Khế Ước Hào Môn

Dịch: Dương Quỳnh

Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo đầy phức tạp, chăm chú nhìn cô, xác định lại rằng cô đang xuất hiện trước mắt anh, nhắm mắt, gắt gao hôn lên trán cô, giống như là muốn in dấu xuống dấu vết của anh, vì bị cô đẩy mạnh, anh bắt buộc phải buông lỏng cô ra.

Anh chống vào trần xe, thân ảnh rắn rỏi cao lớn đứng tại chỗ, ngước mắt, nhìn chăm chú hai mẹ con.

Ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mặc vẫn không rút đi.

“Chú!” Cậu vui vẻ kêu lên một tiếng, theo bản năng liền muốn chạy tới phía của anh, lớn giọng mách, “Vừa mới có người bắt nạn mẹ của cháu... bọn họ còn...”

“Tiểu Mặc!” Tần Mộc Ngữ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lập tức ôm lấy cậu bé, thân thể mềm mại gần như là nhào sang, gắt gao ôm vào trong ngực, run giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, “Đừng nói... Tiểu Mặc ngoan, đừng nói cho chú ấy!”

Con trai cô từ trước đến nay luôn đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ thì không cố kỵ), nhưng cô cũng không muốn cho Thượng Quan Hạo biết chuyện này, nếu như Ngự gia phát hiện cô không tuân thủ lời hứa, chiếc vòng màu đen trên tay Tiểu Mặc đáng sợ giống như là bom hẹn giờ.


Ngay lập tức lời nói bị nghẹn lại trong cổ cùa Tiểu Mặc, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía mẹ, đầy rãy nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của mẹ cậu liền ngoan ngoãn im lặng, từ trước đến nay cậu luôn rất nghe lời.

Thượng Quan Hạo nhíu mày: "Cái gì?"

“Tiểu Mặc con vừa mới nói cái gì? Có người nào bắt nạt mẹ con?” Thân ảnh cao lớn của anh đi qua ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của con.

"Không có gì!" Tần Mộc Ngữ nhanh chóng phủ nhận, đôi mắt thanh tịnh che đi nỗi chua sót trong lòng, “Tiểu Mặc vừa mới chạy ra chơi ở bên ngoài bệnh viện, gặp phải một vài người xấu, nhưng mà bây giờ đã ổn rồi, cũng may tôi vừa đi tìm thằng bé về.”

Ánh mắt ngưng trọng của Thượng Quan Hạo cũng không tán đi, “Vậy chuyện em muốn nói ở trong điện thoại lúc nãy là gì? Em nói một lát sau sẽ gọi lại cho tôi?”

“Thật có lỗi, tôi quên!” Cô giải thích, trên trán chảy đầy mồ hôi, ánh mắt mang theo sự lo lắng cùng khẩn cầu nhìn hắn, “Đừng hỏi nữa được không? Tôi vừa mới đi tìm thằng bé đến phát điên, không còn tâm tư nào mà đi giải thích với anh nhiều chuyện như vậy!”

Thượng Quan Hạo lẳng lặng nhìn chăm chú mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, nói thật nhỏ: “Lên xe.”

Đứa nhỏ tâm tính đơn thuần, trong mắt ẩn chứa ánh sáng.

—— Xe của chú!

Tần Mộc Ngữ vốn không muốn tiếp tục dây dưa với anh chỉ nghĩ đi nhờ xe của anh về, khi nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Tiểu Mặc, cô mời mềm lòng dắt cậu bé ngồi xuống. Đôi mắt của Tiểu Mặc đầy vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được, ngồi ở trong lòng mẹ, sờ đông sờ tây, không ngừng đặt câu hỏi.

“Chú ơi, trong xe của chú cũng có gấu bông!” Ngón tay nhỏ bé của cậu với lấy móc treo hình chibi đáng yêu.


Thượng Quan Hạo nhìn thoáng qua, cái này là Giang Dĩnh treo lên lúc anh cho cô ta mượn xe, sau này anh cũng không để ý, nên cũng quên tháo xuống “Tiểu Mặc thích thì có thể lấy.” Anh cúi đầu nói.

“Chú ơi, phía sau xe của chú thật lớn.” Tiểu Mặc dựa vào vai mẹ, nhìn chỗ ngồi phía sau rồi cảm thán.

“Chú, nơi này có thể phát ra âm nhạc sao?”

“Có thể xem bản đồ không ạ? Trong xe của chú Lam có đấy!”

... Cậu đầy câu hỏi, một câu rồi lại một câu, phá vỡ không khí nặng nề trong xe, trần đầy vui vẻ.

“Chú! Ở nơi này của chú sao lại có ảnh của mẹ! Tiểu Mặc giống như là phát hiện đại lục mới, lấh hộp đựng đồ ở trong ghế lái ra, mở to mắt nhìn, bàn tay nhỏ giơ lên đưa cho Tần Mộc Ngữ, Mẹ, mẹ nhìn này!”

Tần Mộc Ngữ bị hoảng sợ.

Trong lòng cô lo lắng, đột nhiên nghe thấy con trai gọi như vậy, nhất thời nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía bức ảnh.


... đây là bức ảnh từ rất lâu rồi, là Tần Mộc Ngữ năm 18 tuổi. Thời điểm đó cô còn ở Tần gia, cả người mặc một chiếc váy lụa mỏng, đứng dưới ánh nắng cười đến rạng rỡ, ở trong ảnh phía sau cô, có một thân ảnh cao lớn rắn rỏi đứng thẳng ở gần đó, ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô, không có biểu tình gì.

Tần Mộc Ngữ giận mình.

Nhìn thấy con trai mở chiếc hộp ra, Thượng Quan Hạo định nhẹ nhàng ngăn cản, nhưng không kịp.

Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi cứng ngắc, lộ ra một chút cảm giác xấu hổ, ngón tay tao nhã siết chặt tay lái. Anh chie cầm thấy rằng cho dù mình có bị thất bại trên bàn đàm phán cũng chưa từng luống cuống như lúc này, không cách nào tưởng tượng ra khi cô nhìn thấy những bức hình kia thì sẽ thế nào.

“Mẹ thật xinh đẹp.” Tiểu Mặc leo lên đùi cô mắt mở lớn nhìn bức ảnh, tò mò hỏi: “Cái này là ảnh chụp trước kia của mẹ sao? Mẹ mặc váy, chú nhìn này!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, không thể hiểu nổi vì sao anh còn giữ bức ảnh từ lâu như vậy.

Còn đặt trong ngăn đồ gần ghế lái, đó là nơi rất riêng tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận