Khế Ước Hào Môn

Suốt ba ngày, nàng không có đến.

Bóng dáng mạnh mẽ của Thượng Quan Hạo đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào thân thể gầy yếu của Tần Chiêu Vân bên trong.

Đây đã là ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, tự mình đi qua nhìn xem.

Nhưng nàng vẫn không xuất hiện.

Tần Mộc Ngữ, lẽ nào em đã không còn quan tâm nữa sao?

Sắc mặt có phần xám đi, trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo lóe lên một tia u buồn ngổn ngang phức tạp, ngưng mắt nhìn thật sâu, nghiêng người, toàn thân lãnh đạm mà rời đi.

“Alo? Anh ở đâu?” Ở bên ngoài phòng điều trị Tần Cẩn Lan cũng đứng đợi ở đó, thoáng không kiên nhẫn mà gọi điện.

Nói thật, cô đối với tình trạng của Tần Chiêu Vân bây giờ như thế nào cũng không quan tâm, trước khi ông ta đổ bệnh cô đã không phải là loại con có hiếu, huống chi bây giờ hít thở đều dựa vào bình oxy để duy trì sự sống, sớm muộn gì cũng chết, cô cùng lắm thì cũng chỉ đi vào trong nhìn một cái, còn có thể làm điều gì khác hơn?

Giờ đây tất cả mọi thứ của Tần gia đều nằm ở trong tay chồng cô, trước kia chịu nhiều uất ức và bất mãn như vậy, tất cả cũng đã qua rồi!

Mà khi Tần Cẩn Lan nhận thức là nghe thấy âm thanh ở phía trước vang lên, mới đột nhiên giật mình một cái, khuôn mặt trở nên trắng bạch!


“Anh... Anh bây giờ còn gọi điện cho tôi làm cái gì? Anh bị bệnh có đúng không!” Tần Cẩn Lan nhìn ngó xung quanh, ôm lấy điện thoại mà nhăn mặt nói, đe dọa “Không muốn bị tóm thì nhanh chân mà chạy đi, chạy càng xa càng tốt, anh còn dám liên lạc với tôi! Nếu không phải là chồng tôi hủy án, anh cho là các người có thể chạy thoát sao? Trốn ở trong khu du lịch đó, không có gì ăn cũng làm cho các người chết đói!”

Một lát sau, mi tâm cô ta mới hơi dãn ra một chút, lại lần nữa cau lại “Tiền? Anh còn dám đòi tiền tôi? Người cho đến bây giờ vẫn cứ sống tốt, không bệnh cũng không chết, anh còn dám đòi tiền tôi! Tôi nói cho các người biết, tranh thủ mà cút đi thật xa, đừng...”

“Anh dám uy hiếp tôi?!” Sắc mặt Tần Cẩn Lan bỗng nhiên đỏ lên, âm thanh cũng đề cao thêm một bậc.

Cô ta tức giận, tay nắm chặt, toàn bộ cơ thể cũng đều run nhè nhẹ.

Ngữ khí đối phương bên kia cũng bắt đầu trở nên bực bội, đến nỗi cũng chửi ầm lên, bản án tử dính ở trên lưng muốn chạy trốn cũng phải rất lâu, tránh khỏi tiết lộ thông tin, tự nhiên muốn nghĩ tới biện pháp sống sót! Tần Cẩn Lan nghe những lời uy hiếp kia, như là có thanh đao tử thần kề sát bên tim không cẩn thận sẽ bị đâm một nhát máu chảy đầm đìa, quả thật muốn đem hai tên kia chôn sống! Nhưng khi nghe được câu “Mày con mẹ nó nêu có lá gan không đưa, bố mày trước tiên đem đoạn ghi âm trong điện thoại cho chồng mày nghe.” cả người Tần Cẩn Lan kịch liệt run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững!

“Anh đừng làm bừa... Hai người các anh đừng có làm bậy có nghe không!” Tần Cẩn Lan có chút hoang mang lo sợ, đầu ngón tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, đôi mắt đục ngầu phải chịu thua “Được, tôi đáp ứng các anh, tôi đưa tiền cho các anh là được! Các anh biến đi xa một chút, cũng rời khỏi chồng tôi xa một chút!... Khốn nạn!” Cô ta tức giận ngắt điện thoại, lửa giận cùng sợ hãi xảy ra bất ngờ thiêu đốt khiến cho nước mắt cũng đã nổi lên.

Một bóng dáng thẳng thớn phẳng phiu, chậm rãi bước chậm tới phía sau cô ta.

Trên mặt Tần Cẩn Lan chợt nóng chợt lạnh, thay đổi liên tục, tay bám trên tường cũng run nhè nhẹ.

Nghe thấy tiếng động, cô ta lại sợ đến run lên, vội vàng ngoảnh đầu.

“Hạo...” Cô ta khẽ rùng mình mở miệng nói, úp mở, miễn cưỡng cười lên “Anh thăm xong chưa? Chúng ta có thể về công ty không! Chúng ta mau tranh thủ thời gian trở về, em còn có chuyện muốn giải quyết đây!”

Khoản tiền kia, cô nhất định phải lập tức gửi cho hai đứa vô lại kia, bằng không chúng sẽ gửi bưu kiện có chứa đoạn ghi âm cho Thượng Quan Hạo.

Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, một tay nắm lấy thắt lưng cô ta kéo qua, hơi cúi đầu, sắc nhọn mà thấp giọng nói: “Vừa nói chuyện cùng với ai đấy? Có ai chọc tới em?”

“Á...” Tần Cẩn Lan khần trương, bám vào bờ vai hắn, dáng vẻ tươi cười từ giữa bộ dáng sợ sệt lộ ra “Không có, không có gì, chỉ là bọn bán bảo hiểm, em nói không mua bọn họ còn chửi rủa cả nhà em, cho nên em mới tức giận như thế.”

Thượng Quan Hạo nhìn cô ta mãi hồi lâu, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng hiện lên sự sắc sảo, khóe miệng đột nhiên dẫn ra một nụ cười lạnh lùng.

“Chuyện đó quả thực nên tức giận, nhưng mà cả nhà em đã không còn gì để nguyền rủa, trừ em ra, cũng đã đủ thảm rồi, không phải sao?” Giọng nói hắn dễ nghe có phần ám muội, nhẹ nhàng mà nói ra.

Trong mắt của Tần Cẩn Lan có một tia ưu thương, ánh mắt dịu dàng, thoáng lạnh lẽo đau xót mà nói: “Hạo, anh có trách em hay không? Trách em lâu như vậy không đến thăm ba, em và anh trở về làm đám cưới mà bỏ mặc Tiểu Ngữ vừa mới bị bắt cóc đang còn thương tổn ở lại tỉnh M?”


Mí mắt Thượng Quan Hạo nặng nề mà nhảy lên.

Nửa câu sau của cô ta làm tim hắn nhói đau, khí sắc rét lạnh.

“Không có.” Hắn thản nhiên nói “Trên thế giới chung quy có người vui người buồn, ai cũng không thể thay cô ấy chịu đau khổ.”

“Hạo, chúng ta trở về đi...” Tần Cẩn Lan dựa vào trong ngực hắn, phảng phất như chiếm được ôn nhu dịu dàng và quan tâm từ hắn, cảm động đến rơi nước mắt.

Hắn buông mắt xuống nhìn vẻ mặt của cô ta, vẫn mỹ lệ xinh đẹp như trước, xinh đẹp khiến người ta động lòng.

Ánh mắt dần trở nên lạnh đi, hắn buông lỏng thắt lưng của cô ta, trái tim bị một hồi âm mưu cùng thương tổn kia đánh trúng, băng lãnh lạnh giá đến thấu xương.

***************************************

Chiếc xe màu đen xa xỉ chạy trên đường.

Điện thoại di động trong túi không ngừng rung lên càng không ngừng thúc giục, mặt Tần Cẩn Lan trở nên trắng bệch không thể làm gì khác hơn nên đành phải tắt máy, liên tục tắt máy, chỉ mong Thượng Quan Hạo có thể đi nhanh một chút. Tiền trong tay cô đã không còn nhiều lắm, cô nhất thiết phải dùng tới tài khoản công ty đưa cho hai thằng khốn nạn kia một khoản lớn!

Một chiếc xe thể thao màu đỏ như lửa nổi bật vụt thoáng qua bọn họ.

Có lẽ là do màu sắc quá nổi bật, Thượng Quan Hạo khẽ đảo qua liếc một cái, trong khoảng khắc vừa nhìn sang, đã thấy một bóng dáng trắng tinh khiết nhỏ bé yếu ớt.

“Két...!” Một tiếng phanh sắc nhọn vang lên trên mặt đường.


Nội tâm Tần Cẩn Lan vô cùng lo lắng, bị một trận phanh này làm cho hồn siêu phách lạc, đỡ lấy cửa xe, nhíu mày nói: “Hạo, anh làm sao thế...”

“Thấy không?” Thượng Quan Hạo sắc lạnh lên tiếng hỏi.

Mắt hắn nhìn về phía kính chiếu hậu, hỏi lại lần nữa “Có nhìn thấy chiếc xe kia không, có đúng là cô ấy đang ngồi ở bên trong?”

“Anh đang nói cái gì vậy Hạo? Nơi này xe nhiều như vậy, làm sao có thể thấy rõ được người ngồi ở bên trong?” Tần Cẩn Lan đưa tay chạm vào tay hắn “Hạo chúng ta mau trở về thôi, em thực sự đang rất vội...”

“Xuống xe.” Thượng Quan Hạo lạnh lùng ra lệnh.

“Cái gì?!” Tần Cẩn Lan nhíu mày kêu một tiếng, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

“Xuống xe, tự mình tới công ty, tôi tới muộn một lúc.” Hắn vừa nói đã đem xe nhanh chóng ngoặt lại, quay đầu xe, xe chậm rãi chạy đến làn đường ngược chiều.

“Em... Hạo anh vì cái gì không đưa em đi? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Hạo, anh dừng một chút!” Tần Cẩn Lan nhớ lại khuôn mặt cũng toát cả mồ hôi ra, gấp giọng nói.

Cửa xe tự động mở ra, Thượng Quan Hạo xanh mặt gầm nhẹ: “Bảo em xuống xe! Nghe không hiểu có phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận