Khế Ước Hào Môn

Vốn dĩ lúc đầu, Lam Tử Kỳ thay nàng đặt tên cho con, gọi là Tần Nho Mặc.

Nàng lúc đầu cũng không có ý kiến, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, hắn nói cái gì thì là cái đó, chỉ là đợi hắn xoay người đi, nàng mới khẽ phun ra hai tiếng: “Khó nghe.”

Lam Tử Kỳ lại nghe được, quay người cười nói: “Chính là muốn khó nghe, cô cùng người đàn ông khác sinh con, tôi có nhất thiết phải coi trọng nó mà đặt tên cho dễ nghe không?”

Tần Mộc Ngữ không rõ ràng lắm, một người tốt làm sao có thể keo kiệt bủn xỉn vậy, lại đáng ghét như vậy.

Nàng suy nghĩ không ra, dứt khoát buông tha.

Chỉ là mỗi một lần nhìn Tiểu Mặc yếu ớt nhưng khuôn mặt lại quật cường kia, mặt mũi điềm đạm quen thuộc, lúc nào cũng tàn nhẫn chạm vào đáy lòng nàng. Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, từ đầu giường lôi ra một quyển sách, mở ra dùng tiếng Anh hỏi nàng.

Tần Mộc Ngữ không có nghe rõ ràng, vô thức mà buông mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mặc, dùng tiếng Trung nói chuyện cùng mẹ.”

Tiểu Mặc ngẩn ra.

“Mẹ, Newton còn có định luật thứ tư không?” Giọng nói ngây thơ hỏi.

Tần Mộc Ngữ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Con thích vật lý sao?”

Tiểu Mặc cũng không biết vật lý là cái gì, nhưng mà vừa định há mồm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tựu thì hiện lên một chút hồng, cơn ho khan kéo đến dồn dập. Tần Mộc Ngữ cả kinh, tay vội vã vuốt nhẹ trên lưng cậu bé, nhìn xung quanh xem có chỗ nào gió lọt qua không, vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lạnh cóng vào trong chăn, dùng quần áo bên cạnh bọc lấy cậu bé, nhíu mày nói: “Bảo con chú ý giữ ấm cơ thể con làm sao lại không nghe? Ở đây dù có hệ thống sưởi đầy đủ cũng không thể không mặc quần áo ấm! Con có biết phổi con không được tốt không hả!”

Nàng kích động, giọng nói lớn lên một chút.

Tiểu Mặc im lặng không nói lời nào, chỉ cố gắng dừng ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, buông đôi lông mi dài xuống, ngay cả Tần Mộc Ngữ cũng không rõ ràng lắm trong đôi mắt cậu bé lúc này là có tâm sự gì, chỉ biết là, bản thân mình đã hù dọa đến đứa con bé bỏng.

Tần Mộc Ngữ một hồi run rẩy, nhưng không có mềm lòng, cắn cắn môi gài lại cổ áo, nhưng mấy lần cũng không giữ được.

“Mẹ, để Tiểu Mặc.” Giọng nói trẻ con non nớt lại lần nữa vang lên, đôi tay nhỏ bé thuần thục mà cái lại nút áo.

Trong mắt Tần Mộc Ngữ hiện lên một tia phức tạp, tay áy náy mà vỗ về trên đầu cậu “Tiểu Mặc xin lỗi... Mẹ đừng kích động, mẹ không nên nổi cáu với con, bác sĩ nói tình hình con gần đây tốt hơn một chút, có thể cùng mẹ đi ra ngoài rồi.”

Tiểu Mặc gật đầu, lông mi vẫn như cũ không ngước lên.

Cánh tay nhỏ bé từ trong chăn chìa ra, tâm tình phảng phất như không hề có bất kỳ chấn động gì, lại lật sách như trước, ở trên giấy vẽ mà vẽ những đường cong lộn xộn.

Tần Mộc Ngữ hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Mặc càng ngày càng trầm mặc, đứa con bé bỏng của nàng chỉ vì sinh non cơ thể không được tốt mà thôi, có thể bởi vì chuyện này mà trở nên khép kín sao? Nàng cuống quít ngồi xuống, ngẩng mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

“Tiểu Mặc, mẹ bàn bạc với con một chuyện. Công ty chú Lam muốn dời đến Trung Quốc, mẹ cũng nhất thiết phải đi theo, Tiểu Mặc muốn đi theo mẹ không?”


Cơ thể Tiểu Mặc đột nhiên run lên, đôi mắt to tròn giơ lên, tay nắm chặt cuốn sách.

Cậu không có nghe rõ ý của Tần Mộc Ngữ, chần chừ một cái mới mở miệng hỏi: “Mẹ muốn đi Trung Quốc, không muốn Tiểu Mặc sao?”

Tại trong ấn tượng cậu, thời gian dừng lại ở bệnh viện lớn này là lâu nhất, làm bạn với cậu là những y tá, bác sĩ không ngừng thay đổi, mẹ dẫn cậu đi qua rất nhiều chỗ, ở bên cạnh mẹ cũng không nhiều.

Lòng Tần Mộc Ngữ lại càng hoảng hốt.

“Không... Không đúng!” Mặt nàng đỏ, nói lắp bắp, lần đầu tiên trước đứa con của mình mà lúng túng “Tiểu Mặc con không được hiểu lầm, là mẹ hỏi con có muốn đi theo mẹ tới Trung Quốc không, nếu như con không đi, mẹ cũng không đi! Con biết chưa?”

Tiểu Mặc vẫn còn chìm trong suy nghĩ của chính mình, trong cái đầu bé nhỏ đã sớm kinh sợ.

Cuốn sách rơi trên mặt đất, đôi bàn tay lạnh cóng cầm lấy ngón tay Tần Mộc Ngữ, đôi mắt sáng trông suốt nhìn nàng, giống như một loại mong ngóng “Mẹ có đúng luôn không vừa ý chuyện Tiểu Mặc hay đọc sách, không để ý tới mẹ? Tiểu Mặc bình thường không có gì làm mới đọc sách, Tiểu Mặc sợ mẹ làm việc trễ, chú Lam lại mất hứng, mẹ...”

Lần đầu tiên cậu nắm chặt lấy ngón tay Tần Mộc Ngữ đến như vậy, đôi mắt to tròn nhìn nàng, loại mong ngóng này dường như mới xuất hiện.

Trong ánh mắt kia trong veo mà hiện lên mấy chữ: “Mẹ đừng bỏ lại Tiểu Mặc.”

Nước mắt Tần Mộc Ngữ nhất thời rơi xuống, toàn bộ đầu óc như muốn nổ tung “Mặt trời bé nhỏ... Không phải, không phải như thế cục cưng của mẹ, đừng nghĩ như vậy, mẹ không phải là có ý đó! Mẹ nói là chúng ta phải về Trung Quốc, mẹ chắc chắn sẽ mang theo Tiểu Mặc cùng đi, chỉ là không biết Tiểu Mặc có chịu được hay không, giống như lần trước mẹ theo chú Lam mang con đến nơi đây, Tiểu Mặc con lúc đó bị viêm phổi dọa mẹ...”

Tiểu Mặc nắm chặt tay nàng, giọng nói trẻ con: “Chịu được, Tiểu Mặc chịu được! Chúng ta cùng đi Trung Quốc đi, Tiểu Mặc không muốn xa mẹ!”

Tần Mộc Ngữ suýt nữa tự mình nói ra chữ chết, nàng vậy mà để cho đứa con của mình còn nhỏ như vậy lại lo lắng không yên! Nàng ôm chặt lấy đứa con bé bỏng, nước mắt chảy dài xuống.

Cánh cửa phòng điều trị bỗng nhiên mở, y tá đưa thuốc đi vào, vô cùng kinh ngạc.

“Chị ổn chứ?” Cô đi qua vỗ nhẹ nhẹ bờ vai Tần Mộc Ngữ.

Tần Mộc Ngữ tuỳ tiện mà lau nước mắt đi, gật đầu.

Y tá nhìn ra ưu tư của nàng, an ủi nói bệnh tình đứa bé gần đây ổn định, không có gì phải lo nghĩ, Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng nói lời cảm ơn, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn nắm chặt nàng, không dám buông ra. Điện thoại di động trong túi vang lên.

Một tay Tần Mộc Ngữ ôm lấy cơ thể Tiểu Mặc, một tay tiếp lấy điện thoại, nghe được đầu bên kia một tiếng lạnh nhạt “Alo“.

Manchester lớn như thế, chỉ có một người gọi điện cùng nàng không phải nói “Hello”, mà là “Alo“.

“Quyết định chưa? Tôi lập tức đặt vé máy bay, em có mang theo nó không?” Lam Tử Kỳ hờ hững hỏi.


Tần Mộc Ngữ cắn môi, khe khẽ dán vào khuôn mặt lành lạnh của Tiểu Mặc, kiên định nói: “Tôi mang theo, tôi sẽ dẫn con đi.”

“Ừ.” Lam Tử Kỳ thản nhiên lên tiếng.

“Mang nó đi thì có thể.” Hắn liền sau đó nói thêm, như là thuận miệng nói một chút, cũng như là không cho kháng cự lại mệnh lệnh “Chỉ là đừng nghĩ đến gã đàn ông kia, không chừng tôi đem Tiểu Mặc đóng gói đưa tặng hắn, coi như là trong lúc đó các người vẹn toàn, em nói đi?”

“Lam Tử Kỳ, anh dám!” Rõ ràng trong đôi mắt của nàng hiện lên tơ máu, kiên quyết nói ra.

Trước mặt Lam Tử Kỳ, sắc mặt khó coi lại lần nữa dâng lên.

“Người phụ nữ chết tiệt.” Hắn nghiến răng chửi mắng một câu, quăng điện thoại xuống.

Mà Tần Mộc Ngữ mặc kệ hắn tức giận nổi điên, cắt đứt dòng nước mắt, ôm lấy cục cưng bé bỏng vào trong lòng.

************************************

Một chiếc xe từ đầu đường Manchester đi qua.

Giống như lướt trên tuyết, trợ lý chạy xe chậm lại, để ngừa đường trơn trượt.

Cách chỗ máy bay cất cánh không đến nửa giờ... Bóng dáng mạnh mẽ kiên cường kiêu ngạo ngồi ở trong xe, chỉ ngưng mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thản nhiên không nói, cầm tài liệu ném tới một bên.

Điện thoại di động rung lên.

Thượng Quan Hạo nhìn dãy số, mới lạnh lùng mở máy: “Alo?”

“Bên ngoài tuyết rơi, đường không dễ đi... Anh không đến chỗ này của tôi ngồi sao?” Một người giọng nói nồng đậm vang lên.

“Không đủ thời gian, lần sau đi.”

Đầu bên kia cười cười, nói: “Đến lần sau có thể sẽ rất xa, tôi phải trở về nước, có thể sẽ đến chỗ anh nhờ vả một chút. Anh vẫn còn quản lý Tín Viễn kia chứ? Cái chỗ hoang tàn đấy mà cũng giữ được anh?”

“Cậu là có ý gì? Về nước tranh đoạt mối làm ăn với tôi sao?” Thượng Quan Hạo lạnh nhạt nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa xe, tuyết rơi xuống từng chút nhỏ bé rất đẹp, trên đường có đứa bé nhảy nhót tung tăng, cũng có người đi đường bất chấp gió lạnh mà vội vã đi qua.

“Anh nói bậy cái gì?” Ngữ khí đối phương lạnh nhạt xuống một chút “Tín Viễn đối với anh thì tính là cái gì? Sản nghiệp bên cạnh anh sớm đã lên như thủy triều, anh vẫn còn chạy đi tới cái chỗ chỉ gọi là thế chân của Tần Thị, còn làm tới mấy năm? Điên rồi.”


Ngón tay Thượng Quan Hạo ấn vào mi tâm, thấp giọng cảnh cáo: “Tôi tạm thời không có dự định rời đi, cậu về nước thì có thể, khỏi cần phải có chủ kiến với Tín Viễn.” “Cái đó cũng không nhất định, xem tâm tình tôi như thế nào đã, ai bảo anh không an phận, chơi một chút còn làm được lớn như vậy...” Phía bên kia quay mô hình quả địa cầu, giơ mắt lên, thấp giọng nói “Anh rốt cuộc đang đợi ai?”

“Nhiều chuyện!” Thượng Quan Hạo nhỏ giọng nói, nhíu mày, hiển nhiên đã bị làm cho tức giận.

“A... Tính tôi nhiều chuyện sao, thật muốn quay đầu cùng anh liều mạng, xem xem anh mấy năm nay công lực có suy yếu không.”

“Tùy ý cậu.” Thượng Quan Hạo nói đã muốn ngắt điện thoại.

Ngoài của sổ xe, hiện lên một bóng hình.

... Kia rõ ràng chỉ là một bóng người chung chung, trước cửa tòa thánh đường trên đỉnh có cây thập giá to lớn kia, một người có bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng khăn quàng cổ quấn một vòng đem đứa bé nhỏ nhắn vây quanh, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé đi về phía trước.

Lông mi Thượng Quan Hạo run rẩy một chút.

Mãi đến khi điện thoại bỗng nhiên rơi xuống, trong xe vang lên một tiếng hắn cũng không phát hiện ra, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Dừng xe.”

Người trợ lý lại càng hoảng sợ, nhìn qua kính hậu, rốt cuộc hắn lần thứ hai gầm lên “Kêu anh dừng xe.” Gắt gao giẫm lên xe phanh lại!

Đoạn đường tuyết phủ trơn bóng, xe vẫn còn trượt về phía trước một đoạn!

Thượng Quan Hạo mở cửa xe, giữa trời tuyết đầu mùa hướng phía kia nhìn qua, một người con gái tuổi còn trẻ nắm tay đứa bé biến mất bên trong giáo đường. Hắn “Thịch!” một tiếng đóng cửa xe lại, mắt sắc lạnh, sải bước về phía nhà thờ.

“Thượng Quan tiên sinh! Tổng giám đốc!” Người trợ lý mở cửa sổ xe lớn tiếng gọi, vội vàng đem xe quay ngược lại bên cạnh hắn.

Hắn một thân mặc âu phục mỏng manh, cắt may sát người, tuyết thuần khiết rơi lả tả trên người hắn, cảnh đẹp như tranh, lông mi dày đậm của hắn giơ lên, đôi mắt sâu xa tản ra ánh sáng kỳ dị, như là tuyệt vọng và đau nhức đan xen vào nhau, sắc môi trở nên nhợt nhạt.

Tay hắn, khớp xương nổi lên rõ ràng, cùng với màu tuyết không khác biệt lắm.

Hắn nhấc chân đi vào trong.

Ở cửa một người lớn tuổi ngăn hắn lại, hỏi hắn có phải tới nghe giảng đạo hay không.

Thượng Quan Hạo đảo qua, nhìn bên trong đông nghịt người, thản nhiên nói “Tôi đến tìm người.”

Lão đưa tay ra dấu chữ thập, nhẹ nhàng nói: “Chúa ban phúc lành, nếu như anh tìm người hy vọng anh tìm ra, người đó nhất định sẽ xuất hiện, Chúa rất công bằng, luôn suy nghĩ cho tâm nguyện của mỗi người, chỉ cần thành kính, đều có thể thành hiện thực.”

Tuyết vẫn bay bay như trước, hắn cười nhạt: “Nếu như cô ấy không muốn thì sao?”

Lão cười ấm áp: “Vậy thì tùy duyên số đi.”

A... Tùy duyên...

Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nhìn vào bên trong, một không khí trang nghiêm, không thể cứ như vậy rời đi.

Trợ lý đã chạy tới nói: “Tiên sinh, chúng ta chỉ còn có chưa đến hai mươi phút nữa, chúng ta phải đi nhanh lên mới được.”


Thượng Quan Hạo nhếch môi.

...Ở Manchester xa xôi như vậy, Tần Mộc Ngữ, em có bỏ được hay không, chạy xa như vậy?

“Ông nói Chúa cái gì cũng đều biết... Vậy ông hãy nói cho tôi biết, cô ấy rốt cuộc là còn sống, hay là đã chết?” Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đỏ au, khàn khàn hỏi “Nếu như còn sống, có đúng là cảm thấy rời khỏi tôi thật xa là hình phạt vô cùng tàn nhẫn với tôi? Nếu như đã chết... Vì sao ngay cả thi thể cũng không muốn tôi nhìn thấy...”

Lão ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Tiên sinh...” Người trợ lý thực sự bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Con mắt Thượng Quan Hạo đỏ au giống như máu, chăm chú nhìn chằm chằm người nọ, thấp giọng cười nhạo ra một tiếng: “Chúa thì biết cái gì...”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn khắp bầu trời tuyết bay giữa không trung tự mình rời đi, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng khép lại bàn tay, như là xin lỗi ông lão kia, vội vã chạy về phía xe.

Xe đi lên tuyết in trên đường hai hàng ngay ngắn đen bóng.

Chỗ bậc cửa cao cao, Tần Mộc Ngữ nắm tay Tiểu Mặc, dè dặt đi ra, khí trời đầu mùa đông đã bắt đầu lạnh giá, trong tay Tiểu Mặc đang cầm ngọn nến kia lại ấm áp, ánh sáng ngọn nến cho dù là giữa trời tuyết cũng có thể cảm nhận được chút ấm áp.

“Tiểu Mặc, con muốn cùng mẹ rời khỏi nơi này sao?” Tần Mộc Ngữ nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Mặc ngập ngừng một cái, khẽ hỏi: “Mẹ, Trung Quốc sẽ có cái gì ạ?”

Tần Mộc Ngữ chợt sửng sốt, bông tuyết nhỏ rơi trên mái tóc nàng, trên vai, nàng bất chợt cũng không biết, Trung Quốc lúc này, suy cho cùng còn có cái gì của nàng?

Tiểu Mặc cẩn thận lại gần, ánh mắt long lanh hỏi: “Sẽ có ba không mẹ?”

Đây là những đứa trẻ ngày ngày cũng ở phòng điều trị quấn quít lấy cậu hỏi, cậu rất ít khi hỏi mẹ, thế nhưng nhớ tới cậu và mẹ là người Trung Quốc, ba cậu cũng có thể là người Trung Quốc, ba như vậy, sẽ ở Trung Quốc sao?

Tần Mộc Ngữ cắn chặt môi.

Viền mắt nàng không biết lúc nào nước mắt đã dâng lên, muốn cười, bởi vì nhớ tới cái đêm mưa rơi xối xả kia, nhớ lại toàn thân mình đầy máu, cũng nhớ lại phần bụng bị tàn nhẫn đánh lên một cái, bàn tay nàng vuốt ve đứa con bé bỏng run lên...

“Ừm... Có chứ... Mẹ cũng tìm không được, có lẽ là có...”

Nàng cười rơi lệ, cái gì cũng không cho con được, cho nó một mộng tưởng, dù sao cũng tốt?

Đôi mắt Tiểu Mặc, quả nhiên sáng lên, cậu khó có được nhanh nhẹn như vậy, hoạt bát lên. Tới gần bên tai nàng nói: “Mẹ, cô giáo trong phòng bệnh nói, Toán học có tác dụng vĩ đại nhất trên thế giới này, con cũng muốn học giỏi Toán học, con sẽ giúp mẹ tìm được ba mà!”

Cậu tự cho mình là thông minh, rụt bàn tay nhỏ bé ra, lanh lợi mà nhìn nàng.

Tần Mộc Ngữ hết khóc mỉm cười, ở trong lòng hiểu thì ra cậu thích là toán học, không phải vật lý, cũng thầm mắng chửi ở trong lòng cái bà hồ đồ kia, dạy cho bé cưng của nàng nhiều thứ...

Mà chiếc xe kia, ngay cả khoảng cách tới nàng cũng không tới mười mét, đè lên tuyết, lướt qua họ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận