Khế Ước Hào Môn

Cô ta dùng cồn lau sạch vết thương đáng sợ của anh, nhìn thấy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Tuỳ anh vậy, em không sao cả, em tốt với anh là được rồi.”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét, vừa định nổi giận, tay của cô ta liền nắm lấy cổ tay của anh: “Anh đừng cử động, em quấn băng gạc xong ngay đây, đợi em băng bó xong anh muốn đánh mắng em như thế nào cũng được.”

Nút thắt cuối cùng của lớp băng gạc cũng được buộc xong, dán băng dính trắng lên, lúc này cô ta mới xong hoàn toàn.

Màu đỏ trong mắt Thượng Quan Hạo ngày càng đậm, người phụ trước mắt này đối với anh quả thực cô ta đã đến trình độ không còn để ý thể diện, thế nhưng trong đầu óc anh đều là cô gái với ý cười giễu cợt, sự khác biệt thật lớn khiến trái tim anh càng đau đớn, bị rách ra máu chảy đầm đìa.

“Chuyện trong công ty không cần cô nhúng tay vào, nhất là chuyện liên quan đến cô ấy và Lam Tử Kỳ, có thể cách bao xa liền cách từng ấy...” Anh khàn giọng cảnh cáo cô ta, ánh mắt lạnh như hàn băng, “Lần này đích thân tôi sẽ xử lý.”

Lông mi của Giang Dĩnh nhấc lên, hơi thở có chút bất ổn.

Cô ta kéo tay áo trên cổ tay của anh xuống, vỗ vỗ bụi đất phía trên, hỏi một câu: “Vậy anh quyết định sẽ làm thế nào?”

Thượng Quan Hạo cười lạnh, nhàn nhạt, nhìn lướt qua.

Bộ dạng này của Thượng Quan Hạo, mới là đáng sợ, đáng sợ đến đòi mạng.

“Ra ngoài...” Ngón tay thon dài của anh ôm lấy cái trán, “Lần sau nếu không có sự cho phép của tôi thì không được phép vào, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô.”

Đây coi như là lời cảnh cáo nhẹ nhất.

Giang Dĩnh lại nở nụ cười khẽ, cảm thấy đã mọi chuyện đều viên mãn, mỗi lần Thượng Quan Hạo cảnh cáo cô ta như vậy, đã nói lên rằng lửa giận của anh đã phát tiết xong, cô ta muốn đối phó với người đàn ông này, tự có cách riêng.

Nhẹ nhàng đứng dậy, cô ta đi ra ngoài, còn giúp anh đóng cửa lại.

Lam Tử Kỳ, lần này anh thật sự chết chắc rồi.

...

Dringlewapen từ trên xuống dưới đều bận rộn vô cùng.

“Alo? Xin hỏi nếu tôi muốn lấy hàng vào tuần tới có thể đến kịp không? Cái gì? Đến Hồng Kông nhận hàng? Chúng tôi lại không có chi nhánh ở Hồng Kông! Người của các anh chuyển tới đó thì chúng tôi phải làm sao đây?”

“Xin chào Sầm tiểu thư, vâng, vâng... xin cô chờ một chút tôi sẽ thúc giục bên giao hàng...”

“Tiểu Vinh cậu ở bên kia đã xảy ra chuyện gì? Ngày giao hàng đã hứa bị hoãn lại, cậu muốn tôi làm sao để quyết toán sổ sách tiền nong với khách hàng?”

“...”

Lam Tử Kỳ nhìn phía bên ngoài phòng làm việc là cảnh tượng đang loạn thành một đống, xanh cả mặt.

Giống như là từ trên trời giáng xuống một lượng lớn đơn đặt hàng, vốn là chuyện tốt, nhưng giờ phút này hắn lại càng thêm thấy không thích hợp, mà liên tiếp mấy đơn lớn đều là từ khách hàng lúc trước từng hợp tác thân thiết với Tín Viễn, lần này, có trời mới biết bọn họ muốn làm cái gì.

Cầm lấy điện thoại trên bàn, hắn gọi một cuộc điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui