Khế Ước Hào Môn

Đôi mắt trong trẻo của cô quét tới, nhìn chằm chằm anh ta, rốt cuộc bừng tỉnh.

Ánh mắt cô run run, cô quay đầu lại, theo bản năng tránh bàn tay đang vuốt ve gáy cô, cô không muốn nhận sự trấn an của anh ta.

“Tôi không sao…” Cô nói nhỏ, nhớ lại chuyện kinh khủng vừa rồi, tiếp tục nói: “Cảm ơn.”

“Không sao mà ra nhiều máu như vậy? Cô nhìn quần áo mình xem, là máu ở đâu dính vào?” Y tá cau mày đi tới nhẹ nhàng kiểm tra cho cô: “Cô bị đau ở đâu? Ít nhất phải biết bị thương ở đâu mới được.”

Tìm tới tìm lui, chỉ có trên cổ chân cô có một dấu vết bị rách.

Thường Quan Hạo nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáy mắt thâm thúy có chút đau thương, đỏ hồng ướt át, anh áp chế nỗi buồn cùng sự lo lắng dằn vặt trong lòng, giúp y tá đỡ bàn chân nhỏ bé của cô lên.


Tần Mộc Ngữ ngẩn người, nhíu mi, theo bản năng né tránh sự đụng chạm của anh.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng trầm thấp cảnh cáo, gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt lộ ra sắc mặt tối tăm: “Tôi chỉ muốn xác định em không bị sao, trước tiên băng bó miệng vết thương cho tốt, sau đó em muốn thế nào cũng được.”

Tần Mộc Ngữ nghẹn lời, mắt cô vẫn trừng nhìn anh, tựa hồ muốn xuyên thấu thân thể anh, xem trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào nhưng chỉ phí công, cô đành đè nén sự khó chịu trong lòng, chờ mọi việc này qua đi.

Y tá liếc mắt nhìn người đàn ông này, chỉ cảm giác hơi lạnh đáng sợ toát ra từ anh, đơn giản là chớ có lên tiếng.

Dùng băng gạc băng ký miệng vết thương, y ta nhẹ giọng nói: “Hai ngày tới cô đừng đi lại nhiều không thì rất lâu khỏi, cô nhớ kỹ chưa?”

Tần Mộc Ngữ mệt mỏi, gật gật đầu.

Quần áo của cô bị rạch ra, cổ áo hoàn toàn bị kéo rách, cô chỉ có thể lấy tay kéo lại. Thượng Quan Hạo thôi không nhìn cô, âu phục trên người đã cởi ra choàng ôm vào cho cô. Tần Mộc Ngữ run lên, khi tay anh vòng qua eo cô buộc chặt áo lại cô liền mở miệng: “Không cần.”

Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Tôi cảm ơn tối nay anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ chuyện đã qua, tôi tự biết chăm sóc bản thân, không cần anh phí tâm…”

“Em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mình được sao?” Thượng Quan Hạo lạnh lùng ngươc mắt lên, giọng khàn khàn lạnh nhạt: “Tốt mà lại đi vào một ngõ hẻm để khiến mình xảy ra chuyện như vậy?”

“Đây chẳng qua là bất ngờ!” Cô giãi bày.


“Bất ngờ còn chưa đủ sao?” Giọng Thượng Quan Hạo có chút nặng, mắt đã đỏ lên, cánh tay đem giữ chặt cô lại, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách rất gần: “Em có biết mình vừa hoảng sợ như thế nào không? Có cần tôi giúp em nhớ lại một chút?”

Tần Mộc Ngữ có chút hoảng sợ: “Sau này tôi không đi những nơi như thế nữa.”

Sự lạnh lùng trong con ngươi Thượng Quan Hạo cũng giảm bớt một chút.

Người đến người đi dọc hành lang, phòng bệnh đầy ắp, cô bị thương nhẹ như này cũng chỉ có thể chiếm một chỗ ngồi ở hành lang. Cả người dường như vẫn cảm thấy lạnh, vẫn còn cảm thấy cảm giác hai tên cướp kia sờ lên người cô, giống như có rắn bò trên da thịt. Cô cau mày, chỉ muốn ôm chặt mình, đem tất cả hơi lạnh cùng mùi vị này loại bỏ.

Thượng Quan Hạo ôm cô thật chặt, tì lên trán cô, ánh mắt thâm thúy đầy phức tạp.

“Rốt cuộc sao em lại khiến mình khổ sở như vậy?” Anh nhỏ giọng nỉ non như bị bóp nghẹn lại, giống như đang tự nói với mình hoặc như là đang hỏi cô: “Làm việc ở chỗ Lam Tử Kỳ, chẳng lẽ hắn sẽ bạc đãi em sao? Em ngay cả đi một chuyến xe taxi đều không muốn, lại đi bộ xuyên qua công trường đang thi công vì một chuyến xe buýt sao?”

“Ngồi xe buýt rất mất mặt sao?” Tần Mộc Ngữ ngước mắt phản bác, ánh mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Thượng Quan Hao, anh nên rõ, tôi không phải là công chúa tiểu thư gì, tôi tự nuôi sống mình là được. Tôi còn đứa bé, tôi muốn nuôi nó trưởng thành. Tôi thừa nhận gần đây tôi túng quẫn, sớm phải đi khắp nơi kiếm việc làm, nếu như chuyện kia không phải bị anh moi ra ánh sáng thì tôi còn không đến nỗi rơi vào tình trạng này!”


Đôi mắt thâm thúy của anh hơi ủ dột, mang theo sự đè nén đau nhức, đưa mắt nhìn cô.

Tần Mộc Ngữ kịp phản ứng, cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, tôi quên mất. Không phải anh, là bạn gái anh… Tôi không nên nổi giận với anh…”

“Ai nói với em cô ta là bạn gái tôi…” Thượng Quan Hạo lạnh lùng hỏi.

Cô lắc đầu, cau mày, muốn cởi ra âu phục của anh ta trên người mình: “Ai cũng được, anh đi đi.”

Cô không muốn ngửi mùi vị quen thuộc nhưng trí mạng này, giống như anh túc, ngửi sẽ ghiền, cũng đau đớn trong lòng.

Tay Thượng Quan Hạo vẫn giữ nguyên không động. Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, lại càng lạnh như băng: “Thượng Quan Hạo, tôi nói lại lần nữa, buông!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận