Khế Ước Hào Môn

Mà Lam Tử Kỳ ở một chỗ khác, xe cũng đã đi vào phạm vi khu nhà ở, nhưng rõ ràng nghe được cái cô gái nhỏ kia từ chối, sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lẽo, xe chạy chậm dần, tay nắm lấy vô lăng mà siết chặt.

Trong bốn năm ở Manchester, công việc hắn vội vàng chất đống, rất ít có cơ hội để cải thiện mối quan hệ của bọn họ, dù sao hắn cũng biết rõ cô ở nước ngoài không có ai để dựa vào, cô muốn đi đâu cũng không thể thoát khỏi người hắn. Thế nhưng bây giờ về nước, dường như tất cả mọi thứ không giống như trước kia nữa. Tựa như, một người một mực ở bên cạnh cảm thấy sẽ không chạy đi đâu, đột nhiên lúc này lại tràn ngập nguy cơ.

Sắc mặt Lam Tử Kỳ trầm xuống, nhìn vào tấm biển “Khu nhà ở tiện nghi”, trực tiếp đi vào trong.

Ở cổng bảo vệ đăng ký tên, chiếc Bugatti chậm rãi đi vào vườn hoa.

Cảnh vật quả thực yên tĩnh.

Hắn đưa xe từ từ dừng lại, thấy được một cậu bé đang đùa nghịch một mình.

**************************************

Ký xong hợp đồng thực sự chưa đến 10 phút đồng hồ.

“Chỉ có cô và con trai ở lại thôi ư? Bố nó đi công tác dài hạn ở bên ngoài sao?” Ông chủ hiếu kỳ hỏi.

Tần Mộc Ngữ một thoáng run người, cười yếu ớt, gật đầu: “Vâng.”

Cứ cho là hiểu nhầm như thế đi, chí ít sau này ở đây Tiểu Mặc sẽ không bị người khác dị nghị.

“Tốt rồi, trong vòng 3 ngày cô cứ dọn vào ở đi!”

“Được, cho tôi hỏi ở gần đây có siêu thị lớn nào không? Tôi còn muốn mua sắm một ít đồ dùng cho trẻ con...” Tần Mộc Ngữ cùng ông chủ trò chuyện đi ra, ánh mắt tìm tòi Tiểu Mặc vừa mới chơi đùa ở đó.

Nhưng lời của cô nói đến phân nửa thì ngừng lại, bởi vì bóng dáng nhỏ bé vừa mới ở kia, đột nhiên không thấy đâu.

“Tiểu Mặc...” Tần Mộc Ngữ sợ run lên, thân hình mỏng manh đi đến vùng lân cận vườn hoa “Tiểu Mặc?”

Ông chủ đứng đó cũng thấy kỳ lạ: “Đây... Sẽ không, cậu nhóc vừa mới ở đây mà.”

Tần Mộc Ngữ hơi nhíu mày, thậm chí đưa tay ra vén khóm hoa lên nhìn xem, vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu, lòng cô thắt lại, tìm kiếm xung quanh vườn hoa: “Tiểu Mặc? Con chạy đi đâu? Tiểu Mặc!”

Ông chủ cũng lo lắng, đi theo tìm kiếm.

“Ông không phải nói an ninh ở đây rất tốt sao? Con tôi vừa mới ở đây, bây giờ nó đâu?”

“Cô đừng gấp, đừng có gấp... Đứa bé ở đây không có khả năng đi ra ngoài, tôi giúp cô tìm, đứa bé nói không chừng lại chạy đâu quanh đây thôi!”


Hai người tìm kiếm toàn bộ trong khu.

Thế nhưng trọn một vòng cũng không thấy bé trai nào cả!

“Tiểu Mặc... Tiểu Mặc con mau đi ra đi, đừng dọa mẹ sợ!” Ngón tay Tần Mộc Ngữ run run, khóe mắt cũng đã gấp đến độ đỏ lên, gọi lớn lên. Mắt thấy nước mắt cô chực rơi xuống, ông chủ cũng nhận biết được tính chất nghiêm trọng, đỡ lấy bả vai cô: “Cô đừng hoảng, tôi giúp cô tìm, khắp nơi đều có camera, cho dù không quay được, còn có bảo vệ gác ở cửa, không có khả năng vô duyên vô cơ tự dưng biến mất, tôi cùng cô đi xem! Nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!”

Tần Mộc Ngữ ra sức đè nén nước mắt xuống, khuôn mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu: “Được!”

Ông chủ dứt lời mang theo cô đi ra chỗ bảo vệ.

Nói rõ ràng lý do đến, bảo vệ lập tức đem đoạn ghi hình toàn bộ đưa ra xem, cửa khu nhà ở vườn hoa bị che không quay được, Tần Mộc Ngữ lòng nóng như lửa đốt mà dừng ở đoạn màn hình dừng ở kia, rốt cuộc trong nháy mắt chú ý tới hình dáng một chiếc xe! Tần Mộc Ngữ nóng ruột hô: “Dừng, dừng lại chỗ đó một chút!”

Màn hình chậm rãi dừng lại, Tần Mộc Ngữ rõ ràng thấy được chiến Bugatti màu xám bạc, bên trong còn có khuôn mặt người đàn ông tuấn dật tiêu sái kia, hắn che đi, cô không thấy rõ người ngồi ở ghế phụ, Tiểu Mặc nhất định ngồi ở bên trong!

Một luồng chua xót nảy lên ở trong lòng, Tần Mộc Ngữ cắn môi, giọng lạc đi: “Tôi biết rồi... Tôi đã biết là ai mang nó đi, không cần báo cảnh sát, cảm ơn mọi người!”

Dứt lời cô từ cổng bảo vệ đi ra, đến phía trước đường đón xe!

Lam Tử Kỳ, hắn cuối cùng muốn làm cái gì? Chỉ là một bữa ăn cơm mà thôi, anh chạm không được lại dùng Tiểu Mặc đến bức tôi?!

Một chiếc taxi dừng lại ở phía trước tay cô.

Tần Mộc Ngữ ngồi vào, khóe mắt ửng đỏ, khẽ run: “Khách sạn Bách Duyệt, đi nhanh một chút, cảm ơn!”

************************************

Một chiếc xe đen bóng dừng ở trước cửa khách sạn.

Thượng Quan Hạo từ trên xe đi xuống, cao lớn lạnh lùng, nhìn vào đại sảnh. Trái tim anh thắt chặt, nhưng lại không kìm nén được mà cố gắng muốn gặp cô. Đúng, chỉ cần biết cô thực sự còn sống, hơn nữa lại ở gần anh đến như vậy, anh tựa thì đứng ngồi không yên.

Bóng dáng lạnh lùng đi vào, thu hút lấy ánh mắt mọi người ở trong đại sảnh.

“Xin hỏi ngài muốn tìm phòng 1108 của cô Anglia có đúng không?” Tiếp tân lễ độ ngẩng đầu dò hỏi.

“Ừm.” Lãnh đạm mà thốt ra một tiếng.

“Xin chờ một lát ạ.” Tiếp tân gọi điện lên phòng Tần Mộc Ngữ, một lúc lâu lại gọi lần nữa, lúc này mới buông xuống nói “Xin lỗi ngài, cô Anglia tạm thời không có ở trong phòng, ngài có muốn lưu lại danh thiếp không, chờ cô ấy trở về chúng tôi sẽ chuyển lại.”


Không có?

Ánh mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia lạnh lùng, anh ngay cả từ bên trong Dringlewapen thăm dò được cô hôm nay căn bản là không có đi làm, nhưng không có cách nào ở chỗ này chặn đường cô, thành phố Z to lớn như vậy, cô có thể đi chỗ nào?

“Chú Lam, chú chắc là tối nay mẹ sẽ đến đón Tiểu Mặc không?” Một thân hình bé nhỏ đi theo sau bóng dáng một người đàn ông cao lớn, gắt gao đuổi theo, luôn luôn chạy chậm hai bước, đuổi kịp bước chân của hắn. Tiểu Mặc cúi đầu thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng mất tự nhiên, đôi mắt trong suốt ngẩng đầu nhìn Lam Tử Kỳ.

Lam Tử Kỳ nhíu mày lại, có một chút bực bội, cười lạnh nói: “Mẹ cháu tới là chuyện của mẹ cháu, ta chưa từng nói phải đợi cô ta.” Nói xong đánh mắt về đứa bé “Theo ta quay về, sợ sao?”

Tiểu Mặc bình tĩnh lại, lắc đầu: “Tiểu Mặc không sợ.”

“Tốt nhất là không nên sợ, ta đối với loại chuyện lừa gạt buôn bán trẻ em không có hứng thú.” Ngón tay hắn vươn ra sốt ruột mà chỉ cậu bé “Nếu như cháu không có một người mẹ đáng đánh đòn như vậy, chú Lam còn có thể thương cháu nhiều một chút, hiểu không?”

Ánh mắt Tiểu Mặc trong veo sắc sảo, rất lễ phép mà cúi đầu, lanh lảnh nói: “Cảm ơn chú Lam! Mẹ nói chú Lam không thân cũng chẳng quen, nhưng lại có thể chiếu cố Tiểu Mặc, Tiểu Mặc bất luận như thế nào đều phải cảm ơn chú Lam!”

Mi mắt Lam Tử Kỳ, càng thêm thắt chặt.

Cô rốt cuộc là dạy dỗ đứa bé này như thế nào? Lại có thể nhẫn nhịn như thế này?

“Đến đây, qua đây.” Cơ thể hắn có hơi cúi xuống, cuối cùng chìa tay ra về phía đứa bé.

Dọc đường đi, hắn đều để nó tự mình làm hết thảy, thắt đai an toàn, mở cửa xe, xuống xe, bao gồm lúc tiến vào khách sạn đều bước nhanh mà đi, bất chấp sau này cô có thể trở thành vợ hắn hay không, nhưng nhìn vào đều có thể thấy đứa bé lanh lợi này thực sự không phải con Lam Tử Kỳ hắn.

Tiểu Mặc do dự một chút, vẫn là để bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay Lam Tử Kỳ.

Bàn tay nhỏ bé trắng mịn mềm mềm, lạnh lạnh, khiến người ta có cảm giác không nỡ.

“Cháu với mẹ cháu đều giống nhau như thế, làm cho ta muốn hung ác đều hung ác không nổi, đối tốt với cháu, cháu cũng không muốn, vậy cháu muốn cái gì?” Hắn nhìn vào đứa bé vô tội này, con mắt ngây dại rời đi, thấp giọng nói.

Vẻ mặt Tiểu Mặc xấu hổi, lệch qua, quay đầu nhìn về phía khác, vừa vặn thấy được chỗ đại sảnh một bóng dáng vừa tới.

Lam Tử Kỳ cũng nhìn theo.

“Hạo, anh làm sao lại ở chỗ này?” Lam Tử Kỳ kinh ngạc, nở ra một nụ cười “Có phải đang đợi tôi có đúng không?”

Thượng Quan Hạo lại sắc bén mà nhìn vào đứa bé nhỏ nhắn kia, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, có thể rõ ràng nhận ra đó chính là đứa bé ở trên bức ảnh chụp, mặt mũi xinh xắn phản chiếu lại trên mắt anh, tàn nhẫn mà níu lấy trái tim anh.


“Con ai vậy?” Anh đã đi tới, lên tiếng hỏi.

“Một người nhân viên.” Lam Tử Kỳ hời hợt, khóe miệng lạnh nhạt nở ra một nụ cười “Hay là anh tới tìm tôi thương lượng? Vụ việc công trình của anh bị đình chỉ... là do tôi làm, muốn tính sổ thì tự tìm đến tôi.”

“Tôi khi nào lại cùng cậu tính sổ, hiện tại không vội.” Thượng Quan Hạo rắn rỏi ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt đứa bé, không bi thương cũng không thích, chỉ là đôi mắt trong veo cùng vô tội kia còn có một tia đề phòng, từ trên người nó phát ra. “Tần Tử Mặc?” Anh nhìn vào đôi mắt đứa bé, dùng âm thanh chỉ mình cậu bé có thể nghe được, cúi đầu nói.

Mí mắt Tiểu Mặc bỗng nhiên nhảy lên!

Lùi về phía sau một bước nhỏ, đã đi ra phía sau Lam Tử Kỳ né tránh, bình tĩnh lại, lễ độ mà gật đầu: “Vâng, thưa chú.”

Một hơi thở thân quen, đột nhiên rời xa.

Ngón tay Thượng Quan Hạo dần nắm chặt, đột nhiên rất muốn lấy một tấm gương ra soi, vẻ mặt anh bây giờ rất dọa người sao? Lại làm một đứa trẻ con muốn trốn đi không kịp, giống như cô.

“Được rồi, nếu đã tới thì ở lại ăn cơm, tâm tình tôi cũng không được tốt.” Lam Tử Kỳ nhíu mày, quay về nói hai câu với một người phục vụ bên cạnh, đặt một chỗ tốt, lúc này mới ngoảnh lại nói với Thượng Quan Hạo “Làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình, không thể triệt để xé rách, trước ôn lại chuyện xưa với anh, cũng miễn cho anh mai này giở thủ đoạn độc ác.”

Nói xong đưa tay đút vào túi quần, hờ hững nói với Tiểu Mặc: “Cháu theo cho kịp.”

Thật vất vả trên bày tay nhỏ bé có chút tình cảm ấm áp, đột nhiên lại rơi vào trong không khí lạnh giá.

Nhưng Tiểu Mặc dường như đã quen như vậy, tự ý chạy theo sau, lại không giống như chạy theo nịnh bợ. Trong đầu Thượng Quan Hạo tê rần, bị một hình bóng quen thuộc kích động, chậm rãi bước theo phía sau, vài bước đã đuổi kịp cậu bé, bàn tay đưa qua, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lạnh kia.

Tiểu Mặc ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

Ngực Thượng Quan Hạo buồn bực như muốn phát nổ, một lần nữa ngồi xổm xuống, đưa cánh tay vòng qua ôm lấy, thấp giọng nói: “Ôm lấy chú.”

Tiểu Mặc do dự, động tác chậm chạp, vòng ở cổ anh.

“Chú là bạn của chú Lam sao?” Giọng nói cậu bé vang lên hỏi.

“Ừm.” Thượng Quan Hạo ôm lấy cậu bé, dáng vẻ thường ngày băng lãnh kiêu ngạo đè thấp xuống, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều “Làm sao vậy?”

Tiểu Mặc không nói cái gì, con ngươi nho nhỏ trong vắt nhìn anh một chút, nhỏ giọng: “Vai chú thật rộng.”

Thượng Quan Hạo ôm chặt lấy.

“Ồn ào.” Lam Tử Kỳ đi vào chỗ nhìn bộ dạng Thượng Quan Hạo ôm lấy cậu bé, nheo mắt lại, chế giễu “Quả thực là người đã từng kết hôn, ôm một đứa trẻ đều có khuôn mẫu như thế. Tôi bây giờ bắt đầu tin, cho dù Giang Dĩnh sau này có phải là một người mẹ tốt hay không, nhưng anh nhất định là một người bố tốt, đến đây, ngồi đi.”

Thượng Quan Hạo cau mày, như là bị nọc độc bọ cạp chích một cái, hồi lâu mới kéo ghế ra thấp giọng nói: “Miễn bàn chuyện này...”

Còn đang chia thức ăn ra Lam Tử Kỳ bỗng nhiên có chút ngây ngốc, không phản ứng.

... Người này là ai hả?


************************************

Xe taxi dừng ở cổng khách sạn Bách Duyệt.

Tần Mộc Ngữ xuống xe, điện thoại cũng không dừng lại, không biết gọi bao nhiêu cuộc, mỗi lần đều bị ngắt, Lam Tử Kỳ chính là không tiếp.

Cái gã này!

Hốc mắt cô vẫn còn đỏ hồng, vọt vào trong hỏi tiếp tân, hắn không có ở trong phòng, nhưng may là buổi tối hắn ở chỗ kia ăn cơm, Tần Mộc Ngữ nắm chặt túi, hướng về phía số ghế mà cô tiếp tân ở đại sảnh nói qua.

“Chú, con muốn tiểu...” Tiểu Mặc bất chợt nói ra.

“Đi đi... Tự mình làm được chứ?” Lam Tử Kỳ thản nhiên đáp lại.

Tiểu Mặc nghẹn giọng một chút, không có đem thỉnh cầu nói ra, ngẫm lại vẫn là tự mình bò xuống ghế, chạy đi WC ở trong phòng ăn, Thượng Quan Hạo đưa mắt nhìn, bất chợt nhớ tới WC ở trong này chỉ có bồn cầu, nó nhỏ như vậy bò cũng không lên, nhíu mày, cầm khăn lau lau muốn đuổi theo.

“Ai, được rồi.” Lam Tử Kỳ vội vàng ngăn lại “Anh đừng di chuyển, tôi đi tôi đi,...”

Trái tim hắn như bị một cỗ mặc cảm tội ác quấn lấy, biết rõ đối với người phụ nữ chết tiệt kia như thế nào cũng không nên đối với một đứa trẻ con lạnh nhạt như vậy, nhíu mày lau lau tay cũng đi theo vào.

Thượng Quan Hạo không thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống.

Cánh cửa phòng ăn bất chợt bị ai đó đẩy ra, một bóng dáng nhỏ nhắn bước nhanh vào, mang theo một cỗ tức giận, run giọng la lên: “Lam Tử Kỳ!!”

Trước khi tới nơi này, trong đầu cô đã sớm nổi lên những lời chuẩn bị nói với hắn, coi như là cô cự tuyệt hắn mời cũng không đến mức phải như thế này, hắn rõ ràng biết Tiểu Mặc đối với cô quan trọng đến mức nào, cô gấp đến độ muốn chết! Cho dù là dẫn con đi, cũng nên nghe điện thoại, hắn cứ như vậy vô thanh vô tức ngay cả điện thoại cũng không tiếp, rốt cuộc là muốn trừng trị ai?!

Thế nhưng cô vừa mở cửa ra, trong nháy mắt, toàn bộ giọng nói biến thành tan vỡ.

... Trên bàn không có Lam Tử Kỳ cũng không có con cô, chỉ có một người cao lớn tuấn lãng, đôi mắt đen tỏa ra mị hoặc, anh nâng mắt lên, cơ thể đột nhiên cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt!!

Không khí phảng phất như ngưng trệ.

Bóng dáng mảnh khảnh kia bốn năm trước vẫn y như vậy, trong đôi mắt trong suốt có một tầng hơi nước mỏng manh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kinh hãi đến tĩnh lặng, tĩnh lặng đến oán hận, oán hận đến tuyệt vọng, nhiều lần biến đổi, mãi cho đến khi lạnh như băng.

“Xin lỗi.” Mắt cô vắng lặng, đôi môi khe khẽ nói ra “Tôi vào nhầm.”

Bàn tay phía sau nắm chặt tay nắm cửa.

Phía sau vang lên tiếng ghế đổ xuống.

Cô nhanh, lại không nghĩ được rằng anh còn nhanh hơn, một bàn tay to lớn nắm lấy, mạnh mẽ mà nắm chặt trong lòng bàn tay cô, cô giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng “cạch!” mở cửa, thân thể mềm mại đặt vào trên cánh cửa, cánh tay phía sau vụng trộm ôm lấy cô!

Hơi thở lạnh lẽo lại nóng hổi phả trên viền tai nhạy cảm của cô, ùn ùn kéo đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận