chán ghét của nàng, tay cố chấp nắm lấy cằm nàng ngắm nghía, nhìn nàng rất mỏng manh, nhưng thực ra nội tâm cô gái này lại tràn đầy kiêu hãnh, càng khiến hắn không thể không ngừng mong muốn nàng.
“Có biết vì sao tôi yêu chị cô không?” Giọng nói hắn trầm ổn mềm mại, thàn nhiên nói, “Vì cô ấy rất hiểu rõ nam nhân, càng hiểu rõ lúc nào nên tỏ ra yếu đuối, mới đạt được sự đồng cảm cùng yêu thương, đấy mới là bản chất nữ nhân.”
Con ngươi mắt trong veo giương lên nhìn hắn, hoàn toàn yên lặng. Nàng bỗng nhiên nhận ra mình về nước lâu như vậy, ở Tần gia lâu như thế, lần đầu tiên mới hiểu rõ TẦn Cẩn Lan — Chị nàng, nữ nhân khiến thượng Quan Hạo yêu thương sâu sắc, cuối cùng là loại người như thế nào. Nàng nhìn mắt hắn hiện lên tia trào phúng, đôi môi đỏ mấp máy : “Vậy thì anh đi mà yêu đi, nếu anh thấy đáng giá.”
Một câu nói, khiến đôi mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo trở nên u ám, sắc mặt trở nên ủ dột.
Quả thực, vừa Vặn Cẩn Lan lúc nãy, kiến hắn có chút thất vọng.
Hắn đến gần khuôn mặt cô gái không có chút sợ hãi nào, hơi thở cương quyết áp sát, nhẹ nhàng phả trên trán nàng, nói giọng khàn khàn : “Giả vờ kiên cường làm gì? Nếu tôi không giúp cô, cô cho rằng cô sẽ sống được sao?”
Khuôn mắt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên tái nhợt, sự kiên định trong ánh mắt trong phút chốc sụp đổ, càng yếu ớt.
Khuôn mặt nàng méo xệch : “Tôi nói rồi, không cần anh quản.”