Khế Ước Hào Môn

“...Vâng, vâng, tôi sẽ lập tức điều tra.” Người trợ lý bên cạnh vội vàng nói.

Mệt thể xác, mệt tinh thần, cả người như trải qua một kiếp.

“Di động của tôi đâu?” Đôi mắt lạnh lùng của anh ngước lên, anh đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

“Ở đây ạ.” Trợ lý vội vàng mang qua.

Thượng Quan Hạo nhìn màn hình di động, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng không có một cái của cô, hắn vuốt ve di động, ngẩng mặt hỏi: “Hôm nay, đồ tôi muốn cậu đem sang bên đó, cậu đã làm chưa?” 

Buổi chiều anh thật sự rất bận nên không có thời gian qua bệnh viện, nhưng đã phân phó người tặng đồ chơi cho Tiểu Mặc.

Trợ lý ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra chuyện mà anh đã dặn dò, gật đầu nói: “Vâng, đã mang tới.” Tuy rằng hắn cũng không biết rằng tại sao tổng giám đốc lại muốn đưa một đống bóng bay đến bệnh viện. “Nhưng thưa tổng giám đốc, thời điểm chúng tôi tới phòng bệnh đang đóng cửa, bệnh nhân hình như là xuống lầu đi dạo, chúng tôi đã gửi ở phòng bác sĩ.”

Mắt Thượng Quan Hạo càng thêm âm trần, nghĩ đến mình không đến được, quà cũng không gửi tới được, trong lòng buồn bực.

Ngón tay thon dài xoa nhẹ ấn đường, anh lạnh lùng nói: “Cậu ngày mai tới phòng tài chính nhận lương, không cần đi làm, ngay lập tức nghỉ việc.”

Trợ lý kinh hãi, lòng tự trọng bị tổn thương, không biết mình đã làm sai điều gì: “Tổng, tổng giám đốc, tôi...”

“Câm miệng.” Thượng Quan Hạo nhíu mày đánh gẫy lời của hắn.

Vuốt ve điện thoại trong lòng bàn tay, anh vẫn là gọi điện thoại cho Tần Mộc Ngữ. Anh không biết cô có tức giận không, chính anh đã nuốt lời, không thể tha thứ, mặc kệ là đối với đứa nhỏ, hay với cô. 

Tút... tút...

Anh nhếch môi, chờ đợi, đợi cô bắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui