Khế Ước Hào Môn

Sắc mặt anh nhìn rất khó coi, Tiểu Mặc lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt anh, chân đi cà nhắc cầm lấy bàn tay anh, lôi kéo anh đi: “Chú, mẹ nói phải về nhà, chú đưa  cháu trở về đi..”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, không để ý đến sự khẩn cầu của đứa nhỏ, đột nhiên rút tay ra!

Tiểu Mặc không chú ý, đột nhiên lảo đảo một cái ngã xuống đất! “A!” kêu lên một tiếng, may mắn khuỷu tay chống xuống được, nhưng gáy vẫn đập xuống đất, phát ra một tiếng “Bịch!” rất nhỏ.

Trong lòng Thượng Quan Hạo đột nhiên sợ hãi! Đôi mắt đỏ ngầu lập tức nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc là sự hoảng hốt, xoay người quỳ rạp trên mặt đất, tự mình đứng lên, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng “Tiểu Mặc!” Chạy ngay tới, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cậu bé tự mình đứng lên.

Lúc đầu không cảm thấy đau, nhưng đầu bị đầu xuống từ từ cảm thấy đau, vô cùng đau đớn, lại nghĩ tới vẻ mặt dọa người vừa rôi của chú, Tiểu Mặc nhếch môi khóc lớn. Tần Mộc Ngữ nhìn thấy lòng đau xót, chạy tới ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé!

“Tiểu Mặc! Tiểu Mặc, con thấy thế nào? Rất đau có phải không?” cô vỗ về cậu bé, thanh âm nghẹn ngào đến phát run, “Đừng khóc... Tiểu Mặc đừng khóc...”

Nỗi chua xót trong lòng tích tụ lại sâu như biển, hai tròng mắt cô rưng rưng, ánh mắt oán hận nhìn về phía Thượng Quan Hạo, cười trào phúng một chút, nói giọng khàn khàn: “Anh có thể hận tôi, nhưng đừng đối xử như vậy với con tôi... Đừng quên anh đã làm gì với nó, ai cũng đều có tư cách ghét bỏ nó, nhưng anh không có! Thượng Quan Hạo... Tần Cẩn Lan không thể sinh con thật là đúng, bởi vì cho dù có sinh, anh cũng không đối tốt với nó, nhìn bộ dáng của anh xem, trông có giống một người cha tốt không?”

Thượng Quan Hạo nổi giận, mặt mũi xanh mét càng thêm hung hăng, thâm trầm, anh chống vào vách tường đi từng bước về phía trước, sát khí bốn phía.

Tần Mộc Ngữ run lên, ánh mắt hiện lên một tia yếu ớt, ôm chặt cậu bé vào lòng.

Gần như làm một động tác rất nhỏ, làm Thượng Quan Hạo dừng lại.

Hai tay hung hăng nắm lại, miệng vết thương do bị dao cắt vỡ ra, máu tươi đầm đìa, máu tươi thấm ướt toàn bộ nắm tay, trong đôi mắt đỏ ngầu của anh lại bốc lên một tầng hơi nước, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Tránh xa tôi ra một chút... Ngay lập tức.”

Cô thiện lương vô tội, trong lòng chua xót ủy khuất, nguyên nhân phải chăng chính là gặp dịp thì chơi.

Anh không nên cảm thấy áy náy với cô... Lại càng không nên có tình cảm với cô.

Tiểu Mặc ở trong lòng cô khóc lớn, một phần vì cảm thấy đau, phần khác bị bộ dạng khủng bố của Thượng Quan Hạo dọa sợ, cậu bé đã quen với dáng vẻ tử tế của anh, hiện tại lại bị đối đãi như thế, sợ tới mức chỉ dám ôm cổ Tần Mộc Ngữ khóc lớn.

Tần Mộc Ngữ đau lòng muốn rơi lệ, lại gắt gao kìm xuống, cũng đồng thời chịu đựng bị anh ghét bỏ cùng vũ nhục, cúi mặt an ủi cục cưng.

Thượng Quan Hạo gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng hai mẹ con cô, mỗi khi con cất tiếng khóc đều như xé rách trái tim anh, con ngươi đỏ tươi như phát ra tia máu, anh lảo đảo chống vào tường, nói giọng khàn khàn: “Tốt… Không đi phải không… Tôi đi!”

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nhấc chân rời đi.

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe màu đen giống như màu sắc lạnh lẽo của địa ngục.

Đóng sầm cửa xe lại, bên ngoài màn sương mù đen kịt che mất tầm mắt của anh, trong đầu anh vang lên ong ong, chỉ nghe thấy những lời cô vừa nói, một câu nói như sóng biển mãnh liệt đánh tới, đâm vào trái tim anh máu tươi đầm đìa, giống như đặt mình trong hầm băng!

Sau gáy có dấu vết anh cắn bị thương, đau đến phát run.

Tần Mộc Ngữ rõ ràng nghe thấy âm thanh đóng cửa xe ở phía sau, tuyệt tình, lạnh lùng, không quay đầu.

Cô đau đến môi trắng bệch, nhưng vẫn cười như trước, nắm lấy tay Tiểu Mặc, run giọng nói: “Đừng khóc... Tiểu Mặc đừng khóc... Mẹ lập tức có thể đem cái vòng trên tay con tháo xuống, mẹ sẽ nói bọn họ làm ngay, Tiểu Mặc sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm nữa...”

Tiểu Mặc vẫn há miệng khóc rống: “Chú thật đáng sợ... Chú sẽ không bao giờ thích Tiểu Mặc nữa...”

Tiểu Mặc trong lòng chua xót!

Cô cười rơi lệ, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, giọng nói khàn khàn: “Không liên quan... Tiểu Mặc chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mẹ nhất định có thể tìm được chú có thể đối xử tốt nhất với Tiểu Mặc, chú ấy sẽ không làm Tiểu Mặc thất vọng, lại càng không đối xử không tốt với Tiểu Mặc, chờ mẹ đem chiếc vòng trên tay con tháo ra, rồi chúng ta đi, được không?”

Dùng lời nói dối để hoàn toàn che dấu chuyện này, dùng lời nói tàn nhẫn làm cho anh chết tâm, làm cho anh không còn dây dưa! Chỉ vì bảo vệ người đàn ông đã mất tích suốt bốn năm, cũng là vì để cho con của cô không bao giờ bị uy hiếp cùng thương tổn!

Ôm chặt Tiểu Mặc, cô chịu đựng đau đớn, chịu đựng cảm giác ngày đêm lo lắng người đàn ông đó gây ra, lấy điện thoại di động ra gọi tới Ngự gia.

“Alo?... Chuyện các người muốn tôi làm, tôi hoàn toàn làm được, sẽ không để bất kì kẻ nào điều tra lại bản án... Các ông mau đem thứ trên tay Tiểu Mặc tháo ra, nhanh một chút... Tôi một giây cũng không thể chịu được nữa!”

- --

Các bạn đọc xong thì like cái để mình còn biết truyện đang được nhiều bạn theo dõi với


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui