Khế Ước Hào Môn

Không kịp suy nghĩ, ván bài đã bắt đầu.

Ván thứ nhất chia bài.

Đầu óc Tần Mộc Ngữ loạn lên mù tịt, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ có thể nghe hắn ở bên tai giải thích, dựa theo quy tắc mà lật bài, lựa chọn theo hay không theo.

Hắn cũng không chỉ cho nàng, mà để cho nàng tự nghiền ngẫm lựa chọn.

“Nhanh một chút... Bọn họ đều đang đợi em.” Thượng Quan Hạo khe khẽ bên tai nàng nói ra.

Trên trán Tần Mộc Ngữ mồ hôi lấm tấm.

Đầu ngón tay khẽ đầy vể phía trước, nàng run giọng: “Theo.”

Một hồi xuống tới, sau một vòng chia bài. Tần Mộc Ngữ nhìn bài mình không hề có trình tự, run sợ, ngón tay nhỏ bé lật quân cuối cùng ra.

Thấy màu sắc quân bài ở dưới, nàng đã biết mình thua mất rồi.

Ván thứ nhất kết thúc, người thắng là một người đàn ông trung niên.

Thẻ bạc một trăm vạn, ở phía trước bị đẩy qua.

Ngón tay nhỏ yếu của Tần Mộc Ngữ đặt ở trên bàn, đôi mắt mơ hồ, giọng nói khổ sở van nài: “Tôi thực sự không thể chơi, anh đừng ép tôi chơi nữa có được không?”

Thượng Quan Hạo ôm nhẹ lấy nàng: “Em không phải không thể chơi, chỉ là sợ sệt. Tôi đã nói thua thì tính cho tôi, không sao cả.”

Tần Mộc Ngữ cắn môi, bị mùi vị tiền bạc ở trên bàn bức bách tới cực điểm, mồ hôi trong lòng bàn tay nàng vã ra. Ván thứ hai rồi lại ván thứ ba.

Tiếp tục đặt cược, nàng chịu không nổi.

Nàng thua liền một mạch bốn ván, ngón tay phát run.


Xung quanh tiếng bàn tán cười đùa cùng tức giận mắng chửi vẫn vang lên, nàng nhìn thoáng qua quân bài cuối cùng chưa lật, một giọt mồ hôi theo khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống, lại là...

Thảm bại... Trọn bốn trăm vạn.

Trong đôi mắt trong veo quang mang đang rung động.

Tần Mộc Ngữ không phải không biết thực lực Tần thị trước kia, cho dù là xưng bá trên thương trường quốc tế, cũng không nhất định phải thua thảm hại như thế này.

Ngón tay hắn tao nhã khẽ gõ trên mặt bàn, hờ hững kiêu ngạo, lại ôm trọn nàng vào trong ngực, bảo hộ nàng trọn vẹn. Nhưng nàng cũng không phải là hắn.

Người nào, coi như là phụ nữ của hắn thì cũng không nên tiêu xài hoang phí tiền bạc của hắn, nàng không muốn lại bị người đàn ông này nắm trong tay, nàng nhìn sang... Lại thua.

Khoản nợ một triệu rơi xuống người nàng.

“Thượng Quan Hạo... Tôi không muốn chơi nữa...” Nàng khó khăn nói ra một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, toàn thân đều có hơi mỏng mồ hôi thấm ra.

Giọng nói nghẹn ngào.

Người đàn ông kiêu ngạo ngừng lại một chút, chậm rãi dựa qua, tuy rằng Tần Mộc Ngữ không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng có thể nghe được tiếng nói của hắn, là lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm: “Tập trung đi.” Chiếc gậy trơn bóng đem từng quân bài chuẩn xác mà nhanh chóng đưa đến tay từng người.

Một ván lại một ván, bỏ hoặc là theo, bo bo giữ mình hoặc là tiếp tục chém giết, đều do một ý niệm. Hơi sức của Tần Mộc Ngữ đã bị hao hết.

Buông mi xuống, đè quân bài lại, hơi thở mong manh suýt nữa nói ra “Bỏ!”, hơi thở nóng bỏng của Thượng Quan Hạo bao phủ bên tai nàng: “Theo.”

Tần Mộc Ngữ cắn môi, mắt rung động: “Tôi không muốn thua nữa.”

“Đừng sợ....” Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng khuyên bảo “Tôi giúp.”

Viền mắt của Tần Mộc Ngữ ươn ướt, trong suốt nhìn hắn, nhìn hắn tao nhã mà quyết đoán cầm bài đè xuống, tiếp tục chờ đợi lượt tiếp theo.


Tình hình càng ngày càng khẩn trương, trước mặt nàng màu sắc tấm bài đơn độc chỉ đợi hé ra.

Ngón tay thon dài úp lấy quân bài cuối cùng mở ra, mọi chú ý của Tần Mộc Ngữ tập trung ở trên mặt, đợi người chưởng bài tuyên bố lật bài, lúc này Thượng Quan Hạo bỗng nhiên khe khẽ dựa sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói: “...Buông tay của em ra.”

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, cánh tay nhỏ nhắn vô ý thức mà mà sờ trên bờ vai, lúc này xung quanh lại bộc phát ra một trận tiếng thán phục hòa cùng tiếng vỗ tay, nàng lại càng hoảng sợ, quân bài cuối cùng hoàn toàn bị lật lên, những người xung quanh đã sớm hướng về bọn họ ca tụng, khâm phục, ngay cả con mắt chưởng bài cũng sáng lên một chút, tiếp theo tuyên bố bên thắng cuộc.

Tần Mộc Ngữ bị những tiếng ồn ào bàn tán làm cho lúng túng, nàng nhìn thoáng qua quân bài cuối cùng kia.

Đồng hoa chí tôn.

Là quân bài trăm năm khó gặp giữa sòng bạc.

Hô hấp của nàng bắt đầu dao động, mọi thứ đều bất ngờ, mang theo một tia kinh ngạc quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hạo, trong đôi mắt hắn thâm thúy băng tuyết tan rã, lại không hề có một tia lãnh ý, chỉ có thản nhiên, còn có say mê đối với nàng thật sâu.

Tám trăm vạn tiền thắng để ở trước mặt, cơ hồ trong nháy mắt, trận thua thê thảm đêm nay hoàn toàn bị ném đi mất.

Một đêm này, mơ mơ màng màng giống như mộng.

Đi ra khỏi sòng bạc, bên ngoài gió lạnh tê buốt, lòng bàn tay hắn nhưng mà nóng hổi, nắm lấy nàng, bầu trời trên đầu long lanh rực rỡ. Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy dưới chân có chút trôi nổi bồng bềnh, tiền bạc thu được thật lớn khiến người ta lóa mắt, nhưng càng làm cho tim nàng đập mạnh chính là người đàn ông trước mặt, nàng giương mắt lên.

Âm thanh rõ ràng hỏi: “Tại sao?”

Thượng Quan Hạo đã dùng chìa khoá mở xe, động tác ngừng một lát, trong mắt hiện lên sóng nước dập dềnh.

Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng tới trước người, đem cơ thể nàng ép vào trong ngực xoay người dựa vào thân xe: “Tại sao gì?”

Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, cắn môi: “Anh rõ ràng chính là cao thủ, chỉ cần anh ra tay là có thể thắng, tại sao nhất định phải để cho tôi chơi?” Thượng Quan Hạo nhìn nàng hồi lâu, bên môi nổi lên một nụ cười: “Tôi căn bản chỉ là muốn cho em giải trí, trong lòng thả lỏng một chút, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại....” Bàn tay nhẹ nhàng vân vê tóc nàng, hắn lại nói “Cho nên cuối cùng tôi mới phải ra tay... Nếu như lại thua, sợ rằng em lại tiếp tục khóc nữa...”

Tần Mộc Ngữ hỗn tạp nhìn hắn, lúc nào thì ác ma trước mặt lại bắt đầu quan tâm nước mắt của nàng, nàng cực kỳ không thích ứng được.


Thượng Quan Hạo không chú ý đến ánh mắt đang tìm tòi của nàng, khẽ bắt lấy thắt lưng của nàng: “Đi.”

Dưới chân Tần Mộc Ngữ loạng choạng, chỉ có thể kề sát vào trong ngực hắn thuận tiện để hắn mở cửa xe. Ngón tay bất chợt chạm thấy cái gì đó, mắt sáng lên, ngẩng đầu nói: “Anh...”

Thượng Quan Hạo mỉm cười: “Sờ được?... Lấy ra đi.”

Tần Mộc Ngữ do dự một chút, nhẹ tay dò xét vào bên trong túi hắn, lấy ra một quân bài.

Quân bài này không phải là quân cuối cùng lúc nãy, hơn nữa không phải là đồng hoa, mi mặt nàng cau lại, có cảm giác bừng tỉnh: “Thượng Quan Hạo, anh...”

Người đàn ông phía trên khẽ hít một hơi, ánh mắt mơ màng cúi xuống, tỳ cằm trên trán nàng lại cười nói: “Làm sao bây giờ, gian dối bị em phát hiện... Em xem, tôi kỳ thực cũng không khá hơn là bao nhiêu, tả tơi giống em, chính là tốc độ của tôi so với em nhanh hơn tý mà thôi...”

Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, có một tia hoài nghi không biết có nên hay không tin tưởng hắn.

Người đàn ông này, căn bản là làm cho nàng đoán không ra.

Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?

Thượng Quan Hạo nở nụ cười: “Ánh mắt này của em thật là khiến tôi cảm giác có chút thành quả, xem ra tôi nên thường xuyên mang em đến đây, em mới có thể cảm thấy tôi cũng có một mặt mặt khác, mà không phải chỉ biết đối xử tàn bạo với em... Có đúng không?”

Tần Mộc Ngữ phản ứng lại.

“Anh phung phí nhiều tiền như vậy chính là vì chuyện này sao?” Khuôn mặt nàng tĩnh lặng nhìn hắn “Chỉ tiếc, anh là dạng người gì tôi cũng không muốn biết, đó là chuyện của chị tôi.”

Thượng Quan Hạo thở dài, đem cửa xe mở ra, thản nhiên nói: “Cứ xem như là phung phí đi, tôi cũng không biết rốt cuộc có thể thay đổi cái gì. Chỉ là Tần Mộc Ngữ, tôi nghĩ thử đối với em tốt một chút, xem em có thật lúc nào cũng thích kích động...”

Bàn tay giữ chặt sau gáy nàng kéo lại gần, hắn thấp giọng nói: “Em nói cho cùng là muốn cái gì? Làm sao mới có thể khiến em vui vẻ? Tôi cho tới bây giờ đều biết Cẩn Lan muốn cái gì, chỉ cần có thể cho tôi tất cả đều cũng cho... Thế nhưng em, Tần Mộc Ngữ, em rốt cuộc muốn cái gì?”

Hơi thở nóng hừng hực, khiến người ta mềm yếu rối loạn.

Tần Mộc Ngữ cố gắng làm cho đôi mắt mình nhìn lên, mở miệng: “Anh rất kỳ quái, chị tôi với anh là người yêu, anh cho chị ấy cái gì cũng là lẽ đương nhiên, vì sao lại phải biết tôi muốn gì?”

Bầu không khí ảm đạm, Thượng Quan Hạo nhếch môi lên, tâm tình trong ngực cuồn cuộn, nhưng nói không nên lời từ tận đáy lòng kia.

Mãi hồi lâu, vì tình cảm của hắn không được nghe thấy mà thở dài, khe khẽ vỗ vỗ đầu của nàng: “Quên đi.”


Một thoáng ngẩn ngơ, Tần Mộc Ngữ cho là mình nhìn lầm, đôi mắt của người đàn ông này hiện lên một chút gì đó cô đơn cùng bi thương.

Dọc đường yên tĩnh mà quay về.

Cảnh đêm ở tỉnh M quả là đẹp mắt, Tần Mộc Ngữ nhìn bên ngoài cửa sổ nhưng lại không được tự nhiên.

Khuôn mặt trắng ngần nổi lên một chút mất tự nhiên, nàng nhịn không được mở miệng: “Anh có thể buông tay hay không? Lúc thi lấy bằng người ta không nói với anh khi lái xe phải cần hai tay, anh không hiểu sao?”

Bàn tay to lớn đưa đến nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của nàng.

Thượng Quan Hạo mập mờ, thản nhiên nói: “Ngồi xe của tôi em đã xảy ra chuyện gì chưa? Là lo lắng cho tôi, hay là bản thân em khó chịu?”

“...” Tần Mộc Ngữ đỏ mặt xấu hổ, nhưng không hề có biện pháp, chỉ có thể quay mặt nhìn ngoài cửa sổ.

Tùy tiện. Theo hắn đi thôi.

Lúc này, điện thoại di động trong túi áo hắn vang lên.

Một lát, hắn rốt cục cũng buông lỏng tay nàng ra, Tần Mộc Ngữ lúc này mới thở dài một hơi.

Màn hình hiện ra, Thượng Quan Hạo có hơi khẩn trương, không nghĩ tới lúc này Cẩn Lan lại gọi điện thoại, cũng xem như đây là bình thường, còn khiến hắn cảm giác gò bó, ánh mắt phức tạp.

“Đúng... Anh chuẩn bị đi nghỉ.” Hắn nhàn nhạt đối đáp qua loa.

“Nhưng mà Hạo, em gọi điện thoại đến khách sạn anh ở, phục vụ khách sạn nói cho em biết anh không quay về...” Tần Cẩn Lan cắn môi, mang theo một vài phần oán hận trong lòng, chậm rãi nói, như là bị tủi thân.

Thượng Quan Hạo cau mày, lúc rẽ cũng dùng sức một ít, tốc độ nhanh khiến xe quay nhẹ.

“Em gọi đến khách sạn?” Giọng nói hắn vẫn nhàn nhạt như cũ.

“Hạo, em không phải cố ý, em chỉ nghĩ là anh sẽ đồng ý, cho nên em mới gọi đến khách sạn...” Tần Cẩn Lan vội vàng giải thích, hồi lâu lại bổ sung thêm một câu “Hạo anh chê em phiền nhiễu sao? Em chỉ là... Chỉ là nhớ anh...”

Mi tâm của Thượng Quan Hạo chậm rãi nhíu lại.

“Anh sẽ nhanh chóng trở về. Chuẩn bị hôn lễ cho tốt.” Hắn trấn an vài câu, sắc mặt ảm đạm ngắt điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận