Khế Ước Hào Môn

“Đừng hỏi tôi về cơ hội!” Sợi tóc của cô bị cơn gió thổi bay lộn xộn, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhìn anh, run giọng nói, “Vì sao tôi phải cho anh cơ hội? Tôi cũng đã từng cầu xin anh cho tôi cơ hội rất nhiều lần, tôi muốn giải thích! Anh đã từng cho tôi sao? Lúc anh muốn chơi đùa tàn ác thì không ai có thể né tránh, cũng không ai có thể trả lại hết tất cả những tổn thương cho anh! Thượng Quan Hạo, trên thế giới này không nên có nhiều chuyện bất công như vậy! Anh hiểu không?!”

Giọng nói của cô có chút thê lương, những giọt nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt bị gió lạnh thổi đi.

Bàn tay của Thượng Quan Hạo, nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô.

Tần Mộc Ngữ lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, tránh né.

Bàn tay của anh lại đành vén những sợi tóc của cô đang bị gió thổi bay múa lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán hận, uỷ khuất, bộc lộ tất cả sự hận thù ngập trời, anh cúi đầu thì thầm: “Hãy nói cho anh biết, có thể làm thế nào?”

Trong đôi mắt anh đỏ ngầu, chậm rãi hỏi cô: “Dùng cách thức của em để nói cho anh biết, làm thế nào để anh có thể trả lại em những chuyện đó? Trong lòng em đã từng có bao nhiêu uỷ khuất, tuyệt vọng đến mức nào, đều nói cho anh biết... Mặc kệ em muốn cái gì, chỉ cần em chịu nói ra, anh sẽ dùng cả đời này để trả lại cho em...”

“Đủ rồi!” Mắt cô đỏ hoe, lạnh lùng quát lớn một câu.

Gió lạnh như vậy, cả người cô run rẩy, không chút do dự nói ra sự thật, nói ra những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng, “Thượng Quan Hạo, anh không hề sai, chẳng qua là anh quá yêu chị của tôi, yêu mù quáng, trái tim cũng mù quáng! Đợi đến khi xuống âm tào địa phủ anh cũng chưa làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị ta! Tôi có thể trách móc tất cả mọi chuyện, nhưng tôi không thể trách móc anh vì đã yêu chị ta...”

Câu cuối cùng này, cô nói đến mức hơi thở cũng trở nên mong manh, trái tim như bị dao cứa, ánh mắt sáng lấp lánh.

Nói xong cô muốn rời đi ngay lập tức, cô cảm thấy mình thật sự phát điên rồi, vậy mà lại có thể ở nơi xa lạ hoang vắng này nói với anh những chuyện đó!

Thượng Quan Hạo đột nhiên giữ chặt cổ tay nhỏ yếu của cô, ôm cô thật chặt ở trước ngực!

“Tình yêu của anh không phải là không có nguyên tắc... Giọng nói anh trầm thấp hơi run, ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói, “Nếu như anh biết những chuyện đó từ trước, anh sẽ không để cho cô ấy làm tổn thương em... Sẽ không giúp cô ấy che dấu tội giết người lớn như vậy! Càng sẽ không cho phép bản thân hối hận như lúc này, có chết cũng không thể làm được gì!”

Một câu cuối cùng, anh đã gầm lên.

Mặt anh lúng tưng, anh không biết mình còn có thể làm gì, chỉ thở gấp ôm chặt cô, tựa vào trán cô.

“... Em lạnh đúng không?” Anh nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói, cởi áo vest của mình ra bọc lấy cô, “Anh giúp em...”

Tần Mộc Ngữ bị anh quát hơi giật mình, hơi nước trong mắt chẳng những không tán đi, mà lại càng thêm đỏ hồng, cô ngơ ngác, nâng khuôn mặt nhỏ lên run giọng hỏi anh: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?... Thượng Quan Hạo, anh đều đối xử tàn ác như vậy với tất cả phụ nữ trên thế giới sao? Hay vẫn chỉ có mình tôi là không thể phạm sai lầm, không thể chọc giận anh, không thể có tự do, chỉ có thể mặc cho anh sắp đặt!” (Edit & beta: Dương Quỳnh -)

Cô không thể quên những chuyện đó, lúc cha đẻ của cô còn đang nằm trên giường bệnh để kéo dài tính mệnh đã suy yếu, người đàn ông này đã ép buộc cô như thế nào, lấy tính mệnh của cha ra ép buộc cô!

Nước mắt đau đớn của cô, là độc dược mạnh nhất.

Thượng Quan Hạo thở gấp, trong đôi mắt cuồn cuộn sóng lớn, thế sự xoay vần bỗng nhiên biến hoá, anh lại không có cách nào trả lời vấn để của cô.

Vì sao.

Anh chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, dù là suốt bốn năm dài anh cũng không thể nghĩ ra, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô hết lần này tới lần khác như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui