Khế Ước Hào Môn

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, bên trong đôi mắt vằn lên tia máu, nói: “Hai người đính hôn lúc nào, người thân hai bên đã đồng ý chưa? Chính bản thân em có đồng ý không? Còn cả con nữa... Em ở trước mặt con cũng gọi cậu ta như vậy, có đúng không?”

Lời nói của anh sắc bén, tràn ngập sự nguy hiểm độc đoán, khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cảm nhận được sự nguy hiểm, trong đôi mắt trong suốt của cô hiện lên sự sợ hãi.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, đã nhanh chóng biến mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ lạnh như băng, lông mi rủ xuống, lưng dựa vào bàn làm việc đẩy anh ra: “Không nên động một chút là lại đối xử với tôi như vậy, Thượng Quan Hạo, anh là ông chủ, nhưng nếu anh còn như thế này, anh chẳng khác gì Sidney đã bị anh đuổi việc...”

Anh bắt lấy cổ tay cô, đặt ở bên cạnh người, đôi mắt lãnh lẽo đảo qua khuôn mặt cô, đè ép sự đau nhức mãnh liệt trong mắt, giọng nói trầm thấp: “Học được cách dùng lời để chửi anh rồi có đúng không?... Em giải thích rõ ràng đi, chỉ cần em giải thích rõ ràng anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa.”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngưc trắng bệch, trở nên lạnh lẽo hơn.

Đôi mắt trong suốt ngước lên nhìn anh, cô chậm rãi nói: “Tôi cần giải thích với anh à?”

“Tôi bảo anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, thì anh ấy chính là vậy, trên đời này người có thể chất vấn tôi về vấn đề này chỉ có người thân của tôi!” Đôi mắt trong suốt của cô mang theo hận ý nồng đậm nhìn anh, “... Anh dùng thân phận gì để đến chất vấn tôi? Là bởi vì anh từng là người tôi yêu? Hay là bởi vì anh từng là anh rể của tôi?”

Hai chữ “anh rể” này, giống như là điều cấm kỵ, làm trái tim anh đau đớn mãnh liệt.

Đôi mắt sâu của Thượng Quan Hạo hơi đờ đẫn, đau đớn mãnh liệt vô cùng.

Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Anh là cha của con em...”

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn anh chăm chú hồi lâu,

Sau một lúc bị câu nói này kích thích nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô cười lạnh, ngón tay run rẩy, giống như là nghe thấy chuyện hoang đường và buồn cười nhất trên đời.

Cô run giọng nói, nước mắt lấp léo, “Anh có thể đừng làm nhục hai chữ đó có được không?”


“Thượng Quan Hạo, trên thế giới này tôi đã từng gặp qua hàng trăm loại cách thức để làm cha, nhưng tôi chưa từng gặp loại nào giống như anh!... Trái tim tôi đã đóng băng, tôi không muốn để trái tim thằng bé cũng băng giá giống tôi!”

Giọng của cô hơi khàn đi, đè ép ý nghĩ muốn hét to về phía anh để bộc phát những đau đớn kịch liệt trong tim!

Thượng Quan Hạo biết ngay, cô sẽ lại biến thành bộ dạng này.

Cho dù anh có một trăm lần kích động, ghen tị, ghen tị đến mức muốn loại bỏ tất cả những ở bên cạnh cô! Không muốn cho bất kỳ ai chạm vào cô! Nhưng có vẫn luôn có quân bài để dồn ép anh... Bởi vì xét đến cùng, vẫn luôn là Thượng Quan Hạo_anh, có lỗi với cô.

Sườn mặt anh lộ ra sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt ve gáy của cô, những sợi tóc đen mềm mại của cô lướt qua các ngón tay của anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve, nắm bàn tay cô đặt lên ngực.

“Hận anh đúng không?” Đôi mắt anh đỏ ngầu, hơi thở nóng rực bao phủ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Nếu hận thì hãy chửi rủa anh, Tần Mộc Ngữ, giống như vừa rồi ấy.”


“Để cho anh biết em hận anh đến mức nào, còn có bao nhiêu tội lỗi mà anh không biết... Là em giấu kín trong lòng không chịu nói cho anh biết...” Giọng nói của anh càng lúc càng trầm.

Cả người Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên, ánh mắt lấp lánh, cô gắt gao chống đỡ lồng ngực của anh!

“Không... Không muốn... Anh thả tôi ra!” Cô nhắm mắt, sự chua xót và những giọt nước mắt nóng bỏng bao vây cô. Cô có cảm giác mình đang bị anh lừa, cô không muốn tranh luận với anh, càng không muốn dính dáng gì với anh!

Cánh tay tráng kiệt của Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, đôi mắt sâu thẳm mang theo một chút đau xót, nhưng có chết cũng không buông cô ra.

Cửa phòng, ngay lúc nào bị ai đó mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận