Khế Ước Hào Môn

Ngay lúc này, trái tim cô run lên mãnh liệt, giống như có một sự bảo vệ từ trên trời giáng xuống vây xung quanh cô, tất cả sự uỷ khuất và chua sót giống như những lá bài Tarot đổ xuống ầm ầm, thành trì tan rã.

Cô cúi xuống, tất cả sự chống đỡ đều trở nên mềm yếu, nước mắt lại lần nữa đong đầy hốc mắt.

Bày tay Ngự Phong Trì chỉnh lại tóc cho cô, từ từ dang rộng cánh tay, ôm cô vào lòng thật chặt.

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Tử Kỳ căng cứng nhìn anh mấy giây, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng không hiểu đến cùng là anh đang nói cái gì. Cô ấy đi rồi... Anh vui vẻ chứ?”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm căng thẳng, hai người giằng co, giống như không thể giải quyết được hiểu lầm.


Đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, thân ảnh cao lớn của anh đi qua, hai tay chống trên bàn làm việc, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, nói bằng giọng nói lãnh lẽo khiếp người: “Lam Tử Kỳ tôi hỏi lại một lần nữa, Tiểu Mặc ở đâu?”

Giọng nói của Lam Tử Kỳ cũng lạnh lẽo: “Rốt cuộc anh đang nói cái quái gì vậy?”

...

“Chậc chậc,” Lisa cúi người xuống, lật đến trang cuối cùng của tập tài liệu, nhìn chữ ký của người lập kế hoạch, khẽ mở miệng, “Em nói rồi vì sao anh lại đọc cẩn thận như vậy, đúng là, kế hoạch của Anglia luôn khiến người ta ấn tượng khó phai. Như thế nào vậy, đây là kế hoạch cuối cùng còn lại trước khi cô ta rời đi?”

Lam Tử Kỳ đỡ lấy trán, ngón tay hơi dùng lực, khớp xương có chút trắng.

Lisa gần sát bên tai hắn: “Nhưng cô ta đã đi rồi, như anh đã nói, cô ta sẽ dẫn con bay chuyến bay vào đêm nay, có lẽ bây giờ đã ở trên máy bay, không biết bay đến nơi nào... Anh đau lòng?”

Bóng tối dần dần buông xuống.

Trong văn phòng của Dringlewapen, Lisa đặt một tách cà phê trước mặt Lam Tử Kỳ, nhìn vào phần tài liệu mà hắn bắt đầu đọc từ sáng, đến lúc này mắt hắn vẫn nhìn trang thứ hai của tập tài liệu, nở một nụ cười lạnh, để hắn tiếp tục đọc. Chỉ là đi đến giúp hắn bóp vai, nhẹ nhàng massage “Đọc hết chưa? Dự án này có phải rất hấp dẫn không?”

Lam Tử Kỳ cũng không trả lời, sườn mặt tuấn dật giống như phủ một lớp băng sương, đôi mắt vằn đầy tơ máu.


Ngón tay di chuyển xuống dưới, Lam Tử Kỳ đang muốn nổi giận, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị mở tung!

“Bốp!” một tiếng, vô cùng mạnh mẽ.

Một thân thể cao lớn xuất hiện trước cửa, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, thậm chí bước chân có chút lảo đảo, hoàn toàn không còn sự thông minh cơ trí của ngày đàm phàn đó, cũng không còn sự độc đoán và uy nghiêm.

“... Thằng bé đâu?” Thượng Quan Hạo khàn giọng hỏi.

Môi mỏng của Lam Tử Kỳ mím chặt, càng thêm không hiểu rốt cuộc anh ta đang nói đến chuyện gì.

Lisa nhìn anh lạnh lùng mở miệng: “Thượng Quan tiên sinh anh đến gây chuyện sao? Vụ làm ăn đó chúng ta đã đàm phán thành công, lần này Tín Viễn có lỗ vốn anh cũng không nên phá huỷ hợp đồng, ai bảo anh vui vẻ khi dùng một khoản tiền lớn như vậy để mua sự ra đi của Tần Mộc Ngữ? Về phần thằng bè, tôi nghĩ Edwiin cũng không biết, cả ngày nay anh ấy chỉ ở công ty, tôi luôn ở cùng anh ấy...”


Lam Tử Kỳ vẫn không nói lời nào, ngược lại là Lisa cau mày, “Đứa trẻ nào?”

Thượng Quan Hạo cười lạnh: “Cậu giả vờ cái gì?... Cô ấy vừa mới nói chuyện điện thoại với thằng bé, không phải cậu dẫn nó theo sao? Bây giờ Tiểu Mặc thế nào, cậu giấu nó ở đâu? Hả?”

“Cậu ta không thể tự mở miệng nói chuyện à? Cần cô đến nói thay cậu ta?” Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nhìn về phía Lisa. Lisa lập tức nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên.

Xương ngón tay căng cứng, giống như ngay sau đó sẽ siết chặt nắm đấm mạnh mẽ vung lên, đánh cho đến khi người đàn ông này hiểu rõ bản thân mình đang nói cái gì thì mới dừng lại! Giống như điện quang hoả thạch (miêu tả sự việc biến mất nhanh chóng như tia chớp), Thượng Quan Hạo bị chính suy nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ, đôi mắt sâu như biển của anh cuồn cuộn sóng lớn, gần như chắc chắn, người chú mà Tiểu Mặc nói tới trong điện thoại, không phải là Lam Tử Kỳ!

—— Vậy thì sẽ là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận