Khế Ước Hào Môn

Lúc đầu bọn họ vẫn nói chuyện một cách an tĩnh, ngay sau đó cô bị Lam Tử Kỳ kéo vào trong lòng, dựa vào xe. Cảm xúc của cô không quá dữ dội, chỉ bình tĩnh giải thích, cự tuyệt, nhưng ngược lại cảm xúc của Lam Tử Kỳ ngày càng kích động, giống như là đang liều mạng xin lỗi và cứu vãn mọi thứ, lực ôm cô ngày càng lớn.

Thân mật không chút kiêng kỵ như thế... Đúng là đã từng xảy ra quan hệ, có đúng không?

“Em bận tâm sao?” Đôi mắt Lam Tử Kỳ có chút đỏ, vây chặt cô ở giữa thân thể của hắn và thân xe, khàn giọng hỏi.

Tần Mộc Ngữ cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, bàn tay nhỏ bé theo bản năng ngăn cản ở trước ngực hắn, đôi mắt trong suốt nhìn về phía hắn, sau đó lắc đầu, “Lam Tử Kỳ, tôi không hề bận tâm.”


“Vì sao em lại không bận tâm?” Ánh mắt hắn lạnh lẽo, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc của cô, “Tôi cũng đã từng hứa hẹn với em, đã tỏ tình, tôi đã từng nói chỉ cần em muốn tôi lập tức đưa em về nước... Vì sao em không nổi giận với tôi? Chất vấn tôi, giống như em đang chất vấn người yêu của mình?”

Hắn càng nói càng quá đáng, trầm trầm mà nguy hiểm, Tần Mộc angữ nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt ở phía dưới hàng lông mi thật dài lạnh lẽo như nước, trực tiếp nhẹ nhàng mở miệng: “Nhưng chúng ta không phải người yêu.”

Trái tim của cô xác thực là đã từng rung động, cũng đã từng lạnh như băng, thế nhưng Lisa nói rất đúng, hắn cũng là đàn ông, là một người đàn ông thích cô nhưng lại không thuộc về cô. Hắn cần gì phải thủ thân như ngọc? Hắn cần gì phải vì Tần Mộc Ngữ cô mà treo cổ mình lên thân cây? Trong một khoảnh khắc cô đã cảm thấy hơi mất mát, đây là sự thật.

Nhưng nói cho cùng thì cô không có tư cách để mất mát.


Cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc của cô, khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm xinh đẹp động lòng người khi mái tóc bị thổi bay, cô nói với hắn trong gió: “Lam Tử Kỳ, nếu đã thành ra thế này, tôi sẽ không chút phòng bị nói cho anh biết quyết định của tôi. Đợi đến khi chuyện giữa anh và Tín Viễn kết thúc, tôi sẽ chính thức rời khỏi Dringlewapen, tôi sẽ dẫn Tiểu Mặc rời khỏi đây, không đi cùng ai sẽ chỉ có hai mẹ tôi sống với nhau. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?”

Mặt Lam Tử Kỳ, từ sự khiếp sợ lúc đầu chuyển thành tái nhợt, trào phúng, bất lực, lại đến lạnh lẽo đến nghiến răng.

“Rời đi?” Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, nghiến răng nói.

Tần Mộc Ngữ cũng nhìn hắn, lẳng lặng nói ra hai từ: “Rời đi.”

Bàn tay mền mại đặt trên mu bàn tay hắn, cảm nhận lực đạo mạnh mẽ của hắn, chậm rãi mở bàn tay ra, cô ngước mắt nhẹ nhàng nói: “Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể báo đáp, cho nên cho dù có phải chết tôi cũng sẽ giúp anh xử lý tốt chuyện này... Người Thượng Quan Hạo hận chính là tôi, đừng vì tôi mà lấy công ty ra đánh cược với anh ta, đừng để tôi lại mắc nợ anh thêm nữa Lam Tử Kỳ... xin anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận