Khế Ước Hào Môn

Tần Mộc Ngữ tỉnh lại, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc ẩm ướt, lành lạnh rơi lả tả sau lưng. Trên thân thể đắp một lớp chăn lụa mỏng, khẽ di động một chút, đôi chân đau nhức siết chặt, tức khắc cảm thấy khó chịu mà nhăn mặt.

Trong phòng, còn có người...

Ánh mắt trong veo nhìn lại, bên cạnh sô pha, người đàn ông mặc âu phục, từ khuy cài áo ánh kim tản ra ánh sáng êm dịu, hắn trên tay cầm tài liệu, buông mắt xuống lật xem, hồi lâu mới khép lại, thản nhiên nói: “Đã tỉnh?”

Tần Mộc Ngữ ngẩn ngơ một chút, nơi này thiết kế trang nhã thư thái, dưới ánh đèn màu cam, từ cánh cửa cho đến bức tường như muốn nói cho nàng, đây là bên trong phòng khách sạn. Nàng từ lúc nào mà tới chỗ này?

“Thượng Quan Hạo, anh...” Nàng căng mắt ra nhìn, chỉ là có một tia bất lực sợ sệt.

Thượng Quan Hạo cầm tài liệu đóng lại vứt đến trên mặt bàn, đứng dậy chậm rãi đi tới, hai tay đặt ở hai bên hông nàng “Ngủ cũng thật sâu, ngay cả tắm rửa cũng không làm cho em tỉnh dậy... Nhưng cũng tốt, tôi thích em thông minh một chút như vậy, chứ không phải mở mắt ra là đã quát gọi tôi thế này.”


Tắm... Tắm rửa?!

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, đã nhận ra thay đổi trên người, đôi mắt ẩm ướt, nhíu mày xấu hổ và giận dữ nói: “Tôi không cần... Việc này tự bản thân tôi có thể làm, tôi không cần anh giúp tôi!”

Vừa nghĩ đến bản thân bị hắn sờ mó toàn thân, nàng hận không thể đi tìm lấy cái chết!

Thượng Quan Hạo cười nhạt, ngón tay giơ lên đến gương mặt nàng: “Nói vài câu mà cô đã cho là thật sao? Tôi tìm phục vụ ở đây giúp cô tắm, cô nghĩ rằng tôi thích sờ vào phụ nữ đến mức giúp tắm rửa sao? Ngoại trừ Cẩn Lan, không có người phụ nữ nào được hưởng loại đối đãi này... Tần Mộc Ngữ, tôi chỉ bắt cô đến phát tiết mà thôi, cô thật đúng là...mau tỉnh mộng đi...”

Nói mấy câu ngắn ngủi, khiến toàn thân Tần Mộc Ngữ kích động run rẩy, trong mắt mơ hồ nổi lên một chút lệ.


Nàng có một loại cảm giác, tựa như con chuột bị con mèo chơi đùa, sắc mặt nóng hầm hập, mỗi tế bào trên cơ thể như là tự châm biếm bản thân mình.

Nàng gật đầu, đẩy tay hắn ra, ngân ngấn nước mắt “Như vậy là tốt nhất, tôi thà bị ai đó chạm vào so với anh còn tốt hơn nhiều.”

Đôi mắt Thượng Quan Hạo đen như mực thâm thúy, lạnh đi vài phần.

“Tỉnh dậy thì đi xuống ăn cái gì, cô mà chết đói, tôi chẳng muốn đi nhặt xác cho cô.” Hắn lạnh lùng nói.

Tần Mộc Ngữ buông mắt xuống, cảm thấy bản thân đã trải qua một cuộc đời thật dài, nàng đưa tay nắm lấy quần áo, bao nhiêu phần có dấu vết bị xé rách, nàng muốn đi toilet đổi lại, đưa mắt nhìn qua chiếc gương ở đầu giường, nhìn bản thân đầy những dấu hôn đáng sợ.

Nàng rời ánh mắt đi, tay chân run nhè nhẹ.

Thay quần áo nàng mới nhớ tới một vấn đề, nàng như thế nào mà đến được đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận