Khế Ước Hào Môn

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô chăm chú, bên trong mắt anh cảm xúc hỗn độn, khàn giọng nói: “Xin lỗi...Tần Mộc Ngữ, anh thật sự xin lỗi... Anh biết bây giờ em rất hận anh... Nhưng không phải anh cố ý...”

Môi mỏng của anh hôn lên trán cô, đè ép sự sợ hãi mạnh mẽ, run giọng nói: “Bây giờ anh sẽ ra ngoài tìm thằng bé, anh sẽ đem nó trả lại cho em... Tần Mộc Ngữ... Xin em đừng hết hi vọng với anh...”

Một tầng hơi nước nóng bỏng ngưng tụ trong hốc mắt, anh hôn cô thật sâu, đứng dậy rời đi.

...

Giang Dĩnh lặng lặng chờ đợi ở ngoài cửa, cảm giác đợi rất lâu rồi vẫn chưa có ai ra ngoài.

Một lát sau, quả nhiên anh đi ra.


Tuy nhiên, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy Thượng Quan Hạo chán nản và tinh thần sa sút như vậy.

Anh thậm chí đi còn không vững, cảm giác sụp đổ tớt tận cùng, vẫn còn chút sức lực lái xe điên cuồng chạy về phía xa. Giang Dĩnh theo bản năng có một chút lo lắng, nhìn thân ảnh đã đi xa của anh, gần như muốn đuổi theo xem tình trạng của anh.

Nhưng khi suy nghĩ lại liền nhịn xuống.

Anh biến thành bộ dạng như vậy, đoán chừng cũng là do người đàn bà ở bên trong gây ra.

Cô ta ngước mắt đảo qua cửa sổ, trợn mắt nhìn một cách hung tợn. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào như vậy, đã không yêu, tại sao phải dây dưa? Khiến cho một người đàn ông thần hồn điên đảo, người không giống người, quỷ không giống quỷ, chơi rất vui sao?

Lấy một chiếc găng tay từ trong xe ra, còn có một chiếc áo khoác và mũ lưỡi trai, cô ta chậm rãi đi tới cửa.

Lần này xem như dạy dỗ cô một chút, Tần Mộc Ngữ.

...

Trong bệnh viện, Tiểu Mặc bị đặt lên giường bệnh, cả người Ngự Phong Trì toát mồ hôi lạnh.

Bác sĩ kiểm tra một lượt, ngước mắt nói: “Anh yên tâm, không có trở ngại gì, do tụt huyến áp nên mới ngất, vì sao anh có thể bỏ đói đứa trẻ nhỏ như vậy được? Tôi hỏi anh một chút, có phải trái tim của thằng bé không tốt? Bị kích động hoặc là hoạt động quá mạnh liền xảy ra vấn đề?”

Thân thể Ngự Phong Trì cứng ngắc, lắc đầu: “Tôi không biết... Có lẽ là như vậy, cái này tôi phải tìm cô ấy hỏi thì mới có thể cho cô đáp án?”


“Hả? Cái gì?” Bác sĩ nghi ngờ nói.

“Tôi đi đóng tiền viện phí, làm phiền các cô giúp tôi trông thằng bé một chút, tôi có chuyện quan trọng phải làm trước.”

Bác sĩ nhíu mày: “Chúng tôi á? Chúng tôi sao có thể giúp anh trông thằng bé? Anh phải hiểu một chút, đứa bé còn nhỏ như vậy nằm viện là phải có người túc trực bên giường bệnh!”

Ngự Phong Trì cười lạnh, trầm thấp nói: “Tôi đi tìm người có thể trông non thằng bé... Rất xin lỗi làm phiền mọi người, nhưng mà tôi nhất định phải đi, tôi sợ chậm một chút nữa cô ấy sẽ không chịu nổi.”

Bác sĩ nghe đến lơ mơ, nhíu mày nhìn đồng hồ: “Vậy anh định đi bao lâu? Hai tiếng có đủ không?”

“Đủ.”

Hắn xoay người muốn rời đi, quay đầu nhìn bác sĩ, nói nhỏ: “Làm phiền cô, giúp tôi chăm sóc tốt cho thằng bé.”


Bác sẽ là một người phụ nữ trẻ tuổi, ánh mắt hơi lúng túng, ôm chặt bệnh án: “Được rồi, anh đi đi.”

...

Ngồi ở trong xe, Ngự Phong Trì mở điện thoại di động của mình lên, một bên lái xe một bên bấm số điện thoại, giọng nói trầm thấp: “Chuyện tôi bảo anh điều tra mấy ngày trước thế nào rồi? Anh đã điều tra tất cả chưa? Bây giờ gửi cho tôi ngay lập tức.”

“Tôi không chắc đây có phải toàn bộ không, nhưng mà tất cả các bất động sản đang đứng tên anh ta hiện tại tôi đều có, mà gần đây chỉ có một vài nơi anh ta ghé qua, anh cần ngay bây giờ à?”

“Tôi cần.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì tái nhợt.

Trong lòng của hắn mặc niệm cái tên đó, ánh mắt lướt qua vài địa chỉ trên màn hình điện thoại, loại trừ một số chỗ không khả thi, chiếc xe đạt vận tốc tối đa, chạy điên cuồng như bão tố trên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận